*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc trước, kỳ thật là ta cũng không tin, có điều sau này ta phát hiện nơi này có chín đỉnh núi được sắp đặt một cách tinh diệu, nhìn thì giống như là tự nhiên sẵn có nhưng thật ra là do người làm. Hai dấu hiệu giao nhau đúng là không hề tầm thường, nhìn riêng lẻ thì rất bình thường, nhưng khi đứng từ xa quan sát thì sẽ phát hiện, chín ngọn núi này hình thành một trận pháp, giống như chín thạch trụ thông thiên, vì thế nơi này tuyệt đối không phải dãy núi tầm thường.  

Chuẩn xác mà nói, chín ngọn núi này vốn dĩ là một nhưng lại bị người ta chia thành chín, điểm này có thể nhìn ra từ trên bản đồ, đương nhiên là sau này ta cũng mới phát hiện được.  

Trên tấm bản đồ da thú có chú thích một câu, cửa cung nằm ở Bàn Long, có thể rất lâu về trước ngọn núi này tên là Bàn Long, là một chỉnh thể, cũng chính là cửa ra vào đạo cung La Phù, chỉ không biết vì sao lại bị người ta chia thành chín, hiện tại nhìn đơn độc thì không có gì đặc biệt nhưng nếu như quan sát kỹ thì quả thật là rất giống một con rồng đang nằm.”  



Vừa nói, Lê Nặc vừa vẽ chín ngọn núi trên bản đồ cho Dương Bách Xuyên xem, đây cũng là kết luận mà bà đã rút ra được từ mấy thập kỷ qua.  

Đợi sau khi Lê Nặc vừa vẽ xong, Dương Bách Xuyên nhìn thấy chín ngọn núi kia đúng là một chỉnh thể, sau khi nối lại với nhau thì quả thật giống với một con rồng đang nằm.  

Nếu như đúng theo những gì mà Lê Nặc nói, vậy thì đạo cung La Phù xác thực là ở nơi này, nhưng tìm cửa vào cũng không hề đơn giản.  

Nhìn Lê Nặc dùng chân khí để vẽ ra chín ngọn núi giống như in. Dương Bách Xuyên cau mày nói: “Lê tỷ tỷ, nếu đúng như lời tỷ nói, vậy thì chúng ta phải tìm cả chín ngọn núi này hay sao?”  

“Trên lý thuyết thì đúng là như vậy, bởi vì nhìn giữa chín ngọn núi này có vẻ như không liên kết gì với nhau, nhưng nhìn từ đằng xa lại là một chỉnh thể, có thể nói đây chính là một ngọn núi có chín đỉnh, tìm đúng là rất khó.  

Trăm năm trước, khi núi La Phù mở ra, ta đã đừng tìm một lần nhưng không đạt được thu hoạch gì. Ta đã đi qua cả chín đỉnh núi nhưng không ngờ đây lại là một chỉnh thế, sau khi trở về được mấy chục năm thì ta mới thông suốt được vấn đề này.  

Sau lần đó tìm kiếm vẫn không có được manh mối gì, nhưng ta tin đạo cung La Phù thực sự tồn tại, không nói tới những thứ khác, chỉ với một điểm đơn giản, chín ngọn núi này hình thành một bố cục cửu cung tự nhiên. Điều này đã chứng minh tất cả.  

Tình huống hiện tại là, nếu như chín ngọn núi này nối liền với nhau thì phải tới ba trăm dặm, tức là chúng ta cần tìm lối vào trong ba trăm dặm này, hoặc là nói tìm tất cả chín ngọn núi.  

Như vậy rất khó, hai tháng trước sau khi ta nghe nói chồn tầm bảo xuất hiện thì mới đuổi bắt linh thú của ngươi, chính là để chồn tầm bảo thử tìm đường vào trong đạo cung La Phù, nếu chỉ dựa vào sức người để tìm kiếm cả dãy núi dài ba trăm mét này, thì không khác nào như mò kim đáy bể.” Lê Nặc nói tiếp.  

“Vậy để chồn nhỏ thử xem, nhưng đệ cũng không dám bảo đảm chồn nhỏ sẽ tìm thấy, đến khi đó chỉ mong Lê tỷ tỷ không trách.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Sao có thể, chồn tầm bảo của đệ vốn dĩ đã có thiên phú tìm báu vật, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn so với chúng ta, nhưng đạo cung La Phù đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng, cũng không một ai biết tới, càng không có người phát hiện ra núi La Phù chính là một bí mật, tất nhiên là sẽ không dễ dàng tìm thấy như vậy, nếu không tìm thấy thì chỉ có thể nói chúng ta không có duyên với đạo cung La Phù rồi, không nên cưỡng cầu. Đệ cứ để chồn nhỏ đi tìm là được.” Lời nói của Lê Nặc rất có đạo lý.  

Dương Bách Xuyên gật đầu, hắn dặn dò chồn nhỏ một tiếng, chồn nhỏ phát ra tiếng kêu chi chi, ánh mắt lóe lên tia sáng, tỏ ý đã hiểu.  

Đối với chồn nhỏ mà nói, tìm bảo vật chính là niềm yêu thích nhất của nó, sau khi Dương Bách Xuyên giao nhiệm vụ, chồn nhỏ kêu lên đầy thích thú rồi hóa thành một tàn ảnh màu vàng, vụt vào xong núi.  

Tất cả mọi người đi theo sau chồn nhỏ, bọn họ đều rất chờ mong.  

Ở Sơn Hải Giới, luyện khí sư là một chức nghiệp vô cùng khan hiếm, được rất nhiều người nịnh bợ.  

Cả đoàn người ngồi trên phi hành thuyền của Diệp Ninh để xuất phát, Dương Bách Xuyên thì cưỡi Yêu Vương Tiểu Bạch của mình.  

Khoảng chừng sau ba canh giờ, theo lời chỉ dẫn của Lê Nặc, mọi người xuất hiện tại một đỉnh núi.  

Sâu bên trong núi La Phù là một dãy núi kéo dài. Vô số các đỉnh núi, có rất nhiều ngọn núi còn không có tên, trông có vẻ không hề tầm thường.  

Lê Nặc chỉ tay vào ngọn núi cũng không tính là cao, khoảng tầm một trăm trượng. Trên núi cỏ cây mọc um tùm, những ngọn núi như vậy có thể nhìn thấy khắp nơi trong dãy La Phù, nếu như bà không nói ngọn núi này là con đường để tiến vào đạo cung La Phù, quyển da thú trong tay bà không chỉ ra thì chẳng ai để ý tới một ngọn núi như vậy.  

Trong mắt của tất cả mọi người, đây chính là một dãy núi không thể nào bình thường hơn, chẳng có chỗ nào đặc biệt, vì vậy ngay cả yêu thú cũng không phát hiện ra.  

Rất khó để tin, ngọn núi này chính là con đường tiến vào đạo cung La Phù, nhưng Lê Nặc lại cực kỳ chắc chắn: “Dương đệ, ngọn núi này tuyệt đối không sai, đây chính là đỉnh núi mà trong quyển da thú của ta đã ghi chép lai.”   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play