Hôm nay Sở Niệm dùng nước hoa hoa lê.
Lúc đầu sẽ là mùi hoa lê ngào ngạt, sau đó mùi hương còn lưu lại là mùi nhàn nhạt lạnh lẽo như có như không, có một mùi vị cổ xưa.
Tạo hình chị Hằng Nga của cô năm ấy đã từng khiến cho Nguyễn Du Nhiên si mê đến mức điên dại, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt sau khi quay xong Nguyễn Du Nhiên đã ôm lấy cô, gọi hết lần này đến lần khác:
"Chị ơi, chị Hằng Nga của em ơi~"
Giọng gọi kia quả thật làm người ta cực kỳ xấu hổ.
Lúc đó, Nguyễn Du Nhiên cũng khóc lóc om sòm làm nũng đủ kiểu bắt Sở Niệm dùng dáng vẻ chị Hằng Nga quyến rũ cô ấy, mỗi lần Sở Niệm đều đỏ mặt nhéo nhéo mặt cô ấy:
"Ngoan nha."
Đối với người nội liễm như Sở Niệm rất khó có thể mở miệng.
Hôm nay, cô mặc váy trắng bay bay, trên đầu chỉ cài chiếc trâm đơn giản, cô đưa tay rút trâm cài, tóc dài như thác nước theo vai chảy xuống.
Nguyễn Du Nhiên ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn, cô còn len lén nuốt nước miếng.
Khóe môi Sở Niệm mang theo ý cười, trước đây cô luôn cảm thấy không thể cởi mở, chò dù là ở cùng người thân nhất.
Hôm nay, trải qua sinh tử, trải qua biệt ly.
Tất cả hỉ nộ ái ố đều trải qua, cô biết cuộc đời này, ngoại trừ Nguyễn Du Nhiên sẽ không còn ai yêu cô như thế này nữa.
Cho nên, cô còn vì điều gì không thể cố gắng?
Dáng người Sở Niệm cao gầy, khi cô mặc bộ đồ này, cùng với ánh mắt lãnh diễm tuyệt mỹ, chỉ một cái liếc mắt nhìn sáng như sóng nước mùa thu.
Nguyễn Du Nhiên ở trong lòng mặc niệm.
-Tôi chết rồi.
Tôi chết rồi.
Nghĩ tới bình thường cô cũng cực kỳ cợt nhã, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này cô giống như động vật nhỏ bị tê móng vuốt, muốn động cũng không thể động.
Sở Niệm nở nụ cười, nụ cười này chất chứa hàng nghìn hàng vạn hoa quang.
Cô bước từng bước tới chỗ Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên bất giác lui người trốn về phía sau, cô cũng không phân biệt rõ là mình đang mong chờ hay sợ hãi.
Tim đập như sấm.
Cùng với nhịp trống, Sở Niệm đi đến bên cạnh cô, trực tiếp ngồi lên đùi cô, cơ thể lả lướtm một tay câu cổ cô:
"Em rất sợ?"
Hương khí như lan xông vào mũi, Nguyễn Du Nhiên bị kích thích nên mặt đỏ rần, tay cô bắt đầu run run, chân cũng bắt đầu lẩy bẩy, ngay cả tâm cũng không ngoại lệ.
Bàn tay Sở Niệm nhỏ nhắn nõn nà còn có chút lạnh lẽo, chậm rãi xoa mặt Nguyễn Du Nhiên.
"Lông mày này..."
"Mắt này..."
"Môi này..."
Nũ cười của Sở Niệm càng quyến rũ, bên trong ánh mắt lóe sáng:
"Đều là của chị."
Trời đất ơi!!!
Nguyễn Du Nhiên bị chọc đến chết rồi, cô khẩn trương giơ tay ôm hôn Sở Niệm, Nhưng Sở Niệm đã trước cô một bước, cơ thể lui về sau, cười cười né tránh.
Biết dạng người gì làm cho người ta yêu tận xương hận tận tủy không, hận không thể nhai nát nuốt xuống mới yêu tâm không?
Đó chính là Sở Niệm.
