Rất nhanh ba người đã lặn xuống đáy hồ, trong tầm mắt, bọn họ nhìn thấy một vầng ánh sáng rất lớn.  

Bức màn sáng màu xanh ngọc tỏa sáng rực rỡ, chính là ánh sáng mà họ nhìn thấy vừa nãy.  

“Đây là kết giới.” Trịnh Bân Bân lên tiếng.  

“Xem ra, nơi này thật sự có vấn đề, chẳng lẽ đây chính là hang ổ của Sa Hồ, chúng ta làm thế nào mới có thể tiến vào được, có vẻ kết giới này không hề đơn giản. Không biết có phá giải được không.” Lão tam Hoa Liễu Tương nói.  

Dương Bách Xuyên không lên tiếng, nhưng nhìn kết giới trước mắt, trong lòng vô cùng khiếp sợ, cái hồ này có hình dạng thẳng đứng, mặt hồ có đường kính chừng 30 mét, đáy hồ cũng vậy, giống như một cái giếng sâu 100 mét.  

Mà kết giới này được đặt trên vách giếng, cửa vào rộng tầm ba mét, khí tức tản ra từ kết giới cảm giác như còn mạnh hơn cả đại chiến thành Yêu Quang năm đó.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ, nơi này chắc hẳn không phải hình thành tự nhiên, rõ ràng là do con người làm ra.  

Cũng không biết phía sau kết giới có phải hang ổ của Sa Hồ hay không, hay lại là một nơi khác, dù sao thì ở đây cũng rất quái dị.  

Ngay lúc này, Trịnh Bân Bân ra tay về phía kết giới, nàng nói: “Mặc kệ đi, thử rồi tính.”  

Dứt lời, Trịnh Bân Bân bỗng nhiên đánh một chưởng tới màn kết giới.  



“Ầm”  

Một tiếng nổ vang lên, nước dưới đáy hồ dao động dữ dội, kết giới màu xanh ngọc bích tràn ngập ánh sáng, đáy nước nhất thời đục ngầu, ảnh hưởng đến tầm nhìn.  

May mà không xảy ra chuyện gì, kết giới cũng không xuất hiện lực cắn trả.  

Một lúc sau, đáy nước trong trở lại.  

Kết giới vẫn như cũ, Trịnh Bân Bân cau mày nói: “Kết giới này quá mạnh. Ba người chúng ta hợp lại thử xem.”  

“Chủ nhân, hay là để ta thử đi, kết giới này có sức mạnh của không gian, chỉ với chân khí thì rất khó để phá vỡ.” Giọng của Trùng Tử vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên giật mình, sau khi phản ứng kịp, đúng thế, khi Trùng Tử chưa tiến hóa đã là cao thủ phá vỡ kết giới trận pháp, sao hắn lại có thể quên mất Trùng Tử nhỉ, hiện tại vật nhỏ này đã tiến hóa, Dương Bách Xuyên cũng không biết nó có bản lĩnh thần thông nào, nắm chắc phá vỡ kết giới được mấy phần.  

Hắn hỏi lại: “Trùng Tử nắm chắc mấy phần có thể phá vỡ được kết giới này?”  

“Chuyện đơn giản, chủ nhân xem ta đi.” Trùng Tử đầy tự tin nói.  

Dương Bách Xuyên gật đầu, sau đó quay sang nói với Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường: “Đừng vội, ta để Trùng Tử thử xem.”  

“Trùng Tử?” Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên, đương nhiên nàng biết vật nhỏ này, những cũng không rõ Trùng Tử có năng lực phá vỡ kết giới.  

Dương Bách Xuyên còn chưa kịp đáp, giọng nói non nớt của Trùng Tử đã vang lên: “Không phải chỉ là một kết giới thôi sao, đối với bản vương mà nói thì đây chỉ là một chuyện cỏn con.”  

Dứt lời, Trùng Tử nhanh như chớp, đập cánh bay tới trước kết giới một mét.  

Chỉ thấy toàn thân Trùng Tử tỏa ra luồng ánh sáng màu bạc, giống như tia chớp bay thẳng tới kết giới, chỉ có Dương Bách Xuyên nhìn thấy rõ, ánh sáng này là do Trùng Tử vẫy hai chân trước phát ra.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng điểm phi thường của Trùng Tử, ánh sáng màu bạc phát ra từ hai chân trước của vật nhỏ, tỏa ra lượng khí tức cường đại khiến cho Dương Bách Xuyên ngạc nhiên.  

Trong chớp mắt, luồng khí tức này đã đáp xuống kết giới.  

“Rắc ầm ~”  

Một tiếng giống như thủy tinh vỡ vang lên.  

Ba người trừng mắt nhìn kết giới màu xanh bị vỡ nát rồi biến mất.  

Thân là chủ nhân như Dương Bách Xuyên cũng bị Trùng Tử dọa cho hết hồn, đây chính là nghịch thiên, dễ dàng phá vỡ một kết giới còn mạnh hơn so với đại chiến thành Yêu Quang năm đó, quả thật là nằm ngoài dự liệu của Dương Bách Xuyên.  

Phải biết, năm đó Trùng Tử phải mất mấy ngày mới có thể phá vỡ kết giới đại trận. Trong lòng của Dương Bách Xuyên nghĩ, cho dù hiện tại Trùng Tử đã tiến hóa nhưng cũng không mạnh tới mức như vậy.  

Nhưng thực tế thì ngoài sức tưởng tượng.  

Về phần Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường, hai người họ đều ngạc nhiên không nói nên lời.  

“Xem đi, ta đã nói chỉ là chuyện cỏn con thôi mà.” Sau khi khoe khoang xong, Trùng Tử quay trở lại trên đầu Dương Bách Xuyên, xinh đẹp như một chiếc kẹp tóc.  

Những lời khoe khoang của Trùng Tử khiến ba người sững sờ, sau đó thì cười phá lên, nhất là Dương Bách Xuyên, trong lòng hắn rất vui vẻ. Năng lực phá vỡ kết giới của Trùng Tử rất mạnh, mặc dù không biết Trùng Tử còn sở hữu năng lực nào khác không, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, Trùng Tử đã có năng lực phá vỡ kết giới, cho dù không có những thứ khác thì như vậy cũng đủ rồi, chỉ riêng bản lĩnh thần thông của Trùng Tử, những nơi bình thường đã không thể vây nhốt hắn nữa rồi.  

Mặc dù năng lực của Trùng Tử đã lộ ra trước mắt Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường, nhưng may mà Trịnh Bân Bân là người có thể trở thành bằng hữu, Dương Bách Xuyên không hề lo lắng.  

Trong tiếng cười vang của a người, sau khi kết giới bị phá vỡ, trên vách giếng xuất hiện một sơn động, bỗng nhiên bên trong truyền tới một tiếng thét dài.  

“Rống”  

Ba người quay đầu nhìn lại, lúc này cửa hang vẫn có ánh sáng xanh lờ mờ lập lòe, bọn họ không nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì, hơn nữa, kỳ lạ là nước trong hồ lại không chảy vào bên trong sơn động.  

Sau khi tiếng gầm gừ từ trong hang vọng ra, ba người đều cảm thấy bên tai như ù đi.  

Tiếng kêu không giống như hồ ly, ngược lại giống như tiếng gầm của mãnh thú.  

Nhìn chằm chằm vào cửa hang, Trịnh Bân Bân đúng là người tài gan lớn, nàng bước chân vào bên trong rồi nói: “Vào xem thử đi.”  

Vừa dứt lời, người đã không thấy đâu.  

Hoa Liễu Tường theo sát phía sau. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play