Cuộc đời của Sở Niệm vẫn luôn trong khuôn phép.

Khi còn bé, mẹ Sở luôn bận rộn làm việc, cực kỳ ít quan tâm cô, chỉ là theo định kỳ kiểm tra bảng thành tích của cô.

Lúc đó mỗi lần kiểm tra, sắc mặt của mẹ Sở rất nghiêm túc, tiểu Sở Niệm nhút nhát đứng ở một bên.

Mẹ Sở luôn yêu cầu Sở Niệm phải tuyệt đối không được vượt ra khỏi ba cái tên đứng đầu, sau khi kiểm tra xong, bà gật đầu.

Thành tích xuất sắc bà cũng không có một lời khen ngợi, nhưng tảng đá lớn trong lòng tiểu Sở Niệm lại hạ xuống.

Thỉnh thoảng có một hai lần xảy ra sơ suất, mẹ Sở sẽ nhìn chằm chằm vào mắt Sở Niệm, nhìn đến khi tiểu Sở Niệm phải cúi đầu, sau đó mẹ Sở lại nặng nề thở dài một hơi:

"Con làm mẹ quá thất vọng."

Khi đó, Sở Niệm sẽ ngân ngấn nước mắt, một mình ở nhà học thêm các môn.

Rất nhiều lần, Nguyễn Du Nhiên gọi điện thoại cho cô, cô cũng không bắt máy, không còn cách nào, Nguyễn Du Nhiên liền chạy đến dưới lầu nhà Sở Niệm la hét:

"Niệm Niệm, Sở Niệm, Sở đại mỹ nhân!"

Ồn ào một hồi, cửa sổ mở ra, Sở Niệm hung ác nhìn tên kia, tên kia cười tủm tỉm hai tay giơ lên làm trái tim:

"Mình nhớ cậu, xuống chơi chút nha."

Luôn là vậy...

Nguyễn Du Nhiên là khoản màu trắng đen trong cuộc đời Sở Niệm.

Khi còn bé là vậy.

Lớn lên vẫn vậy.

Sở Niệm đi phía sau Nguyễn Du Nhiên về phía rạp chiếu phim, trời biết vì sao Nguyễn Du Nhiên làm vậy nhưng cô thì biết rõ Nguyễn Du Nhiên muốn làm gì...

Sắc mặt của Nguyễn Du Nhiên rất tự nhiên, thậm chí khóe miệng vẫn mang theo nụ cười tươi, cô nhìn Sở Niệm cứ chậm chạp liền hối thúc:

"Chị mau lên, phim sắp chiếu rồi."

Sở Niệm:...

Rõ ràng còn hơn 10 phút.

Vị trí Nguyễn Du Nhiên chọn quả nhiên là một góc xó xỉnh.

Sau khi chọn xong cũng không vội vàng ra tay, mà chỉ liếc nhìn xung quanh, thăm dò tìm kiếm rạp chiếu phim.

Dò xét một vòng xong, Nguyễn Du Nhiên quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt giận dữ của Sở Niệm, cô chỉ cười cười, híp mắt dựa vào vai Sở Niệm:

"Niệm Niệm, nói thật thì chúng ta vẫn còn trẻ, em muốn làm chuyện này lâu rồi."

Có thiếu niên thiếu nữ nào chưa từng xem qua sách 18+.

Từ nhỏ đến lớn, điểm này của Nguyễn Du Nhiên không thay đổi, từ đầu đến cuối, đối tượng ảo tưởng (trong sách 18+) của cô đều là Sở Niệm.

Thỉnh thoảng, lời nói còn kích thích hơn cả chân tay, đèn xung quanh đã bắt đầu tắt, mặt Sở Niệm đỏ lên.

Hôm nay các cô chọn một bộ phim thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng để cùng nhớ lại thanh xuân của các cô.

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Có camera."

Nói bóng gió là đừng có làm bậy.

