Buổi tối, Nguyễn Du Nhiên nhận được điện thoại của An Nhiên, cô cầm điện thoại trong tay, không thể tin nổi nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm hiểu rõ con gái nhất, cô cong môi cười, nói:

"Có phải con gái vui quên đường về không?"

Nguyễn Du Nhiên ngay lập tức nhảy lên giường, đưa tay ôm Sở Niệm:

"Hu hu, con gái lớn không lưu lại được."

"Được rồi." Sở Niệm sủng nịnh vuốt tóc ai kia,ai kia ngân ngấn nước mắt bắt đầu xoa bóp cơ thể cho Sở Niệm, mặc dù bây giờ Sở Niệm đã khỏe hơn nhưng thể chất vẫn không thể như bình thường, mỗi đêm Nguyễn Du Nhiên nhất định phải làm là xoa bóp cơ thể cho Sở Niệm.

Sở Niệm nhìn ai kia, đưa tay luồn vào mái tóc dài của ai kia thưởng thức:

"Du Nhiên."

"Sao?"

Nguyễn Du Nhiên khẽ hát, trong lòng nhất định thỏa mãn, Sở Niệm khẽ hỏi:

"Em sẽ không cảm thấy buồn chán à?"

Lời này khiến cho động tác của Nguyễn Du Nhiên khựng lại, Sở Niệm cảm nhận được, cô cúi đầu chậm rãi nói:

"Thật ra với tuổi của em nên rực rỡ lóa mắt, tùy thời có thể làm càng tùy hứng, em..."

Ngay lập tức Nguyễn Du Nhiên xụ mặt xuống, cô nghe rất rõ, Niệm Niệm lại bệnh cũ tái phát, cô bắt đầu bất an, thiếu cảm giác an toàn.

Nguyễn Du Nhiên đè vai Sở Niệm xuống, nhìn vào mắt Sở Niệm:

"Niệm Niệm, chị đang nói lời ngu ngốc gì vậy? Lúc đó chúng ta luôn mong muốn chẳng phải là khoảnh khắc này, cuộc sống thế này sao?"

Ông trời đã rất tốt khi một lần nữa ban Sở Niệm cho cô.

Bây giờ trong lòng cô ngập tràn sự biết ơn và mừng rỡ, càng không dám có nửa điểm oán giận hay không cam lòng.

Sở Niệm mím môi, hôm nay khi nhìn thấy Tống Lượng, nhìn hắn từ trên xuống dưới đều không có gì nổi bật, tục không chịu được, thế nhưng thứ duy nhất hắn có... chính là hào khí thanh xuân vạn trượng.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy Sở Niệm như vậy liền mềm lòng, cô ôm Sở Niệm:

"Tất nhiên nếu như chị cảm thấy không kích thích, vậy chúng ta có thể chơi một chút để kích thích.

Sở Niệm vừa nghe liền bật người đỏ mặt, đẩy Nguyễn Du Nhiên ra, dùng chăn quấn lấy người.

Nguyễn Du Nhiên cười thầm, cô hư hỏng trêu đùa Sở Niệm:

"Ôi chao, Ngưu đạo nói hai ta phải làm người xa lạ."

Sở Niệm quấn chăn từ trên xuống dưới như tằm cưng.

Nguyễn Du Nhiên cong khóe môi, một tay bất chợt vén chăn lên, trong tiếng hét lên kinh ngạc của Sở Niệm, người kia đã chui vào chăn.

Sở Niệm đỏ mặt nhìn người trong chăn, người trong chăn hôn môi cô:

"Chúng ta tới chơi trò người xa lạ lần đầu gặp mặt thì *** một lần đi."

Sở Niệm:...

Được rồi, cô lo trước lo sau cũng đều vô dụng.

Sáng sớm hôm sau.

Lần này chính thức quay, Ngưu đạo dẫn tổ chương trình tới, cũng không ít người tới.

Dựa theo quy trình, Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên sẽ ra ngoài mua sắm trước, lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, chung quy không thể hai tay không.

Ngưu đạo sợ Nguyễn Du Nhiên vượt giới hạn, bà kéo tên này qua một bên dặn dò:

"Bởi vì giai đoạn trước quá trình đã bị chậm trễ quá lâu nên bây giờ hình thức cũng thay đổi."

Ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Sở Niệm, hôm nay Sở Niệm trang điểm nhạt, tóc xõa trên vai, mặc chiếc áo len màu ngà, rất tôn dáng người.

Ngưu đạo muốn điên rồi:

"Chị hai ơi, con không nhìn một chút Niệm Niệm cũng sẽ không biến mất đâu."

Nguyễn Du Nhiên vừa nghe liền vội quay đầu.cười hì hì:

"Ây da, dì à, tức cái gì chứ."

Ngưu đạo tức giận:

"Lần này chúng ta quay một tuần, chiếu một tuần, chủ yếu là quay ở hiện trường, cũng sẽ tìm 100 fan xuyên qua màn hình quan sát."

Má ơi...

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm Ngưu đạo, không phải chứ, dì chơi lớn vậy?

Cô suy nghĩ một chút sau đó liền thông:

"Fan là nhân viên nội bộ?"

Ngưu đạo phất tay áo:

"Lần này là thật, không có giả bộ đau, giai đoạn trước đã tuyển chọn từ trong fan cứng của hai đứa chọn ra."

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười:

"Vậy thì sợ gì, cả hai đều có fan mà nhỉ?"

Fan của cô cũng không phải bất tài.

Ngưu đạo nói lời chân thành:

"Tỷ lệ thế này: Niệm Niệm 90 người, con 10 người."

Nguyễn Du Nhiên:...

Có phải dì đang trêu đùa con đấy không?

Ống kính vừa mở, Nguyễn Du Nhiên quả thật không thể dính lấy Sở Niệm, khắp nơi đều đầy camera, Nguyễn Du Nhiên cân nhắc, sau đó đứng lên, nói: "Tôi đi vệ sinh." Nói xong cô nhìn về phía Sở Niệm ra sức nháy mắt, Sở Niệm đang tán gẫu với một vị quay phim lão làng cũng xem như quen thuộc, nhìn thấy ám hiệu của Nguyễn Du Nhiên, cô mỉm cười:

"Xin lỗi, em đi nhà vệ sinh một chút."

Trong nhà này cũng chỉ có nơi đó là không có camera.

Sở Niệm còn cho rằng Nguyễn Du Nhiên có chuyện quan trọng gì đó muốn nói với cô, không ngờ sau khi đi vào, cơ thể bị kéo tới, ấn lên trên bồn rửa tay, son môi cũng bị hôn trôi.

Sở Niệm thở hổn hển, cô nắm vạt áo của mình:

"Em làm gì vậy? Còn đang quay đó."

Nguyễn Du Nhiên ỉu xìu, nới lỏng tay:

"Sự thật là vậy, diễn cái gì. Rõ ràng hai vợ vợ mà diễn người xa lạ."

Sở Niệm lắc đầu, đầu tiên cô giúp Nguyễn Du Nhiên sửa lại quần áo, vùa cầm son môi thoa cho chính mình. cũng xoay mặt Nguyễn Du Nhiên qua:

"Em nói xem gần đây xảy ra chuyện gì."

Gần đây cô phát hiện dục vọng của Nguyễn Du Nhiên phá lệ cao.

Nguyễn Du Nhiên bĩu môi thỏa mãn Sở Niệm 'hầu hạ' mình:

"Có lẽ gần đây thịnh hành tiểu chó săn*."

Sở Niệm:...

*Hiện tại lại có nhiều cách gọi: ông hai, cha hai, ba thứ, tía nhỏ, ba dượng và tiểu vương (tương đương với tình nhân nữ ngoài giá thú bị gọi là bà hai, bà ba hay ngày nay chính là kẻ thứ ba, tiểu tam), và gần đây ở Đài Loan còn có một cách gọi khác là con chó sói nhỏ (小狼狗), điển hình trong bài hát của nam ca sĩ Nhậm Hiền Tề có đề cập đến.

QUả thật vổ sỉ tới tột cùng.

Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, tổ camera đều hướng về phía hai người, nở nụ cười mập mờ.