Đôi tay dài ngọc nhà của Sở Niệm nhấc lên che miệng Nguyễn Du Nhiên:
"Em gấp gáp làm gì?"
Có thể không gấp à???
Hai mắt của Nguyễn Du Nhiên bùng cháy rồi, Sở Niệm rút tay về cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một hớp, tay kia nâng cằm Nguyễn Du Nhiên, nâng ly đút Nguyễn Du Nhiên.
Rượu lành lạnh mãnh liệt theo khoang miệng chảy xuống...
Cảnh này, cả người của Nguyễn Du Nhiên giống như bị thiêu đốt, Sở Niệm lại thong thả vừa cười đút Nguyễn Du Nhiên uống rượu, từng hớp từng hớp, không nhanh cũng không chậm, thỉnh thoảng còn kèm theo nụ hôn khẽ.
Nhưng khi Nguyễn Du Nhiên thực sự bị hớp hồn muốn nhào tới hôn thì lúc này Sở Niệm lui về sau một bước.
Chọc người ta lại không cho người ta hành động.
Nguyễn Du Nhiên cảm giác mình sắp nổ tung rồi, có nhéo eo Sở Niệm:
"Chị muốn em chết hả?"
Sở Niệm mỉm cười, giơ tay áo lụa rơi xuống đất/
Tiên tử hạ phàm.
Làm cho ai cũng không chịu nổi.
Trước sau cô vẫn nắm tay Nguyễn Du Nhiên không cho lộn xộn.
Rượu bị uống cạn, Sở Niệm ném ly qua một bên, môi hơi chu lên, trên môi phản quang do rượu, càng quyến rũ hơn:
"Chị đói rồi."
"Muốn ăn... ăn gì?"
Nguyễn Du Nhiên run rẩy lắp bắp, Sở Niệm vẫn cười, cô chỉ bánh gato cách đó không xa.
Giờ khắc này, chỉ số thông minh của Nguyễn Du Nhiên chỉ là con số 0.
Cô tiện tay đưa bánh gato cho Sở Niệm, nhưng bất ngờ bị người kia đẩy ngã ra ghế. giờ phút này Sở Niệm không hụt rè, cô chét bánh gato lên người Nguyễn Du Nhiên, sau đó từng miếng từng miếng ăn sạch.
Cuối cùng Nguyễn Du Nhiên đã mất đi tuyến phòng bị, cô như con cừu non chờ làm thịt, chỉ có thể mặc cho Sở Niệm xử lý.
Có những người....
Ngày thường nhìn có vẻ cao quý cẩn trọng.
Nhưng ở trước mặt người yêu... quả thật...
...
Mãi cho đến ngày hôm sau.
Nguyễn Du Nhiên đau lưng mỏi eo, còn Sở Niệm đã thức dậy nấu ăn,cô cũng không biết hôm qua mình bị sao nữa, có phải uống nhiều nên mới làm ra những hành động hoang đường không, ngay cả lúc nấu ăn, cô nghĩ tới chuyện tới hôm qua, nhịn không được đỏ mặt lắc đầu.
Buổi sáng Nguyễn Du Nhiên thích ăn mì nhất, còn phải là loại mì nước, hơn nữa thích chua chua ngọt ngọt.
Hôm nay Sở Niệm cố ý làm tô mì nạm bò thật lớn, thịt bò cô đã ướp sẵn trước, lấy ra một phần nhưng nghĩ đến hôm qua Nguyễn Du Nhiên bị giày vò có lẽ thể lực đã bị hao mòn cực kỳ, cô bỏ thêm một phần, cắt thành miếng lớn, bỏ vào trong nước canh cà chua, cho thêm ít đường phèn và các nguyên liệu khác, hầm nửa tiếng.
Vừa mở nắp nồi, mùi hương bay khắp phòng.
"Mỹ nhân... mỹ nhân của ta đâu rồi?"
Nguyễn Du Nhiên dụi mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ đi ra, trên người đỏ ửng, tất cả đều là hôm qua Sở Niệm ăn bánh gato lưu lại.
Sở Niệm vừa nhìn liền đò mặt:
"Đói bụng? Chị đang nấu đồ ăn."