Tuy rằng... tuy rằng trong lòng của cô cũng có chút mong chờ nhưng kích thích như vậy... dù sao cô cũng xấu hổ.

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, cô lấy chiếc áo khoác dài ra:

"Em đã sớm chuẩn bị rồi."

Sở Niệm.

Chẳng trách mùa này, tên này đi dạo phố nhưng một hai phải mua áo bành tô.

Nguyễn Du Nhiên cầm áo đắp lên chân hai người, nhìn Sở Niệm:

"Bây giờ bắt đầu?"

Tay Sở Niệm nắm chặt, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Mẹ nói chị không thể..."

"Úi chà, em biết mà." người kia có vẻ hiểu rõ: "Quý bà Nguyễn Thu không phải đã nói sao? Bảo em đừng chạm chị."

Sở Niệm:...

Người này nói năng càng ngày càng phóng túng hết chỗ nói.

Há chỉ nói năng phóng túng hết chỗ nói.

Nguyễn Du Nhiên hà hơi một hồi, sau đó trực tiếp vén áo khoác trên đùi Sở Niệm lên:

"Trước đó bận rộn em quá mệt, hết phim nhớ nói cho em biết."

Sở Niệm:...

Điều này quả là một loại cực hình.

Người ở xung quanh đều cười nhưng biểu cảm của Sở Niệm luôn biến hóa, cô chịu đựng nhíu mày, thậm chí liều mạng cắn chặt đôi môi, đè nén.

Ây da Nguyễn Du Nhiên nói là ngủ, từ nhỏ người này luôn cực kỳ tự tin về gương mặt của mình, nhất là đôi môi này, cô đã từng nhướng mày nói với Sở Niệm:

"Chị có gì mà tỏ vẻ, cứ lạnh lùng cao ngạo, nhìn cũng không nhìn em? Em cho chị biết, đôi môi này của em hôn qua người nào thì người đó nhất định sẽ yêu em cả đời."

Khi đó Sở Niệm ôm sách nhìn Nguyễn Du Nhiên, chính xác mà nói là cô đang nhìn đôi môi của người này, không biết vì sao lại đỏ mặt, lòng hỗn loạn.

Hôm nay, đôi môi của người này vừa mềm mại vừa ấm áp, vừa ngang ngược lại bá đạo, không cho người ta có không gian trốn thoát.

Bộ phim chiếu một nửa, mọi người đều cười.

Sở Niệm lại không nhịn được, ôm đầu Nguyễn Du Nhiên, giọng nức nở như cầu xin:

"Du Nhiên, Không muốn."

Cơ thể của cô ngừng lại được, cảm giác đắm chìm lan khắp toàn thân.

Tất nhiên Nguyễn Du Nhiên cảm thấy được, cô xốc áo khoác lên, mặt đỏ lên, nhìn Sở Niệm.

Ánh mắt Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên vừa giận dữ vừa mang theo xúc cảm dạt dào, cơ thể còn run rẩy.

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, tay ôm cổ Sở Niệm, hôn lên môi Sở Niệm:

"Rất thơm, không tin chị nếm thử~"

Sở Niệm:...

Tiện Tiện mở miệng là thiên hạ vô địch.

Hai người đã từng cãi nhau, từng chiến tranh lạnh, mấy ngày ai cũng không quan tâm ai.

Khó khăn lắm mới xoa dịu được thì lăn giường, Nguyễn Du Nhiên sẽ dùng đủ loại ngôn ngữ kích thích Sở Niệm, phải làm cho Sở Niệm chịu không được mở miệng cầu xin mới bằng lòng im miệng.

Bây giờ, cũng giống như vậy.

Nhưng...

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, gương mặt đỏ bừng, tóc lòa xòa, dáng vẻ này quá cuốn hút.

Chuyện 'chính đáng' làm xong.

