Địa Cầu là quê hương chúng ta, không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, vậy nên cậu cũng không thể lật thuyền trong mương, không chỉ với giới võ cổ, lỡ như sau này có có sinh linh nào xuất hiện thì sao.”  

Dương Bách Xuyên vẫn nhớ mãi không quên phỏng đoán của sư phụ Vân Thiên Tà, dựa theo lời lão đầu tử nói thì trên địa cầu có thể xuất hiện dị chủng hồng hoang như chồn con và Hậu Đậu Đậu, còn có tiên thể của ông ấy bị Càn Khôn Bình đưa đến Địa Cầu, những việc đó cho thấy Địa Cầu không bình thường, hẳn phải cảnh giác với mọi thứ trên Địa Cầu.  

“Đệ tử đã hiểu, xin sư phụ cứ yên tâm.” Vương Tông Nhân thấy sư phụ Dương Bách Xuyên nghiêm túc thì ghi nhớ trong lòng.  

Dương Bách Xuyên nói: “Đi thôi, bọn họ xuống xe rồi.”  



…  

“Bách Xuyên!” Vương Mạc Sinh hét to tên Dương Bách Xuyên, vừa xuống xe thì ánh mắt đã đỏ hoe, ông ấy và cha Dương Bách Xuyên là chiến hữu vào sinh ra tử, đối xử với Dương Bách Xuyên như con mình.  

“Chú Vương.” Dương Bách Xuyên đi qua hành lễ với Vương Mạc Sinh.  



“Thằng nhóc này, về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Vương Mạc Sinh nắm hai tay Dương Bách Xuyên kích động không thôi, mấy năm nay ông lo lắng chết mất.  

Bí địa Trường Bạch sụp đổ, năm đó đi theo Dương Bách Xuyên còn có con trai ruột Vương Tông Nhân, thật sự trong mấy năm nay, Vương Mạc Sinh có bao nhiêu quan hệ thì nhờ cậy hết, suýt nữa thì lục của Đông Bắc lên. Sau sáu năm không có một chút kết quả nào, một xíu xiu dấu vết cũng không tìm ra.  

Có thể nói mấy năm nay Vương Mạc Sinh lao lực quá độ, biết mấy ngày trước Vương Tông Nhân quay về, trái tim đang treo lơ lửng của ông cũng thả lỏng.  

Năm đó khi không tìm được người, định hải thần châm của nhà họ Vương - Vương Huyền Cơ lại rất bình tĩnh, nói người nhà họ Vương không cần lo lắng, mấy trăm người biến mất ở núi Trường Bạch, không tìm được một người sống sót, thi thể cũng không tìm ra, đó cũng được xem là tin tốt. Hơn nữa Vương Tông Nhân đi theo Dương Bách Xuyên thì sẽ không xảy ra chuyện, trong mắt Vương Huyền Cơ, Vương Bách Xuyên là người có số mệnh huyền diệu.  

Bây giờ gặp lại, Vương Mạc Sinh nghĩ thầm, quả nhiên là như thế.  

“Cảm ơn chú Vương đã quan tâm…”  

Sau khi nói mấy câu với Vương Mạc Sinh, Dương Bách Xuyên thấy Vương Huyền Cơ và Triệu Trường Sinh xuống xe, không dám chậm trễ mà đi qua hành lễ thăm hỏi.  

“Kính chào ông cụ, chào ông nội.” Dương Bách Xuyên là bạn vong niên với Vương Huyền Cơ, cũng hành lễ với Triệu Trường Sinh, ông ấy là ông nội ruột của Triệu Nam.  

“Ha ha! Nhóc Xuyên có thể trở về là tốt rồi, ông cụ ta chỉ biết hành trình bí địa Trường Bạch, ai cũng có khả năng gặp chuyện không may, nhưng chắc chắn thằng nhóc con sẽ không sao.” Vương Huyền Cơ cười tủm tỉm nhìn Dương Bách Xuyên, đôi mắt già lóe sáng.  

Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt Vương Huyền Cơ, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ kỳ quái, có vẻ lão già này không đơn giản như bề ngoài. Sáu năm không gặp, trong mắt Dương Bách Xuyên, tu vi Vương Huyền Cơ đã đạt đến Hư Cảnh.   

Đây chính là cảnh giới cao nhất của võ cổ, cũng tương đương với Kim Đan vậy, chỉ là chưa vượt qua thiên kiếp, chỉ có thể tính là cảnh giới Kim Đan. Nhưng cho dù như vậy thì đã giỏi vô cùng rồi, hơn nữa Địa Cầu có linh khí mỏng manh, Vương Huyền Cơ có thể đạt đến Hư Cảnh trong vòng sáu năm ngắn ngủi, đúng là không đơn giản.  

