Chư Cát Lượng, biểu tự Khổng Minh, hiệu Ngọa Long, là thừa tướng nhà Thục Hán thời kì Tam quốc, lúc còn sống ở Địa Cầu được phong làm Vũ Hương hầu, sau khi chết có thụy hiệu là Trung Vũ hầu, nhà Tấn vì tài năng quân sự đặc biệt truy phong ông là Võ Hưng Vương.  

Phát minh các loại trâu gỗ ngựa máy, đèn Khổng Minh, còn cải tạo liên nỏ, gọi là “Nỏ Chư Cát”, một nỏ bắ n ra mười mũi tên, đứng trong vòng năm trượng là chết.  

Nếu là người Chư Cát Khổng nói, như vậy Chư Cát Lượng vốn dĩ không hề chết.  

Hoặc là nói ông xuất hiện ở Địa Cầu một khoảng thời gian, sau khi chết đi, thật ra là trở về Sơn Hải giới.  

Chư Cát Khổng nói nhà Chư Cát vì trận pháp mà bị hai thế lực lớn hủy diệt, trận pháp đó là trận pháp gì, trong đầu Dương Bách Xuyên đã có đáp án.  

Hắn lùi lại hỏi Chư Cát Khổng: “Trận pháp tổ tiên nhà ngươi có phải là Bát Trận Đồ không?”  

“Sao ngài biết?” Chư Cát Khổng kinh ngạc, rất nhiều người chỉ biết tổ tiên Chư Cát Ngọa Long của gia tộc Chư Cát để lại một bộ trận pháp có một không hai, nhưng lại không biết tên là gì, cực kỳ ít người biết, không ngờ tới Dương Bách Xuyên lại một phát nói ra.  

Dương Bách Xuyên nhìn biểu cảm của Chư Cát Khổng là biết ngay Chư Cát Lượng Địa Cầu chính là Chư Cát Ngoạ Long Sơn Hải Giới, nhếch miệng cười nói: “Tổ tiên nhà ngươi có phải từng đi qua nơi gọi là Trung Quốc Địa Cầu đúng không? Hay là nói phía bên kia của các ngươi là bên ngoài Sơn Hải Giới?”  

“À ~ Ta biết rồi, hai người là người đến từ bên ngoài Sơn Hải Giới?” Chư Cát Khổng kinh ngạc nói.  

Dương Bách Xuyên cười nhẹ, coi như thừa nhận.  

“Khó trách ngài một phát là nói ra trận pháp do tổ tiên nhà ta sáng tạo ra, thật ra tên đầy đủ của nó là “Thần Quỷ Bát Trận Đồ”, là tám trận nhỏ khác nhau gọi là Bát Trận Đồ, kết hợp lại với nhau chính là Thần Quỷ Bát Trận Đồ, ta cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, dù sao nghe nói khi khởi động Thần Quỷ Bát Trận Đồ sẽ có uy lực khó lường.  

Tổ tiên chính xác đi ra bên ngoài Sơn Hải Giới là Trung Quốc Địa Cầu, Thần Quỷ Bát Trận Đồ, Nỏ Chư Cát, đèn Minh Đăng bay vạn dặm, trâu gỗ ngựa máy đều được sáng tạo ở Trung Quốc.  

Thật ra người đời chỉ biết đến uy lực của Thần Quỷ Bát Trận Đồ do tổ tiên Chư Cát Ngọa Long sáng tạo ra, thật ra nỏ Chư Cát, đèn Khổng Minh, trâu gỗ ngựa máy đều là Thần khí thế gian.  

Nhưng nói nỏ Chư Cát cho dù là đánh gần hay đánh xa, đều có hiệu quả, trong ghi chép cổ của gia tộc, nỏ Chư Cát từng bắn chết hơn trăm cao thủ kỳ Nguyên Anh.  