Nguyễn Du Nhiên mới nhớ tới là vào đây cùng Sở Niệm xem phim, cô ăn bắp xem phim. Sở Niệm liếc mắt nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Bộ phim này là bộ phim thần tượng thanh xuân điển hình, không chỉ ở sân trường lãng mạn ra sao, mà còn cả khi trải qua hiện thực tàn khốc của xã hội, đến cuối cùng, nhân vật nam nữ chính chia tay, cả rạp phim vang lên tiếng khóc.

Nguyễn Du Nhiên xem thì không có cảm giác gì, còn Sở Niệm vành mắt lại đỏ lên.

Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu nhìn Sở Niệm:

"Không tới mức vậy đâu."

Sở Niệm nhìn cô, hỏi:

"Em không thấy rất bi thương?"

Rõ ràng hai người vẫn còn yêu nhau lại phải chia tay, đây có lẽ là điều khó chịu nhất trần gian.

Nguyễn Du Nhiên chậc lưỡi, cô nhìn nữ chính trên màn hình lớn khóc bù lu bù loa, thản nhiên nói:

"Hiện thực tàn nhẫn gì chứ, họ chẳng qua không đủ kiên định, hơn nữa không đủ yêu. Nếu thật sự yêu nhau đến tận xương tủy, vậy sao lại dễ dàng buông tay nhau như vậy?"

Sở Niệm chấn động, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, người này vẫn đang ăn bắp rang, nhét đầy một họng, giống như chú hamster đáng yêu.

Sở Niệm giơ tay ôm lấy Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên ngẩn người, đôi môi mềm mại hôn lên trán cô:

"Có thể có được em, tam sinh hữu hạnh*."

*Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc

Wow...

Để cho Sở ảnh hậu nói ra lời cảm động này quả là...

Nguyễn Du Nhiên trở tay ôm lấy Sở Niệm:

"Hay là chúng ta làm thêm lần nữa nha?"

Sở Niệm:...

Rạp chiếu phim thật tốt, Nguyễn Du Nhiên bị người ta hung hăng nhéo một trận.

Sau khi bộ phim kết thúc, lúc đi ra ngoài, có một anh chàng đeo kính đen nhìn chằm chằm Sở Niệm, sau đó len lén đưa tới một tờ giấy.

Sở Niệm cảm thấy bất đắc dĩ, Nguyễn Du Nhiên cũng giật mình:

"Không phải chứ, hóa trang thành như vậy còn chọc thêm hoa đào."

Mở tờ giấy ra xem.

-Mỹ nữ, em rất xinh đẹp, có thể làm quen không? Đây là số điện thoại của anh ****

Nguyễn Du Nhiên bĩu môi:

"Thô tục."

Sở Niệm nhìn nhìn:

"Vẫn còn trẻ con."

Nguyễn Du Nhiên không vui:

"Đúng vậy, chị có thể làm dì của tên này luôn á, nè nè nè-đau, em không nói nữa."

Bị nhéo nhưng rất vui vẻ.

Sau khi lên xe, Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Về nhà?"'

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, mỉm cười:

"Mắt mở to như bóng đèn về nhà làm gì? Đi thôi, đi lên đỉnh núi, đã lâu chúng ta không đi ngắm sao rồi."

Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên đã từng bởi vì thân phận nghệ sĩ, phạm vi hoạt động có hạn, khi đó, hai người sẽ lái xe đỉnh núi thưa thớt người, cùng nhau ngắm sao. Có đôi khi Sở Niệm ở trong trạng thái áp lực quá lớn, có đôi khi vừa quay xong bộ phim chưa thoát khỏi vai diễn, cảm xúc vẫn chưa điều chỉnh được, cô sẽ dựa vào Nguyễn Du Nhiên, cảm nhận ấm áp từ cái ôm của Nguyễn Du Nhiên, nhìn rất nhiều rất nhiều ngôi sao trên bầu trời, khi đó, mọi khó chịu đều sẽ hóa giải.

Ba năm rồi, hai người chưa tới đây.

