Cuối cùng, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hô to: “Lão đầu chết tiệt, làm thế nào bây giờ?”  

Lần trước hắn đã từng nói, từ nay về sau sẽ không tùy tiện dựa hơi sư phụ nữa, nhưng hiện tại hắn còn cõng một Diệp Vô Tâm trên lưng, không gọi sư phụ cứu giúp là không thể.  

“Haha ~ Vi sư còn tưởng thằng nhóc con khí phách lắm, nhanh như vậy đã sợ rồi à?” Vân Thiên Tà vừa mở miệng đã lăng mạ Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên sớm đã quen với việc này hắn trợn trắng mắt nói: “Lúc trước khác, bây giờ khác có được không? Bây giờ con là hai người đó, người mau nghĩ biện pháp đi, đừng có mắng con nữa, con súc sinh ở phía sau sắp đuổi kịp rồi.”  

“Thằng nhóc thối, con có bao giờ chịu động não đâu, không phải chỉ là yêu thú biến dị cấp bốn thôi sao? Bàn về tốc độ, cho dù con có chạy mệt chết cũng không bằng nó, chứ đừng nói tới trên lưng còn cõng theo một người.  

Dừng lại đi, đừng chạy nữa. Dẫn dụ yêu thú xuống đất liền rồi đấu với nó, lúc đó không phải con sẽ chiếm ưu thế còn nó thì mất đi thế trội trên không trung sao?” Vân Thiên Tà bình tĩnh nói.  

“Lão đầu chết tiệt, người đừng có mà hồ đồ nữa, đó là yêu thú biến dị cấp bốn, thực lực của nó có thể sánh ngang với Nguyên Anh trung giai, hiện tại con mới chỉ là Kim Đan trung kỳ, gắng gượng thì có thể xem như Kim Đan đại viên mãn, cho dù đánh nhau dưới mặt đất với con Yêu Vương Phong Lôi này thì cũng không thắng được nó ~” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.  

“Thằng nhóc thối, đã nói là con không chịu động não rồi mà? Con cho rằng Thập Chuyển Kim Đan lĩnh vực chỉ để trang trí thôi sao? Hôm nay vi sư cho con một bài học, thế nào là lĩnh vực hoàn mỹ.” Vân Thiên Tà nói một cách tràn đầy tự tin.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên dừng bước, ý của lão đầu là, Kim Đan lĩnh vực của hắn có thể đối phó được với Yêu Vương Phong Lôi biến dị?

“Lão đầu, người xác định Kim Đan lĩnh vực của con có thể đối phó được với Yêu Vương biến dị thực lực ngang với Nguyên Anh sao?” Dương Bách Xuyên vẫn có chút không tin.  

“Thằng nhóc thối, sư phụ lừa con bao giờ chưa, mặc dù trong lịch sử Tu Chân Giới không có ghi chép chi tiết về Kim Đan Thập Chuyển Hoàn Mỹ của con, nhưng mấy ngày gần đây vi sư cũng không hề nhàn rỗi, ta đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng, kết quả cũng thu được một chút kiến thức, hôm nay đúng dịp để con Yêu Vương Phong Lôi biến dị kia thử xem.”  

Vân Thiên Tà nói một cách đầy tự tin.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy liền cảm thấy có chút đáng tin: “Người nhanh nói xem phải làm thế nào, thứ súc sinh kia sắp đuổi tới nơi rồi ~”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên thả Diệp Vô Tâm trên lưng xuống.  

“Sao lại không đi nữa?” Diệp Vô Tâm cũng không biết Dương Bách Xuyên đã cầu cứu sư phụ của mình, nàng còn cho rằng Dương Bách Xuyên bắt đầu buông xuôi.  

“Đừng lo lắng, ta có cách đối phó rồi ~” Ngoài mặt thì an ủi Diệp Vô Tâm nhưng thật ra hắn lại không có chút tự tin nào.  

Trong lòng chỉ có thể không ngừng nói: “Lão đầu, con lỡ khoe khoang rồi, lần này nhờ người cả đó, nếu không giải quyết được Yêu Vương biến dị thì mặt mũi của đệ tự sẽ mất hết.”  

“Thằng nhóc vô liêm sỉ, đi đâu cũng không quên tán gái, con nói xem có lần nào con chịu thiệt thòi mà không phải vì nữ nhân. Không giải quyết được Yêu Vương biến dị kia cũng không phải chuyện của vi sư.” Vân Thiên Tà không nể mặt nói.  

“Lão đầu chết tiệt, người...” Dương Bách Xuyên cũng không làm gì được sư phụ của mình.  

Lúc này, roi Thiên Diệp trong tay Diệp Vô Tâm vung lên: “Không chạy cũng tốt, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp, chi bằng ta với ngươi cùng liên thủ sống chết đánh một trận.”  

“Nói cái gì đó, nếu ta đã dám dừng lại, vậy thì đương nhiên là sẽ có cách đối phó với Yêu Vương biến dị.” Đến lúc này, Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể giả bộ kiên cường.  

Có điều, trong lòng hắn vẫn dành niềm tin tuyệt đối cho sư phụ mình.  

Chỉ là ngoài miện vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.  

Bởi vì lão đầu chưa bao giờ khiến hắn thất vọng, hơn nữa nghe giọng điệu của ông ấy căn bản là không thèm coi Yêu Vương biến dị ra gì.  

Dựa theo cách nói của lão đầu, Thập Chuyển Kim Đan của hắn rất trâu bò, thật ra thì ngay cả bản thân Dương Bách Xuyên cũng không hiểu nó đặc biệt ở chỗ nào.  

Trong lúc nói chuyện với Diệp Vô Tâm. Yêu Vương Phong Lôi biến dị cuối cùng cũng đuổi kịp.  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Yêu Vương biến dị toàn thân trắng như tuyết đang không ngừng vỗ hai cánh, nó giống như một tia chớp xuyên ngang bầu trời, vèo một cái hạ xuống đỉnh đầu của bọn họ, đôi mắt đỏ như máu lẳng lặng khóa chặt mục tiêu là Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm.  

Yêu Vương biến dị đáp xuống một nơi cách bọn họ mười mét.  

“Ầm ~”  

Khi Yêu Vương biến dị hạ cánh, cả mặt đất đều rung chuyển, phát ra một âm thanh nặng nề, cát bụi bay tứ tung.  

Sau một trận gió thổi qua, thân hình cao hơn ba mét, chỉ riêng cái cổ của nó cũng thừa đủ. Đôi mắt đỏ yêu dị nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm.  

Không biết có phải ảo giác hay không, Dương Bách Xuyên luôn cảm thấy khi ánh mắt Yêu Vương biến dị nhìn hai người họ lại tràn đầy tức giận và giễu cợt, giống như đang muốn nói: Các ngươi muốn chạy trốn sao?  

Nghĩ lại thì cũng không có gì khó hiểu cả, đây là yêu thú biến di, vốn dĩ sự tồn tại của nó đã phá vỡ quy tắc của thiên đạo, nó thuộc loại vô cùng linh trí, thông minh không thua kém gì nhân loại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play