Viên Kim Phượng sụp đổ, cuối cùng cô cũng nói hết ra những suy nghĩ của mình.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ thởi dài, quả nhiên là cô vẫn đang lo lắng chuyện này.  

Làm cho Dương Bách Xuyên nghe xong thì dở khóc dở cười.  

Vớ vẩn, nếu tin cái này thì anh có thể chết được vạn lần rồi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới biết, tâm trạng Viên Kim Phượng đã bị ảnh hưởng rất lớn, có nói gì thì cô cũng nghe không lọt tai, chỉ còn cách đợi cô bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt thì anh mới có thể nói cho cô biết, người tu chân chính là nghịch thiên cải mệnh.  

Khắc cái gì mà khắc, đây chỉ là bóng ma trong lòng cô mà thôi.  

Nhìn Viên Kim Phượng đang khóc như mưa, người nào đó họ Dương đã quyết định dùng bạo lực để an ủi cô, có lẽ đó mới là lựa chọn tốt nhất.  

“Ưm ưm ~”   

Viên Kim Phượng bị hành động đột ngột của Dương Bách Xuyên dọa sợ, cô phản kháng nhưng lại khiến anh càng kích động hơn, sau đó trong đầu cô là một mảnh trống rỗng, cuối cùng cũng từ bỏ kháng cự.  

“Ầm ~”  

Một giây sau, Dương Bách Xuyên ôm Viên Kim Phượng nhảy vào trong hồ Tiên Nữ.  

Ôn lại hơi ấm của ngày xưa…  

Một lát sau, hai người biến thành một đôi uyên ương đạp nước.  

…  

Sau trận chiến, Viên Kim Phượng treo cờ trắng cầu xin tha thứ, Dương Bách Xuyên cười gian trá, anh vỗ vào nơi nào đó của cô: “Nhớ kỹ, người đàn ông của chị, Diêm Vương cũng không dám lấy mạng, hơn nữa lần này không liên quan gì đến chị cả, là bởi vì chị Mai, sau này không cho phép suy nghĩ linh tinh nữa, nếu không, người tổn thương không phải chỉ có một mình chị mà còn cả em nữa, chị cho rằng chị rời đi là không có chuyện gì sao…”  

Ở hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên đã nói rất nhiều chuyện với Viên Kim Phượng, từ những việc sinh hoạt nhỏ nhặt nhất hay là tới những chuyện lạ trên con đường tu chân, cuối cùng cũng hóa giải được vướng mắc trong lòng Viên Kim Phượng.  

Sau khi trời tối thì hai người mới trở về thôn, Viên Kim Phượng tới nhà ba mẹ cô, Dương Bách Xuyên đã sắp xếp nhà ở cho họ ở làng cổ Vân Môn.  

Sau khi trở về, nghe Thu Vân nói chính cung nương nương và Vô Tình đều đã đi bế quan, buổi tối chỉ có  u Dương Ngọc Thanh vẫn chưa đi bế quan, cô đang chăm sóc cho bà nội.  

Đêm khuya vắng người, Dương Bách Xuyên đi tới phòng  u Dương Ngọc Thanh, cho tới nay anh vẫn chưa chăm sóc tốt cho mấy người phụ nữ, anh chạy đông chạy tây ở bên ngoài, sau cùng là vụ nổ ở đảo Hồng Kong, điều anh tiếc nuối nhất chính là không ở thể ở bên cạnh những người phụ nữ của mình nhiều hơn.  

Trải qua lần sinh tử này, bên trong Dương Bách Xuyên đã xảy ra hai thay đổi lớn.   

Thứ nhất là sát khí của anh đã tăng lên rất nhiều, nếu không thì lần này anh đã không giết gần trăm người nhà họ Hồng.  

Thứ hai, anh dịu dàng và trân trọng người thân bạn bè của mình hơn, khi anh gặp nạn trên đảo Hồng Kông, hành động của Triệu Nam và những người khác đã chứng minh, sự kiên trì của anh là không sai. 

Đi tới phòng của  u Dương Ngọc Thanh, anh gõ cửa nhưng không thấy cô trả lời, Dương Bách Xuyên khẽ đẩy, cửa phòng không khóa. Anh vui vẻ bước vào trong.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, Dương Bách Xuyên khẽ mở mắt, anh yên lặng

lấy cánh tay của  u Dương Ngọc Thanh đang đặt trên ngực mình ra. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play