Đầu ngón tay khẽ búng, giọt tinh huyết bay về phía mi tâm của Vượng Tử đang ngất xỉu góc đại điện, lập tức, cơ thể Vượng Tử tràn ngập ánh sáng.  

Ngay sau đó, hai tay Phong Vân Dạ Lang nắm lấy khoảng không trước mặt, hét lớn: “Phá không, mở ~”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy khoảng không trước mặt Phong Vân Dạ Lang bị cưỡng chế xé toạc, xuất hiện một cánh cửa, hắn ta bước vào trong đó rồi biến mất.  

Đại điện khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

“Phong Vân này cũng thú vị đấy chứ ~” Nhìn Phong Vân Dạ Lang rời đi, Vân Thiên Tà tự lẩm bẩm.  

“Lão đầu, hắn ta làm gì với Vượng Tử vậy?” Dương Bách Xuyên có chút căng thẳng. Dù sao thì Vượng Tử cũng không hoàn toàn là linh thú của anh, Vượng Tử là của vợ Triệu Nam, nếu như xảy ra chuyện gì. Về nhà anh cũng khó ăn khó nói.  

“Không cần lo lắng, cũng là vận may, Phong Vân Thần Khuyển có thể xưng là thánh thú thủ hộ của vương triều Hiên Viên ở Tu Chân Giới, đương nhiên là tộc yêu thú cao cấp nhất, đánh đâu thắng đó, tộc Phong Vân Thần Khuyển trời sinh đã có thiên phú về tốc độ và sức mạnh không gian, con chó này nhận được một giọt tinh huyết của Phong Vân Thần Khuyển, cuối cùng cũng có tư cách sánh ngang với Chồn Nhi, Hầu Đậu Đậu, sau này nhất định sẽ trở thành Thần Khuyển.  

Vân Thiên Tà dứt lời, ông quay qua nói cới Dương Bách Xuyên: “Được rồi, thằng nhóc thối, kế tiếp vi sư thật sự phải ngủ say một thời gian rồi, tiêu hao thần hồn quá độ, xuýt nữa cũng mất luôn cái mạng già này rồi, con tự giải quyết cho tốt đi.”  

“Ơ…lão đầu tử, lão đầu tử…”  

Dương Bách Xuyên vội vàng kêu lên, nhưng sư phụ vẫn im lặng, anh còn muốn hỏi hạt Hắc Liên là chuyện gì.  

Hiện tại, lão đầu chết tiệt thật sự đã biến mất.  

Có điều, nghĩ lại cũng đúng, lần này đối mặt Phong Vân Thần Khuyển, lão đầu đã hoàn toàn dựa vào thần hồn để hù dọa hắn ta, nếu không thì hậu quả thật là khó lường, anh và các bạn mình không chừng sẽ trở thành bữa điểm tâm cho Phong Vân Thần Khuyển.  

Lúc này, ý thức của Dương Bách Xuyên quay về cơ thể, lần nữa lấy lại được thân thể của mình, anh nhớ tới chị em Lục Vũ Thư, tình huống giữa anh và sư phụ rất giống với chị em nhà họ Lục, bọn họ có thể tiếp quản thân thể của đối phương vào thời điểm mấu chốt.  

Từ tận đáy lòng, anh cả rất cảm kích lão đầu, việc đầu tiên Dương Bách Xuyên làm sau khi lấy lại được cơ thể chính là đi xem chỗ không gian vừa rồi mà Phong vân Dạ Lang đã xé rách.  

Với anh mà nói thì quả thật là chấn động, theo như cách nói của Phong Vân Dạ Lang, hắn ta đã xé nát không gian giữa Trái Đất và Sơn Hải Giới để rời đi.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên hiểu đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, thông đạo Sơn Hải không khác gì một vật trang trí cả, vậy thì Tửu Tiên lão đầu canh giữ thông đạo Sơn Hải còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Dương Bách Xuyên không thể hiểu được sự kiên trì của Tửu Tiên lão đầu, nhưng chuyện anh đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.  

Hiện tại đã lấy được Liên Tử, việc tiếp theo chính là tìm Tửu Tiên lão đầu để giao cho ông.  

Có điều, cho tới bây giờ Dương Bách Xuyên vẫn chưa nhìn thấy Liên Tử trông như thế nào?  

Hoặc là trong hộp đá này rốt cuộc Liên Tử hay không.  

Vậy nên, Dương Bách Xuyên định lấy ra xem thử rồi tính.  

Chuyến đi động Hắc Liên lần này, nghĩ kỹ lại, anh cũng thu hoạch được không ít.  

Đương nhiên, tất cả đều là cơ duyên, nhiều hơn là nhờ có sư phụ.  

Nếu không phải có sư phụ anh, có khi bây giờ anh đã trở thành điểm tâm trong bụng Phong Vân Thần Khuyết rồi.  

Một đám kẻ thù đã bị sư phụ mượn đao giết người, tất cả bọn họ bị Phong Vân Thần Quyết nuốt chửng.  

Có thể nói từ giờ trở đi, cái gì mà kẻ thù lớn, cao thủ phái Thanh Thành, Thần Tông Mật Tông đều đã chết, về cơ bản thì anh đã không còn kẻ thù nữa rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play