Lúc này Lý Đại Nghi cũng treo một đôi mắt gấu trúc, Dương Bách Xuyên bổ sung thêm một con mắt tím khác, quần áo của Lưu Tích Kỳ hỗn loạn.  

Ba người đàn ông mang ba đôi mắt gấu trúc, nhìn nhau phát ra tiếng cười sảng khoái. Bọn họ không vận dụng chân khí, vật lộn nhau giống như lưu manh, thật ra đang chúc mừng sự vui sướng khi gặp lại nhau.  

Tất nhiên không phải thật sự đánh nhau.  

Dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, kéo Lý Đại Nghị lại bởi vì quen biết anh ta từ rất lâu, đã coi như một người anh em tốt.  

Dưới cái nhìn của Lý Đại Nghị, hôm nay Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ trước sau đột kích anh ta, trong lòng anh ta chậm rãi nóng lên, anh ta biết bọn họ không coi anh ta là người ngoài.  

Lúc trước ở lại Vân Kỳ làm bảo an, là Dương Bách Xuyên dùng một quyển Ngũ Hành Quyền Phổ giữ anh ta lại, đối với người thay đổi vận mệnh của anh ta, Lý Đại Nghị luôn giữ vững sự tôn kính và lòng cảm ơn. Mặc dù lúc trước Dương Bách Xuyên luôn nói coi anh ta như anh em, nhưng Lý Đại Nghị không coi là thật, đến tận lúc này anh ta mới biết được thì ra anh vẫn luôn coi mình là anh em, chịu đựng sự đau đớn ở khóe miệng, Lý Đại Nghị vui vẻ cười to.  

Sau khi cười xong, tất cả quay về bình tĩnh, ba người ngồi xuống uống trà, Lưu Tích Kỳ rót trả cho hai người, hỏi Lý Đại Nghị: “Đã thông báo cho vài vị phu nhân chưa?”  

“Đã gọi rồi, bọn họ đều đang trên đường.” Lý Đại Nghị cười nói.  

Dương Bách Xuyên biết bọn họ đang nói gì, mặt già không khỏi đỏ lên, trong lòng rất khẩn trương. Thật ra anh rất sợ đối mặt với các cô, mặc dù không phải anh cố ý biến mất 6 năm, nhưng cũng cảm thấy thẹn với các cô.  

Lưu Tích Kỳ rót nước xong ngồi xuống, nói với Lý Đại Nghị: “Anh nói cho nhóc Xuyên tình trạng của tông môn và vài vị phu nhân đi, CMN tôi bị hai gia súc các người đánh đau răng, a ~”  

Lý Đại Nghị mỉm cười, ngồi thẳng người, nói với Dương Bách Xuyên tình hình của Vân Môn trong 6 năm nay.  

“6 năm trước môn chủ mang theo ba đồ đệ cùng với Tán Tu Phong Thiên Nhai và Võ Đang Thiên Tuyệt đi bí địa Trường Bạch, cuối cùng biến mất không thấy, Vân Môn xuất hiện chấn động nhỏ nhưng bị chị em nhà họ Lục, Độc Cô Vô Tình và Triệu tiểu thư liên hợp bình ổn.  

Từ nay về sau dưới sự tổ chức của Lục hộ pháp, Độc Cô Vô Tình và Triệu tiểu thư, Vân Môn phát triển không tồi. Hơn nữa mấy năm nay đã có đệ tử mới nhập môn, có hơn 500 đệ tử, tất cả đều chuyển hóa thành tu chân, không hề tu luyện võ đạo.  

Theo lời của Lục hộ pháp, các cậu không có khả năng chết, có lẽ đã động vào trận pháp tiến vào Sơn Hải Giới, cô ấy làm mọi người tu luyện tốt, sau này tiến vào Sơn Hải Giới tìm kiếm cậu. Hơn nữa Triệu tiểu thư và vài vị tiểu thư khác từng nói, cho dù cậu không còn nữa, nhưng Vân Môn do một tay cậu thành lập, cũng là nhà của mọi người, là tâm huyết của cậu, đánh đổi cả tính mạng cũng phải bảo vệ Vân Môn, tất nhiên còn có Vân Kỳ quốc tế.  