Sao lúc đi vào son môi của Sở ảnh hậu là anh đào hồng nhạt, Nguyễn Du Nhiên thì màu đỏ, bây giờ đổi thành màu đồng nhất.

Họ đã làm gì?

Hậu kỳ chương trình đã tự động động não, lúc đầu Sở Niệm muốn liếc xéo tên kia, xem chuyện hay mà mình đã làm, nhưng dù sao rất nhiều camera đang mở, cô cũng nên nghiêm túc.

Hai vợ vợ rốt cuộc cũng được ngồi trước camera.

Sở Niệm mỉm cười, cô chỉ vào Nguyễn Du Nhiên, nói:

"Chào mọi người, mình là Sở Niệm, kế bên mình là vợ của mình, Nguyễn Du Nhiên."

Nguyễn Du Nhiên cũng hiện ra nụ cười tươi vô cùng ngây thơ: "Chào mọi người, mình là Nguyễn Du Nhiên." sau đó nhìn nhìn SỞ Niệm, giống như có chút ngượng ngùng: "Niệm Niệm là vợ sau này của mình."

Hai người bắt tay.

Nguyễn Du Nhiên:

"Hợp tác vui vẻ."

Sở Niệm:

"Hợp tác vui vẻ."

Tổ chương trình:...

Cơ mặt của Ngưu đạo đã không thể khống chế, run lên, quả thật quá xa lạ, chỉ là... hai người bắt tay hợp tác vui vẻ đến giờ có thể buông ra chưa?

Phần đầu chương trình là đi siêu thị mua sắm.

Sở Niệm không hổ danh là ảnh hậu, chỉ cần đối mặt với ống kính cô ấy sẽ giống như trở thành một người khác, cô mỉm cười lựa chọn hàng hóa trên kệ:

"Hai mẹ thích gì nhỉ? Rượu? Đồ làm bếp? Hay là..."

Nguyễn Du Nhiên cười tủm tỉm:

"Đồ ăn, chỉ cần về nhà nấu một bữa ăn ngon là có thể lấy lòng."

Nguyễn Thu:..

Hôm nay Nguyễn tổng vì để phối hợp quay, cố ý tan tầm sớm, lúc này bà nhìn thế nào à, ở trước mặt khán giả vẫn duy trì hình tượng tổng tài cao lãnh bá đạo, sao có thể theo lời một nhãi ranh ngay lập tức rớt xuống mấy tầng.

Sở Niệm khẽ cười, cô cẩn thận chọn đồ ăn, đến trước tủ đông lạnh, gần như theo bản năng Nguyễn Du Nhiên đi đến bên cạnh, che khí lạnh giúp Sở Niệm.

Tổ chương trình tập trung quay cũng không phát hiện khác thường.

Nhưng khán giả bên ngoài đơn giản soi vài lần, đặc biệt là fan của Sở Niệm, sau đó bàn tán sôi nổi.

"Nhìn không giống bất hòa như đồn đãi, cậu xem có phải cô ấy chắn khí lạnh giúp Niệm Niệm chúng ta không?"

"Có lẽ là trùng hợp thôi."

"Phải đó, nhìn lại xem."

...

Sở Niệm chọn tới chọn lui nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn một bình rượu hảo hạng cho Nguyễn Thu, và khăn lụa cho Sở Thanh.

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm khăn lụa, sững sờ, cô nhìn Sở Niệm, Sở Niệm nhanh chóng dùng ánh mắt tức giận nhìn tên kia.

Cái người này!

Cô đương nhiên biết Nguyễn Du Nhiên đang suy nghĩ gì.

Hôm qua lúc hai người thân mật, các cô không kiềm chế được in dâu tây lên cổ đối phương, nên sợ bị ống kính bắt gặp.

Nguyễn Du Nhiên vui vẻ nói:

"Chị đã mua nhiều đồ cho người nhà em, vậy em cũng nên mua cho chị một chiếc khăn lụa, chị xem màu trắng ngọc trai này thích hợp với chị hơn nè, có nhiều cách dùng lắm."

Chẳng ai nghĩ tới, hotsearch đầu tiên trong ngày của chương trình xuất hiện từ đó.

