Quả nhiên sau khi bay vào, cảm giác truyền tống quen thuộc.  

Một giây sau, trước mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, không ngờ hắn lại xuất hiện ở một nơi đầy các loại đá, nhìn thoáng qua dường như vẫn là nơi mà lúc trước Từ Vĩ đã dẫn hắn tới.  

Cuối cùng cũng thoát được ra ngoài, đây có thể xem như là một chuyện tốt.  

Chỉ có điều hắn không ngờ nơi mình đi ra lại là một chỗ khác, chứ không phải cái hố lớn lúc trước.  

Ngay lúc này, tiếng xé gió vang lên.  

Dương Bách Xuyên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vài bóng dáng xuất hiện vây quanh hắn.  

“Hahaha, tiểu tử, hơn hai tháng rồi không ngờ ngươi còn có thể sống mà thoát ra đấy ~”  

Xung quanh hắn xuất hiện bảy tám người, mỗi trong số họ đều có khí tức cường đại, người lên tiếng là Giản Hóa Phàm.  

Từ sau khi Dương Bách Xuyên bước vào trong hố kết giới, Giản Hóa Phàm và một đám người đã liên thủ để phá vỡ kết giới, sau đó tiến vào trong hố lớn, cùng bước vào thông đạo, nhưng khi đối mặt với phù văn trên bức tường, bọn họ lại luống cuống, không ai có thể phá giải phù văn sinh môn, thử vài lần còn bị tổn hại không ít người.  

Kết quả chỉ đành phải rút lui, bọn họ luôn đứng bên ngoài canh giữ, bởi vì bọn họ tin chắc Dương Bách Xuyên sẽ ra ngoài, cho dù không ra thì bọn họ cũng sẽ đợi, đợi cho tới khi cao thủ am hiểu trận pháp phù văn xuất hiện, mà lần đợi này chính là hơn hai tháng.  

Trước đó, toàn bộ hố lớn đột nhiên sụp đổ, trong phạm vi mấy ngàn thước giống như là động đất, sau đó có người trông thấy Dương Bách Xuyên, ánh sáng lóe lên, lúc này mới nhanh chóng đuổi tới đây.  

Tất cả mọi người đều đoán nơi này là cung điện dưới núi La Phù, có thiên tài địa bảo, ban ngày tỏa ra ánh sáng chói mắt liền nhận định là thiên tài địa bảo xuất thế, kết quả Giản Hóa Phàm qua tới đây thì lại trông thấy Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, Giản Hóa Phàm đang đứng trên một tảng đá cách đó không xa, ông ta đứng từ trên cao nhìn xuống Dương Bách Xuyên, âm hiểm nói: “Tiểu tử ngươi là Dương Bách Xuyên?”  

Sau khi ông ta biết được tên của Dương Bách Xuyên qua Từ Vĩ, trong lòng liền hận tới nghiến răng nghiến lợi, thề sẽ báo thù cho cháu trai Giản Thành, đối với ông ta mà nói Dương Bách Xuyên nhất định phải chết.  

“Lão già kia, là ta thì sao?” Dương Bách Xuyên híp mắt quan sát, hắn nhìn Giản Hóa Phàm, sau đó lại nhìn vô số người đang vây quanh mình, còn có không ít người đang chạy tới, bọn họ dường như đều là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng mà…Dương Bách Xuyên của hiện tại sẽ sợ sao?  

Trong bình Càn Khôn có hai người khôi lỗ thực lực ngang với hắn, hơn nữa tu vi hiện tại của hắn đã đạt tới Kim Đan đại viên mãn, Dương Bách Xuyên không còn sợ hãi.  

Tu vi của công pháp Càn Khôn Tạo Hóa Quyết đã tới hậu kỳ, xem như là có một không hai.  

Một Kim Đan như hắn đúng là không sợ Nguyên Anh.  

Có thêm thể chất Ngũ Hành linh căn và Thập Chuyển Kim Đan lĩnh vực, chiến đấu vượt cấp chống lại Nguyên Anh cũng không phải là điều không thể.  