Cô thề với trời.
Hôm qua cô cũng không nghĩ tới sẽ 'làm' kịch liệt như vậy.
Lúc mới bắt đầu cô chỉ muốn ăn bánh... sau đó thì cứ ăn cứ ăn, cảm giác cơ thể người này còn ngọt hơn bánh, cho nên có chút mất khống chế.
Nguyễn Du Nhiên cũng không xấu hổ, cô đi qua từ phía sau ôm lấy Sở Niệm:
"Đói cái gì, em hỏi là chị Hằng Nga của em đâu?"
Giọng của cô hơi khàn khàn.
Hôm qua cô lấy tư thế như ra chiến trường đánh trận, kêu đầy khí thế.
Đã lâu không gặp, không ngờ Sở Niệm lại làm rất đa dạng.
Sở Niệm vỗ bàn tay đang làm loạn kia:
"Đi qua bên kia mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh."
Nguyễn Du Nhiên 'Oh' một tiếng cô cũng không mặc đàng hoàng mà dứt khoát khoác áo lụa hôm qua Sở Niệm cởi ra.
Cô còn tạo dáng vẫy vẫy ống tay, múa múa:
"Đại vương~"
Cô hất tóc, suy nghĩ tiếp theo mình nên chuẩn bị làm gì để câu dẫn Sở Niệm, cô liếm liếm môi:
"Đại vương ~"
Sở Niệm bưng mì đi tới, cô nghiêm trang nói:
"Ừ, mỹ nhân, ta ở đây."
Ai kia lảo đảo nhào lên trên giường, dùng chăn bông che người lại:
"Chị muốn làm gì???"
Niệm Niệm của cô thay đổi rồi.
Dù cô mặt dày nhưng cũng cần mặt mũi, sao phải vạch trần cô ra.
Sở Niệm mặt không đổi sắc, nhéo nhéo phần mông nhỏ lồi ra bên ngoài:
"Tới đây, ăn thôi."
Chén mì này vốn dĩ Nguyễn Du Nhiên muốn tự mình ăn, nhưng lúc sau hai người cười đùa vui vẻ, em một miếng chị một miếng ăn ngon lành ngọt ngào, ánh mắt muốn chảy mật.
Vị chua ngọt từ người này truyền qua người kia, làm người ta phát ghen tỵ.
Cứ ăn như vậy...
Tóc dài quấn lấy nhau.
Nguyễn Du Nhiên ôm Sở Niệm, trán chạm trán:
"Được không?"
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Sao?"
Nguyễn DU Nhiên cười cười:
"Cả đời cứ thế này trôi qua được không?"
Được.
Vành mắt của Nguyễn DU Nhiên đã ươn ướt, cô ôm chặt Sở Niệm:
"Cứ như vậy, cả đời nhé."
Bây giờ, hứa hẹn thề nguyền cả đời không chỉ có hai người mẹ.
Bạn nhỏ Chính Trực ở nhà trẻ cũng vô cùng gấp gáp, ngồi ở trên con ngựa đồ chơi không nhúc nhích.
Ở xung quanh, các bạn nhỏ hò hét chạy nhảy chỗ này chỗ nọ, ồn ào liên tục, nếu là trước đây bé con này tuyệt đối sẽ không tham gia những hoạt động như vậy, nhưng hôm nay vào đây là bởi vì biết Tô Tiêu Vũ nhất định ở đây.
Tô Tiêu Vũ giống như thường ngày, nhảy nhót tới lui, bây giờ tiểu Vũ cũng đã quen thuộc với Chính Trực, đặt mông ngồi ở phía sau Chính Trực ngay và luôn mà phải cần mở miệng hỏi như lúc trước, bắt trước Chính Trực đung đưa:
"Yah, yah, yah! Cậu là gió, mình là cát, quấn quýt bên nhau khắp chân trời~"
Tiểu Vũ nói chậm lúc này còn nói ngọng, dù vậy vẫn không hề làm mất đi vẻ đáng yêu của mình.
Mấy năm nay Tô gia làm ăn nhỏ mới phất lên, theo lời ba Tô nói thì là nhà giàu mới nổi, vì học hành của con nên cố ý mua nhà ở gần trường.