#Công dụng của khăn lụa

Sở Niệm cũng hết cách với hành vi lưu manh của Nguyễn Du Nhiên, trên mặt vẫn không giấu được nụ cười:

"Vậy thì cảm ơn Du Nhiên nhé."

Nguyễn Du Nhiên:

"Đều là hai vợ vợ rồi, chị không cần khách sáo như vậy, trong nhà ấy mà, Niệm Niệm, chị tính tiền đi."

Sở Niệm:...

Anh chàng quay phim không nhịn được cười.

Nguyễn Du Nhiên giải thích với ống kính:

"Nhà của tôi ấy à, chị ấy quản tiền."

Sở Niệm cũng không thể lộ liễu nuông chiều Nguyễn Du Nhiên, cô móc ví ra bắt đầu tính tiền, ống kính nhanh như chớp lướt qua ví tiền của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy một tấm hình bên trong.

Tấm hình này bị fan trong quá trình quay bắt được, sau đó phóng to nhiều lần.

Không hề rõ ràng nhưng có thể thấy đó là một đứa trẻ, hơn nữa đứa trẻ đó hình như khá giống Nguyễn Du Nhiên.

Chẳng lẽ... là ảnh chụp của Nguyễn Du Nhiên khi còn bé???

Diễn đàn của Hậu viện hội nổ tung.

Lúc mới bắt đầu quay kỳ đầu, mọi người không khỏi ngửi thấy mùi đường.

Trên đường đi, tổ chương trình cố ý sắp xếp một phen, thừa dịp tiến vào quảng cáo, Ngưu đạo ở bên cạnh giải thích:

"Chút nữa trên đường hai đứa về nhà, Hiểu Lan sẽ tới."

"Cô ấy tới làm gì?!"

Ngay lập tức mặt Nguyễn Du Nhiên biến sắc, trước đây Hiểu Lan theo đuổi Sở Niệm rất lâu, đơn giản mà nói là âm hồn bất tán*, Hiểu Lan xuất thân là siêu mẫu, mình dây, một mét tám mấy, gu rất hiện đại, mặc bất kì thứ gì lên người đều cực kỳ lóa mắt, nhà cũng có tiền, thích nhất là lái xe thể thao đi tìm Sở Niệm, lúc đó Nguyễn Du Nhiên léo nhéo với Sở Niệm một thời gian dài, mãi cho đến khi bùng một trận mới bình yên lại.

*Như bám dai như đỉa

Ngưu đạo ngậm cau, nói:

"Để tăng thêm lượt xem, con diễn cho tốt cảnh tình địch gặp mặt nha."

Nguyễn Du Nhiên tức giận, còn phải dùng kỹ thuật diễn? Cô nhìn Hiểu Lan đã không thoải mái, cao vậy làm gì? Đâu phải chơi bóng rỗ, cân xứng chỗ nào.

Rất nhanh ống kính lại bắt đầu quay, quả nhiên Hiểu Lan tới, hôm nay phong cách trung tính, mặc tây trang màu đen, nói thật lúc cô ấy đeo kính râm mở cửa có một loại cảm giác như nhân vật trong truyện tranh bước xuống.

Sở Niệm không hề nhúc nhích, cô nhìn thoáng qua Nguyễn Du Nhiên.

Fan bu xem xung quanh muốn nín thở, một người đứng đầu trong nhóm fan Ái Niệm không thể tin nổi cất lời:

"Vừa rồi ảnh hậu của chúng ta nhìn sắc mặt của Nguyễn Du Nhiên, phải không?"

Fan ở bên cạnh còn chưa kịp nói, Tiểu Hoa thủ lĩnh của số ít fan của Nguyễn Du Nhiên gật đầu:

"Là vậy mà."

Cũng phải.

Ái Niệm và Tiểu Hoa xử nhau.

Fan Sở Niệm đông người, fan của Nguyễn Du Nhiên chỉ có thể tức giận lép vế, cuối cùng vẫn bị nhân viên công tác ở hiện trường kéo ra.

Hiểu Lan xuống xe, cô nhìn Sở Niệm: "Niệm Niệm, đã lâu không gặp, khí sắc tốt hơn rồi." Nói xong, cô bước tới, lịch sự ôm Sở Niệm một cái.