“Chúc mừng ông cụ, vào Hư Cảnh là lục địa thần tiên rồi.” Dương Bách Xuyên cười ôm quyền chúc mừng Vương Huyền Cơ, ở Sơn Hải Giới, chút tu vi của Vương Huyền Cơ cũng không tính là gì, thế nhưng ở trên Địa Cầu thì chính là sự tồn tại thần tiên rồi.  

"Ha ha ha, chỉ có thằng nhắc cậu tinh mắt, chút tu vi này của ta ở trước mặt cậu cũng không tính là gì, đúng lúc gặp được cơ duyên mà thôi.” Vương Huyền Cơ ngoài miệng khiêm tốn, nhưng tiếng cười cho thấy tâm trạng khá tốt.  

“Gì cơ? Ông Vương, ngài vào Hư Cảnh rồi sao?” Lúc này Triệu Trường Sinh ở bên cạnh khiếp sợ, đương nhiên là ông biết Hư Cảnh, không thể tin được nhìn Vương Huyền Cơ, lại vô cùng hâm mộ.  

"Trường Sinh à, không cần phải hâm mộ tôi, có một đứa cháu rể như vậy là phúc phận của nhà họ Triệu ông, tôi cũng rất hâm mộ ông đấy.” Vẻ mặt Vương Huyền Cơ nhìn Triệu Trường Sinh đầy sâu xa, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên.  

Triệu Trường Sinh không phải là kẻ ngốc, lập tức hiểu được ý của Vương Huyền Cơ, cơ duyên của nhà họ Triệu bọn họ ở trên người Dương Bách Xuyên, hơn nữa nghe có vẻ ngày sau nhà họ Triệu chỉ cần ôm đùi Dương Bách Xuyên, tương lai Triệu Trường Sinh cũng có thể vào Hư Cảnh.  

Triệu Trường Sinh ngẫm lại cũng đúng, Vương Huyền Cơ bước vào cảnh giới Hư Cảnh, ai cũng không nhìn ra, nhưng Dương Bách Xuyên vừa gặp đã nói Vương Huyền Cơ vào Hư Cảnh, chẳng phải cho thấy Dương Bách Xuyên còn mạnh hơn Vương Huyền Cơ sao?  

Lúc này Triệu Trường Sinh không cảm nhận được chút khí tức nào trên người Dương Bách Xuyên, chẳng khác gì người bình thường cả. Càng như vậy thì Triệu Trường Sinh càng cho rằng tu vi bây giờ của Dương Bách Xuyên cao thâm khó lường, trước kia Dương Bách Xuyên cũng đã sánh vai với mấy ông cụ này rồi.  

Hiện giờ sáu năm không gặp, biến mất sáu năm lại trở về an toàn, dù là ai cũng sẽ nghĩ sáu năm này chắc chắn Dương Bách Xuyên gặp được đại cơ duyên, trên người không có một chút khí tức, ở trong mắt Triệu Trường Sinh là che dấu thực lực.  

Càng như thế ông càng cho rằng tu vi bây giờ của Dương Bách Xuyên vô cùng thâm hậu, bảo sao Vương Huyền Cơ lại nói như thế, suýt nữa thì nói Vương Huyền Cơ tôi ghen tị Triệu Trường Sinh ông. Ôm đùi Dương Bách Xuyên, chẳng phải Triệu Trường Sinh ông bước vào Hư Cảnh dễ như trở bàn tay sao?  

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Trường Sinh có suy nghĩ riêng, lúc nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nụ cười tràn ngập từ ái của trưởng bối, lúc này ông đánh bài tình cảm là hợp nhất.  

“Bách Xuyên à, về là tốt rồi, ông nội đã mong con và Nam Nam thành hôn từ lâu, ông rất tốt ôm cháu ngoại, con muốn làm gì thì ông đều ủng hộ.” Triệu Trường Sinh nịnh nọt nói.  

Điều này khiến cho Triệu Viễn Thành bên cạnh sốt ruột, trong lòng ông ta muốn bóc lột được gì đó trong người Dương Bách Xuyên, chỉ cần Dương Bách Xuyên lấy vài viên linh đào trong tay ra là tốt nhất, phải cướp thêm mấy viên mới được.  

Nhưng nghe giọng điệu nịnh nọt như thế của cha Triệu Trường Sinh, Triệu Viễn Thành không nhịn được mà nói: “Cha à, hôn sự của Nam Nam và nhóc Xuyên nhà chúng ta là chuyện lớn, nhà họ Triệu chúng ta phải lên kế hoạch thật tốt mới đúng…”  

“Bốp! Cút sang một bên đi, đều là người một nhà, ở địa bàn Vân Môn thì mọi chuyện cứ nghe theo Bách Xuyên đi, con bớt nói cho ông đây!” Triệu Trường Sinh dày dặn kinh nghiệm, hạ quyết tâm ôm đùi Dương Bách Xuyên, ông cụ tin Vương Huyền Cơ, ông cụ này được xưng là tính toán như thần, chưa từng tính nhầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play