Hơn nữa, so sánh với lão giả xuất hiện ở cung Tu Đạo, bọn họ vô cùng khác nhau.

Lão giả xuất hiện ở cung Tu Đạo mang trong mình một loại thương, giống như là sau khi tông môn bị người ta hủy diệt mới phát ra chấp niệm, một mực ở đây để thủ hộ tông môn, hơn nữa là thần hồn đang thủ hộ.

Chấp niệm của La Phù đạo quân hoàn toàn ngược lại, ông mang tới cho Dương Bách Xuyên một loại cảm giác lạnh nhạt hờ hững.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ là La Phù đạo quân cũng không hề biết núi La Phù đã trở thành lịch sử.

Theo như suy đoán của Dương Bách Xuyên, sau khi La Phù đạo quân đi tới Thiên Trảm thì cũng không quay lại đây nữa, một tia chấp niệm cuối cùng của ông lưu lại trong Bạch Ngọc có lẽ là lo lắng cho thê nhi ở thế tục giới, rất có khả năng ông căn bản không biết, tông môn núi La Phù mà mình khai sáng sẽ tịch mịch sau khi ông rời đi.

Mà lão giả ở cung Tu Đạo đã trải qua nỗi đau khi sư môn bị diệt, vì thế chấp niệm vẫn luôn ở nơi này để bảo vệ sư môn, trở thành một linh hồn cổ xưa.

Sự tình trước đó có chút phức tạp, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói thì hắn đã có phác họa rõ ràng, đây là tư liệu tham khảo để hắn mạo hiểm đạo cung La Phù một phen.

Thời gian đã trôi qua mấy vạn năm, ai mà biết trong tam cung lục viện của đạo cung La Phù còn có bao nhiêu thiên tài địa bảo?

Đứng cạnh tấm bia Bạch Ngọc, Dương Bách Xuyên điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút, hắn thở ra một hơi, nhìn chồn nhỏ đang nằm trên mặt đất cười khổ một tiếng, hắn vung tay đưa chồn nhỏ vào trong bình Càn Khôn, sau đó ngồi khoanh chân xuống, tâm khẽ động, linh thức cường đại không ngừng tản ra ngoài.

Trong tấm bia Bạch Ngọc không có cấm chế về linh thức, đây là tin tức mà La Phù đạo quân đã nói cho hắn biết, hơn nữa sở dĩ Dương Bách Xuyên ngồi ở đây là bởi vì, trong thông tin mà La Phù đạo quân để lại có ghi chép, cảm ngộ ở đây có thể tiếp thu được toàn bộ ba nghìn đạo được khắc trên Bạch Ngọc chỉ trong thời gian rất ngắn.

Kỳ thật mà nói, ba nghìn cảm ngộ tu luyện La Phù cũng không phải là con đường chân chính.

Nhưng dù vậy, nếu có thể lĩnh ngộ được ba nghìn cảm ngộ tu luyện này thì sẽ rất có lợi cho hắn.

Nó giống như một tấm gương của con đường tu luyện.

Kinh nghiệm tu luyện của những người khác là vô giá.

Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không bỏ qua, hơn nữa có được cách thức mà La Phù đạo quân truyền lại, hắn đã cảm ngộ rất nhanh.

Chẳng mấy chốc, Dương Bách Xuyên đã xem xong ba nghìn đạo được ghi chép ở cung Tu Đạo.

Bởi vì ba nghìn đạo cảm ngộ tu chân giả của La Phù đều ở trong tấm bia Bạch Ngọc.

Sau khi không ngừng thả linh thức ra, những đám mây và sương mù bắt đầu cuộn trào tứ phía trong không gian trắng xóa.

“Ầm ầm ầm ~”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ngay sau đó trong đầu Dương Bách Xuyên xuất hiện một luồng tin tức.

Những thứ này chính là cảm ngộ tu luyện được ghi chép trong bia Bạch Ngọc.



Cũng không biết qua bao lâu, Dương Bách Xuyên mở mắt ra, trên môi mang theo ý cười vui vẻ.

Hắn xem xong toàn bộ cảm ngộ tu luyện, mặc dù không nâng cao được cảnh giới, nhưng không thể không nói, những cảm ngộ này đã có tác dụng rất lớn với hắn.

Dương Bách Xuyên cũng không đi nâng cao tu vi của bản thân ngay lập tức, bởi vì hắn có con đường mà mình muốn đi, người khác chưa chắc đã phù hợp với hắn, có thể học hỏi được từ người đi trước đã là quá tốt rồi.

Còn về tu luyện sau này mà nói, với hắn như vậy đã đủ thỏa mãn.

Hiện tại, tu vi của hắn đang là Kim Đan đại viên mãn, chỉ một bước nữa sẽ là Nguyên Anh, cộng thêm những cảm ngộ mà hắn đã xem được, đạt tới Nguyên Anh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chuyện này hắn cũng không vội.

Tu vi tăng quá nhanh cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Đợi đủ thời cơ chín muồi mới là chân lý trên con đường tu luyện.

Sau khi đứng dậy, Dương Bách Xuyên lui ra khỏi tấm bia Bạch Ngọc.

Nhưng vừa xuất hiện, bên tai hắn đã truyền đến tiếng chém giết.

Hắn giật mình nhìn qua, chỉ thấy hàng trăm người đang tụ vào một chỗ để đánh nhau.

Nhìn tổng thể mà nói thì đám người Lê Nặc bị hơn tám mươi người vây lại, mười mấy người chống lại hơn tám mươi người.

Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.

Khóe miệng Lê Nặc còn có vết máu, cuộc chiến đẫm máu, Diệp Vô Tâm vẫn ổn vì có thủ hộ và Diệp Ninh bảo vệ, Yêu Vương Tiểu Bạch cũng che chở cho nàng.

Hơn tám mươi người này hẳn là vào từ cửa núi Tinh Quang.

Khi đám người Dương Bách Xuyên tiến vào, cửa Bàn Long có lẽ là chưa biến mất nên người trong La Phù mới nhìn thấy rồi theo vào.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy một giọng nói cực kỳ độc ác: “Lê Nặc, giao bản đồ đạo cung La Phù ra, ta có thể để các ngươi được sống.”

Dương Bách Xuyên nhìn qua người vừa lên tiếng, bà lão này cũng là một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, nhìn trang phục trên người rất giống với Giản Hóa Phàm của Âm Dương Tông, hẳn là cùng một tông môn.

Nhưng lúc này, Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy người quen đang đứng cạnh bà lão này, hay nói đúng hơn là kẻ thù, thành chủ phái Chiêu Dao – Âm Dương Hải Đường.

Đúng là oan gia ngõ hẹp ~

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, hắn híp mắt nhìn về phía Âm Dương Hải Đường, bà ta là đệ tử của Âm Dương Tông, đứng cạnh bà lão mặc quần áo tông môn, chứng tỏ quan hệ giữa hai người họ khá thân thiết, có lẽ là sư phụ của bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play