Sở Niệm nhìn Hiểu Lan, gật đầu:

"Quả thật đã lâu không gặp."

Cô cảm thấy Hiểu Lan đã trưởng thành hơn rất nhiều, nghe nói cô ấy tự mở công ty người mẫu, chuyên bồi dưỡng huấn luyện người mới.

Hiểu Lân quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, giơ tay lên:

"Nè, chúc mừng cậu, thật có phúc."

Nguyễn Du Nhiên nhướng mày, cô giơ tay lấy lệ:

"Phải, thật có phúc, người bình thường hâm mộ cũng không được."

Cô vốn là người trời sinh tính cách kiêu ngạo. Chỉ bởi vì Sở Niệm, cô mới thu liễm rất nhiều. Nhưng hôm nay, nhìn thấy tình địch thở ban đầu cô liền không vui, huống chi khi nãy người này còn ôm Sở Niệm.

Hiểu Lan không quá quan tâm Nguyễn Du Nhiên, cô vẫn nhìn Sở Niệm, ánh mắt đầy si mê.

Sau khi nhận được lời mời của Ngưu đạo cô ngay lập tức đồng ý, tuy rằng lịch trình dày đặc, bây giờ với nhân khí* của cô căn bản không cần nhận lời mời làm con chốt thí như thế này, có lẽ để hoàn thành mộng tưởng của thời niên thiếu, cô muốn nhìn thấy Sở Niệm lần nữa. Khi còn trẻ cô rất thích Sở Niệm, khi đó Sở Niệm luôn nhận diễn cổ trang, trên người áo lụa khi quay tiến vào trạng thái rất nhanh, lúc quay xong có thời gian, cô chỉ ngồi một mình trong góc yên tĩnh trên khán đài, rất ít khi cùng người khác trò chuyện, chính sự điềm tĩnh cùng với sự lạnh lùng làm cho người khác không khống chế được muốn đến gần. Nhưng sau này... khi cô lấy hết can đảm tỏ tình, Sở Niệm lại cười áy náy, nói với cô trong lòng cô ấy đã sớm thích một người cả đời.

* Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ

Lần này gặp lại...

Quả nhiên phong thái vượt bậc.

Giống như đúc trong trí nhớ của cô, à không... càng tuyệt hơn.

"E hèm." Nguyễn Du Nhiên không vui, cô nghiêng người về trước ngăn chặn tầm mắt của Hiểu Lan, nói: "Ngượng ngùng quá, chúng tôi phải về nhà ra mắt hai mẹ, lần sau trò chuyện tiếp nha."

Sau camera một nhóm fan hô 'Cắt', cảnh này diễn quá lộ rồi.

Hiểu Lân nhìn Sở Niệm, rồi gật đầu rời đi.

Trước khi rời đi, cô lại nhìn vào kính chiếu hậu, không ngừng nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm lịch sự vẫy tay, Nguyễn Du Nhiên cực kì không vui, cô xụ mặt:

"Đó là ai? Có qua lại?"

Sở Niệm mỉm cười:

"Không có, bạn bè."

Nguyễn Du Nhiên hừ lạnh:

"Chị cảm thấy cô ấy thế nào?"

Tốt nhất đừng nói với cô ấy chữ 'Cũng khá' gì đó.

Nếu như không phải ống kính đang chỉa về mình, Sở Niệm nhất định muốn dỗ dành Nguyễn Du Nhiên, nhưng rốt cuộc cũng đang quay, nếu như cô làm vậy thì quá lộ liễu:

"Cũng khá, vóc dáng tốt lắm."

Người mẫu thường gầy thì ngực và mông cũng gầy, giống như cọng rơm, nhưng Hiểu Lan thì ngược lại, chỗ cần có thịt thì một chút cũng không thiếu.

Nguyễn Du Nhiên vừa nghe liền gấp gáp, tất nhiên hai chữ cũng được mặc kệ có ống kính hay không, cô bước tới nắm lấy tay Sở Niệm đặt lên mông mình ngay và luôn:

"Chị cảm nhận thử, có ngon như của em không?!!!"

Sở Niệm:...

Ngưu đạo:...

Tổ chương trình:...

Khán giả trong phòng:...

-------Hết chương 57-----

Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play