Vì vậy mấy năm nay Vân Môn chúng ta phát triển không tệ, gần như bao trùm lên trên giới võ cổ Hoa Hạ. Việc này cũng có liên quan đến việc người của rất nhiều tông môn ở giới võ cổ biến mất 6 năm trước, chúng ta đã từng điều tra, tất cả những người đi vào bí địa Trường Bạch năm đó không một ai trở về.  

Lại nói, môn chủ, ba đồ đệ và những người khác có trở về không? Độc Cô Vô Tình không ngừng nhắc về cậu, còn có cả em trai Độc Cô Hối của cô ấy.”  

Dương Bách Xuyên thở dài, về đám người Độc Cô Hối và Phong Thiên Nhai, lúc trước đi Đoạn Nhai tìm kiếm Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu, lúc đi vào bí địa Trường Bạch, bọn họ không đi vào cùng lúc. Xem ra đám người Độc Cô Hối đi vào bí đại Trường Bạch sau, sau đó toàn bộ bí địa hỏng mất, bọn họ cũng bị cuốn vào Sơn Hải Giới, có lẽ bây giờ đang ở một chỗ nào đó của Sơn Hải Giới, xem ra về sau cũng phải đi tìm.  

“Chỉ có A Nhân đã trở lại, những người khác phân tán nên không tìm được, lần này có thể trở về cũng là do vận khí, chuyến này đi về đó rồi nói sau, anh nói tiếp những người khác ra sao rồi?” Dương Bách Xuyên nói.  

Lý Đại Nghị gật đầu nói: “Bởi vì gia tộc của Triệu Nam ở Đế Đô nên tọa trấn phân bộ ở Đế Đô, tôi đã gọi điện thông báo, có lẽ rất nhanh sẽ đến...”  

Dương Bách Xuyên chấn động, không nghĩ đến Triệu Nam ở Đế Đô, có lẽ sắp đến nơi, đánh gãy lời nói của Lý Đại Nghị: “Sắp xếp xe, tôi đi sân bay đón cô ấy, trên đường chúng ta nói tiếp.”  

Lý Đại Nghị ngẩn người, nhưng tính toán thời gian Triệu Nam cũng sắp đến rồi, gật đầu đồng ý, đứng dậy gọi điện thoại sắp xếp xe đi sân bay.

Trên đường đi đến sân bay, Lý Đại Nghị tiếp tục nói tình hình của các cô cho Dương Bách Xuyên.  

Nói xong chuyện của Triệu Nam, Lý Đại Nghị nói: “Lâm Hoan tiểu thư phụ trách Cảng Đảo, ba năm trước chuyển sang bên đó, Bộ Thanh Mai đi sang phân bộ nước Mỹ. Sau khi biết cậu biến mất Liễu Linh Linh đã chủ động đi sang khai thác thị trường bên đó, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng cũng muốn làm chuyện gì đó cho Vân Kỳ, mấy năm nay làm không tồi, thực sự là một người cuồng công tác.  

Còn Ninh Kha sau khi biết cậu biến mất, khóc lớn một trận, tìm Triệu Nam và anh Lưu bàn chuyện quan trọng, sau đó đi cùng Âu Dương Ngọc Thanh sang Đảo Quốc phụ trách phân bộ bên đó, hai người một văn một võ phối hợp với nhau rất ăn ý.  

Còn đám người Độc Cô Vô Tình và Viên Kim Phượng, Lục hộ pháp vẫn ở lại Vân Môn trấn giữ phát triển môn phái, cũng là những người tu luyện nhanh nhất trong Vân Môn…”  

Rất nhanh đã đi đến sân bay, Dương Bách Xuyên rất cảm động vì sự trả giá của vài vị hồng nhan, dựa theo lời nói của Lý Đại Nghị và Lưu Tích Kỳ, mấy người phụ nữ đều muốn bảo vệ những gì anh để lại, đều rất si tình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play