Nói đúng ra, từ sau khi hắn tiến vào thế giới tu chân thì vẫn luôn chiến đấu vượt cấp, hiện tại cũng không ngoại lệ, chỉ có điều tu vi càng ngày càng cao hơn, chiến đấu vượt cấp từ cảnh giới lớn thu hẹp tới cảnh giới nhỏ hơn mà thôi.  

Tu chân giả Nguyên Anh quả thật là ưu thế, khác biệt với Kim Đan là ở thần hồn cường đại.  

Điểm này, Dương Bách Xuyên đã sớm biết.  

Có điều, nói về sức mạnh thần hồn thì hắn thật sự không ngán một ai.  

Từ trước tới nay, thần hồn cường đại luôn là thế mạnh của hắn.  

Cho dù thần hồn của bàn thân không bằng cao thủ Nguyên Anh, nhưng đừng quên hắn còn có một thần hồn của sư phụ Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, lúc nào cũng có thể ứng cứu.  

Nếu như đám cao thủ Nguyên Anh này không biết trời cao đất dày mà công kích thần hồn với hắn, đó mới thật sự là muốn tìm chết.  

Dương Bách Xuyên có một cảm giác, đừng thấy lão đầu nhà hắn luôn miệng nói mình là cái gì mà tàn hồn, mỗi lần trợ giúp xong đều phải ngủ say tu dưỡng.  

Mà theo Dương Bách Xuyên biết thì có hai sự thật.  

Thứ nhất, lúc trước khi mới đoạt được bình Càn Khôn, sư phụ thức tỉnh, khi đó thần hồn của người thật sự là rất yếu, nhưng sau này tu vi của hắn tăng lên, thần hồn của sư phụ cũng theo đó mà phục hồi cường đại.  

Thứ hai, hắn hiểu lão đầu nói như vậy thật ra là muốn bản thân hắn độc lập, không nên tạo thành thói quen ỷ lại vào người, nhưng mỗi lần hắn gặp nguy hiểm, lão đầu đều sẽ ra tay giải quyết.  

Hơn nữa, thần hồn của lão đầu ở một nơi như bình Càn Khôn, sau mấy lần thăng cấp. Dương Bách Xuyên tin sư pụ mình cũng sẽ thu được lợi ích.  

Mặc dù, hai sư đồ họ không nhắc tới những chuyện này, nhưng Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được rõ ràng, thần hồn của lão đầu đang ngày càng khôi phục cường đại.  

Vì thế, lần đối mặt với đám cao thủ Nguyên Anh này hắn cũng không hề e ngại, trái lại trong lòng còn tràn ngập sát ý.  

Đã đồng ý sẽ báo thù cho Chồn Nhi, đòi lại công đạo, giết Nguyên Anh để báo thù cho Chồn Nhi, khai sát giới thì có sao?  

Đối mặt với Dương Bách Xuyên, Giản Hóa Phàm đột nhiên nở nụ cười độc ác: “Được, ngươi có nhớ, mình đã từng giết một người tên là Giản Thành?”  

Dương Bách Xuyên thoáng giật mình, rất nhanh hắn đã nhớ ra người đã dẫn theo ba tên binh lính rêu rao đuổi giết hắn lúc đang chạy trốn khỏi hầm mỏ - Giản Thành.  

Bây giờ hắn mới nhận ra hai người cùng họ, hóa ra là giết trẻ thì già tới,  m Dương Tông, hắn phải sớm nghĩ đến mới phải.  

“Hóa ra là tên phế vật kia, không sai chính là do ta giết.” Dương Bách Xuyên lưu manh thừa nhận.  

“Đáng chết, hôm nay lão phu sẽ báo thù cho cháu trai của ta.” Giản Hóa Thành giận dữ, hét lên một tiếng rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, ông ta xông thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên.  

“Lĩnh vực ~”  

Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng thét lên hai chữ, lúc này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đại khai sát giới, cũng không quan tâm đến chuyện người khác sẽ phát hiện ra Thập Chuyển Kim Đan lĩnh vực hoàn mỹ của hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play