Đèn Khổng Minh mặc dù có thể đi nghìn dặm, không thể so được với trâu gỗ ngựa máy, nhưng đèn Khổng Minh lại có thể phi hành ẩn thân, mà trâu gỗ ngựa máy là pháp khí thượng thừa phi hành vạn dặm, chỉ tiếc những thứ thần kỳ này bây giờ không thể tìm thấy, nếu không gia tộc Chư Cát ta sao có thể bị kẻ xấu liên tục chém giết.” Chư Cát Khổng vô cùng tức giận nói.  

Dương Bách Xuyên dần hiểu rõ, Chư Cát Khổng nói bí mật trong lòng với mình, chắc chắn có thâm ý, cảm giác hắn ta chưa nói hết.  

Hắn đỡ hắn ta dậy nói: “Thật sự không dám giấu giếm, ta thật sự có chút thủ đoạn để sống sót trong quặng mỏ, nhưng muốn trốn thoát thật sự không dám chắc, ta đồng ý với ngươi, nếu thật sự tìm được cách trốn thoát, đến lúc đó chắc chắn sẽ dẫn theo anh em hai người, không nói đến tổ tiên ngươi đã cống hiến cho Trung Quốc chỉ riêng sự sùng bái của con cháu Trung Quốc là ta đối với Ngọa Long tiên sinh, có thể trốn thoát ta cũng sẽ dẫn theo anh em hai người cùng đi.”  

“Cảm ơn Dương Bách Xuyên đại ca ~” Chư Cát Khổng nói cảm ơn thật to.  

Dương Bách Xuyên cười khổ nói: “Ngươi đừng cảm ơn ta quá sớm, có thể trốn ra ngoài hay không ta cũng không chắc chắn, đầu tiên phải mở rộng phong ấn trên người, mới có cách để chạy trốn.”  

“Ta tin tưởng Dương đại ca chắc chắn có cách, trong ghi chép cổ của gia tộc, tổ tiên Chư Cát Ngọa long từng đánh giá rằng: Người Trung Quốc biết tất cả mọi thứ ~ Ta tin tưởng Dương đại ca sẽ có cách.” Chư Cát Khổng vuốt mông ngựa có chừng mực.  

“Nếu thật sự là biết tất cả mọi thứ thì ngược lại dễ rồi.” Lắc đầu cười khổ, Dương Bách Xuyên hỏi về vấn đề con đường Sơn Hải Giới: “Chư Cát Khổng ngươi có biết nơi nào Sơn Hải Giới có con đường đến Trung Quốc không?”  

“Không phải…? Không phải hai người đến từ Trung Quốc sao?” Chư Cát Khổng nghi ngờ.  

“Bọn ta chỉ vô tình đến thôi, vì con đường bị sụp đổ mà rơi vào cơn bão không gian, sau khi tỉnh lại đã ở đây rồi, trên thực tế phía bên bọn ta con đường đi đến Sơn Hải Giới cái thì bị hủy diệt, cái thì bị phong ấn, bây giờ ta đang nghĩ cách để trở về.” Dương Bách Xuyên nói.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói xong Chư Cát Khổng trầm tư, một lúc sau mới nói: “Cái này sợ là bây giờ rất khó, dựa theo ghi chép cổ của gia tộc ta, con đường thông giữa Sơn Hải Giới và Trung Quốc, ta không biết nhiều, chỉ có một cái, còn là trong ghi chép của tổ tiên Chư Cát Ngọa Long, ở biên giới Đại Sơn của đại lục Trung Sơn, cũng không biết bây giờ còn ở đó không.”  

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy trong lòng vui vẻ, chỉ cần vậy thì vẫn còn hi vọng, vội vàng hỏi: “Đại lục Trung Sơn? Ngươi có biết đại lục Trung Sơn ở đâu không?”  

Chư Cát Khổng hơi do dự nhưng mà vẫn gật đầu nói: “Biết, trong di tích của gia tộc Chư Cát ta, năm đó nhà Chư Cát ta ở ngay trung tâm biên giới Đại Sơn của đại lục Trung Châu, con đường đó không biết vì sao bị gia tộc phong ấn, muốn mở con đường đó chỉ có thể dùng Thần Quỷ Bát Trận Đồ của tổ tiên mới được, nhưng mà…” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play