Hồng Khoát Hải chăm chú quan sát và cảm nhận một lần nữa, cuối cùng xác định Dương Bách Xuyên chỉ là cảnh giới Tiên Thiên tầng chín sơ cấp mà thôi.  

Không phải Hư Cảnh trên Tiên Thiên.  

Nhưng rõ ràng là Dương Bách Xuyên giẫm lên thanh kiếm lớn, ngự kiếm phi hành tới đây, vậy mà cảnh giới lại là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp?  

Việc này...  

Hồng Khoát Hải chợt hiểu ra, có lẽ Dương Bách Xuyên ngự kiếm phi hành cũng chỉ là mượn uy lực của thần binh và một số pháp thuật thần thông mà thôi. Trong lịch sử giới võ cổ, không phải là trước kia không có tiền lệ.  

Cái gì cũng có thể giở mánh khóe, chỉ riêng cảnh giới là không thể giả được.  

Nói cách khác, tu vi cảnh giới của thằng nhóc này là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp, chẳng qua là nó có thần thông và một món thần binh cao cấp nên mới có thể ngự kiếm phi hành.  

Nghĩ vậy, Hồng Khoát Hải không còn căng thẳng nữa, lập tức khôi phục sự tự tin.  

Một Tiên Thiên tầng chín sơ cấp mà thôi, chẳng có gì phải sợ.  

Hiện tại Hồng Khoát Hải này là Tiên Thiên tầng chín trung cấp đấy.  

Đừng thấy sơ cấp với trung cấp mà lầm, trong cảnh giới Tiên Thiên tầng chín, chỉ cách nhau nửa cấp thôi cũng chênh lệch rõ ràng, Hồng Khoát Hải biết rõ.  

Ông ta là Tiên Thiên tầng chín trung cấp, đấu với Tiên Thiên tầng chín sơ cấp thì thắng chắc.  

Không nói đến Hồng Khoát Hải nữa.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên bay xuống bên cạnh ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên. Đoan Mộc Hành Thiên kích động cầm tay anh, giọng nói run run: "Cháu ngoan, cháu ngoan, ông ngoại biết cháu ngoan của ông sẽ không sao mà." Ông ấy vừa nói vừa rơi nước mắt, nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc.  

"Ông ngoại, cháu khiến ông phải lo lắng rồi." Dương Bách Xuyên nhìn ông lão đầu tóc bạc phơ này, trong lòng vô cùng cảm động. Anh mới gặp ông ngoại tổng cộng ba lần, trong đó hai lần là ông ấy dẫn theo đệ tử của gia tộc Đoan Mộc tới giết anh, dẫn đến đệ tử của gia tộc Đoan Mộc kẻ chết người bị thương hơn phân nửa.  

Anh cảm thấy rất có lỗi với ông ngoại.  

"Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi. Cháu mau đi thăm vợ của cháu đi." Đoan Mộc Hành Thiên mỉm cười lau nước mắt, tránh sang một bên.  

Tức thì Dương Bách Xuyên trông thấy Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình với gương mặt đẫm nước mắt.  

Dương Bách Xuyên hơi run rẩy. Nhìn hai người phụ nữ, anh cũng biết là lần này các cô đã phải chịu nỗi đau thương nhường nào. Thật ra lúc ở đảo hoang anh cũng nhìn thấy họ đau lòng khôn xiết, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà anh không thể xuất hiện.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện mình may mắn biết bao. Có những người phụ nữ như vậy bên cạnh, anh còn mong gì hơn?  

Anh thình lình bước tới ôm cả hai vào lòng.  

Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình run rẩy cả người. Giờ đây núp trong lòng Dương Bách Xuyên, họ mới cảm thấy bầu trời vẫn chưa sụp xuống.  

"A! Hu hu hu!"  

Rốt cuộc lúc này Triệu Nam cũng òa khóc. Trước đó cô ấy không dám khóc, bây giờ nằm trong vòng ôm của tên họ Dương nào đó, cô ấy đã có cảm giác an toàn. Lúc trước Triệu Nam không dám khóc thành tiếng bởi vì cô ấy biết mình không thể khóc, nếu không Vân Môn nhiều người như vậy biết phải làm sao?  

"Tên oan gia này!"  

Triệu Nam được Dương Bách Xuyên ôm vào lòng, khẽ đấm vào vai anh. 

Nước mắt của cô ấy thấm ướt áo của Dương Bách Xuyên. Cô ấy mặc sức khóc thút thít, chưa bao giờ cảm thấy nhẹ lòng đến thế. 

Độc Cô Vô Tình thì không khóc thành tiếng, nhưng cả cơ thể run bần bật đã tiết lộ cảm xúc kích động và mất bình tĩnh. Cô ấy núp trong lòng tên họ Dương nào đó, cảm thấy an toàn trước nay chưa từng có.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play