Tô Tiêu Vũ rất có thiên phú ca hát.
Các bạn nhỏ trong nhà trẻ và giáo viên đều biết.
Chuyện này nếu xảy ra vào lúc bình thường, Chính Trực đã sớm nhíu mày bảo Tiểu Vũ đi xuống, nhưng hôm nay, rõ ràng Chính Trực hơi lơ đãng.
Xuống ngựa.
Tô Tiêu Vũ cười hì hì muốn chơi xích đu, bất ngờ góc quần bị Chính Trực kéo.
Tô Tiêu Vũ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Chính Trực, bím tóc quai chèo lắc lư:
"Chính Trực sao vậy?"
Thật ra ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ muốn chơi chung với Chính Trực.
Chính Trực vừa thông minh lại xinh đẹp, giáo viên yêu bạn bè mến.
Nhưng Chính Trực không quá thích nói chuyện, hơn nữa... vô hình khiến cho người khác sợ.
Chỉ có Tô Tiêu Vũ có đủ kiên trì, thỉnh thoảng có thể nhìn thấu lòng Chính Trực.
Tô Tiêu Vũ nhìn Chính Trực, Chính Trực không mở miệng, tiểu Vũ vẫn kiên trì chờ.
Chính Trực trầm mặc một lúc lâu, lấy ra chiếc nhẫn bị mồ hôi làm ướt trong túi ra.
Cuối cùng bà nội cũng có thể tin cậy.
Không giống hai người mẹ của mình, sau lần ăn bánh gato là hoàn toán ném con gái ra sau đầu.
Nguyễn Thu dẫn theo Chính Trực đi làm nhẫn suốt đêm mới hoàn thành. Chiếc nhẫn là do Chính Trực tự tay thiết kế, rất đơn giản, trên bề mặt chiếc nhẫn khắc RLS, Nguyễn yêu Tô, xung quanh còn tỉ mỉ khảm khắc.
*RLS là viết tắt R là 阮/Ruan/: Nguyễn L là love S là 苏/Su/: Tô
Lúc Tô Tiêu Vũ nhìn thấy hai mắt mở to, Chính Trực lấy dây chuyền lồng vào, sau đó vươn tay đeo lên cổ Tiểu Vũ.
Tô Tiêu Vũ rất vui vẻ:
"Không phải nên đeo trên tay à?"
Chính Trực nhìn tiểu Vũ:
"Mình làm dựa theo kích thước người lớn, sau này cậu có theo đeo."
Tô Tiêu Vũ hiểu rõ ý của Chính Trực, vừa lắc lắc chiếc nhẫn vừa cúi đầu nhìn, cảm giác rất đẹp.
Chính Trực nhìn dáng vẻ không lo không nghĩ của Tô Tiêu Vũ, nghiêm túc nói:
"Tiểu Vũ, mình là người có trí nhớ rất tốt."
Tô Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn Chính Trực, nở nụ cười tươi như hoa:
"Mình biết á."
Chính Trực bình tĩnh nhìn Tiểu Vũ:
"Mình sẽ nhớ cậu cả đời."
Tô Tiêu Vũ vẫn cười:
"Mình cũng vậy."
...
Bên ngoài nhà trẻ, Nguyễn Thu đang cùng ba của Tô Tiêu Vũ tán gẫu trên trời dưới đất, hai nhà đều biết chuyện của hai bạn nhỏ, vừa nói vừa cười giống như đang đùa giỡn.
Nguyễn Thu:
"Bạn nhỏ nhà dì rất nghiêm túc, nếu như để tâm sẽ thật sự không quên."
Ba Tô:
"Ha ha, bạn nhỏ nhà con có biệt danh là 'Được ba ngày'. đến ba ngày thì những ký ức của con bé giống như là bị tẩy sạch, cà lơ phất phơ."
...
Bầu trời xanh ngắt, đám mây chói mắt, ánh mặt trời vừa phải.
Tất cả đều rất tốt đẹp.
Tiếp theo, chuyện duy nhất vướng bận là cuộc giải phẫu.