*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Yên tâm tôi sẽ không đi, chờ một lúc nữa tôi còn muốn bồi thường đồ đạc cho mấy người.” Trong lúc nói chuyện, đột nhiên Dương Bách Xuyên đánh một chưởng vào hòm cứu hỏa.  

“Rầm rầm”, kính hộp cứu hỏa vỡ vụn, anh đưa tay lấy ra một cái rìu chữa cháy từ bên trong hòm.  

Lần này đến lượt người phụ nữ mập mạp cộng thêm mấy nhân viên cửa hàng vừa bất ngờ vừa sợ hãi.  

“Cậu... Cậu, cậu... Cậu đang làm cái gì vậy? “  

“Ha ha, tôi đập đồ.” Dương Bách Xuyên cười lạnh một tiếng.  

Lúc này anh vung rìu chữa cháy lên, đập xuống quầy điện thoại di động gần đó.  

“Choang...”  

Anh vung rìu chữa cháy lên đập vào quầy điện thoại di động thành một đống nát vụn, một quầy bày ra sáu điện thoại di động có giá trị, có một cái thì tính một cái, toàn bộ đều bị Dương Bách Xuyên đập nát vụn.  

Còn chưa xong, anh mang theo rìu chữa cháy, lần lượt đập từng quầy ở khu trái cây, tổng cộng là có tất cả sáu quầy.  

Trong lúc này toàn bộ âm thanh hỏi thăm đều bị tiếng thủy tinh vỡ vụn lấn đi...  

Người phụ nữ mập và nhân viên cửa hàng đều sợ ngây người, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang điên cuồng đập cửa hàng, trên mặt cô ta hết xanh lại trắng giơ tay chỉ vào Dương Bách Xuyên: “Cậu cậu cậu...”  

Cho dù là một câu cũng không nói nên lời.  

Toàn bộ khu vực điện thoại di động của trung tâm mua sắm không chỉ riêng một nhà di động trái cây mà tất cả mọi người đều nhìn qua.  

Nhìn vào Dương Bách Xuyên đang vung rìu cứu hỏa đập vào.  

Có người kinh ngạc, có người cảm thấy vui vẻ bởi vì cái người phụ nữ mập mạp mày ở khu trái cây cũng không được lòng người.  

Chỉ có Dương San San và Lý Viện Viện sợ hãi.  

Nhất là Dương San San, cô bé trợn tròn mắt, nước mắt thi nhau chuẩn bị rơi xuống, trong cửa hàng này là điện thoại di động trái cây đắt nhất trong tất cả các điện thoại di động, chiếc rẻ nhất cũng phải đến ba bốn nghìn, anh trai anh điên rồi sao?  

Giọng nói còn mang theo nức nở: “Anh mau dừng tay đi~”  

Nhưng chờ đến khi cô hoàn hồn lại kêu to thì Dương Bách Xuyên đã đập xong rồi.  

“Rầm ~” một tiếng anh ném cái rìu chữa cháy trong tay xuống đất, đi đến bên cạnh em gái cười nói: “Trước đây anh đã nói qua sẽ không để cho em phải chịu ấm ức, chỉ là đập một cửa hàng điện thoại di động rách nát mà thôi, là để an ủi em, đừng lo lắng, cho dù anh có đập nát một trăm cái cửa hàng như vậy cũng có thể bồi thường được..”  

“Anh ~ Anh đây là muốn làm cái gì vậy, em không có ấm ức gì hết, anh làm như vậy sao chúng ta có thể bồi thường được chứ?” Lúc này Dương San San đã sốt ruột đến mức nổi giận.  

Giờ phút này, cuối cùng người phụ nữ mập mạp cũng thở hổn hển chạy tới, tức giận chỉ vào Dương Bách Xuyên phát run nói: “Cậu đúng là coi trời bằng vung mà, hôm nay cậu không được rời khỏi cửa hàng của tôi, nếu không tôi sẽ...”  

“Câm miệng ~ Ông đây đập cửa hàng của bà đã là nhẹ, không phải muốn bồi thường sao? Ông đây bồi thường là được, bây giờ bồi thường cho bà ngay.”  

Dương Bách Xuyên nói xong, lấy cái túi đựng năm mươi vạn tiền mặt từ trong tay em gái kéo khóa xuống.  

Ngay lập tức bên trong túi lộ ra một màu đỏ rực tiền mặt.  

Người phụ nữ mập cứng đờ.  

Mấy nhân viên cửa hàng xung quanh cũng hai mặt nhìn nhau.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play