Bởi vì sợ cơ thể của Sở Niệm chịu không nổi, Nguyễn Du Nhiên chạy thẳng xe lên núi.

Hai người dựa vào nhau ở dưới mái che của xe ngẩng đầu ngắm sao, hôm nay thời tiết rất tốt, mỗi một vì sao đều sáng chói.

"Em nghe nói hôm nay sẽ có mưa sao băng, chúng ta chờ một chút, chị có lạnh không?"

Nguyễn Du Nhiên nhẹ giọng hỏi, Sở Niệm lắc đầu, cô nhích người đến gần Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên cười xấu xa, ở bên tai Sở Niệm nói:

"Chị xem, em mua áo khoác đâu có vô ích, ở rạp chiếu phim dùng được, bây giờ cũng vậy."

Mặt của Sở Niệm hơi nóng lên, cô cắn môi:

"Em đừng có làm xằng làm bậy."

Nguyễn Du Nhiên dở khóc dở cười:

"Gì mà làm xằng làm bậy? Dã chiến đó?"

Một ngày làm nhiều lần sao được, cơ thể của Sở Niệm không chịu nổi, cô cũng không phải ác thú.

Ánh sao lấp lánh, giống như đá quý, lắp đầy bầu trời, nhấp nháy như tiến vào lòng người.

Hai người lặng lẽ nhìn, trời không phụ lòng người, cuối cùng một ngôi sao nghịch ngợm ở trong không trung tối đen vẽ nên một đường cong màu vàng xinh đẹp.

Nguyễn Du Nhiên bất ngờ kêu lên:

"Sao băng, sao băng!"

Sở Niệm cũng nhìn thấy, khóe miệng của cô giương lên thành ý cười, tay nắm lấy vạt áo của Nguyễn Du Nhiên:

"Du Nhiên."

Nguyễn Du Nhiên xoay người, đối diện với cô là ánh mắt đầy thâm tình, sau đó nhìn thấy Sở Niệm nắm vạt áo của cô, kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô.

Đơn giản là... quá ngầu.

Trăng sao sáng tỏ, hai người hôn nhau đầy ngọt ngào, cả người đều chìm trong bong bóng hồng cực kì ngọt ngào.

Đến cuối cùng, Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, tay câu cổ cô, tìm được dây chuyền mảnh, nhẹ nhàng lấy ra, chiếc nhẫn này cô đã từng tự tay đeo vào ngón áp út của Nguyễn Du Nhiên.

Hôm nay, trải qua ba năm cách biệt chìm đắm trong đau khổ, rốt cuộc nó cũng thấy được ánh mắt trời.

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm Sở Niệm, Sở Niệm giơ tay lên, tháo chiếc nhẫn trên cổ mình xuống.

CÔ nhìn Nguyễn Du Nhiên, dịu dàng nắm lấy tay trái của Nguyễn Du Nhiên, lẩm bẩm:

"Lần này, đừng bao giờ tháo xuống."

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, cô nhìn Sở Niệm đeo nhẫn cho mình, cô cũng nhận lấy nhẫn của Sở Niệm, đeo cho Sở Niệm.

Mười ngón tay đan xen.

Hai chiếc nhẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

- Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*

*Nắm tay nàng. Hẹn cùng sống với nhau đến già

Nếu như thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, thì tốt biết bao.

"Hãy ước một điều đi."

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, chắp tay trước ngực vô cùng thành kính, nhắm mắt lại, trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, tâm nguyện này cô đã nghĩ ngàn vạn lần rồi.

Cô cầu nguyện xong, mở mắt nhìn Sở Niệm, Sở Niệm cũng đồng dạng nhìn cô, vành mắt đỏ lên.

Cho dù không nói, sự ăn ý thần giao cách cảm này để cô biết Nguyễn Du Nhiên đang suy nghĩ gì.

Đêm đã khuya, gió lành dần dần thổi đến.

Nguyễn Du Nhiên sợ Sở Niệm lạnh, các cô thu dọn đồ chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Sở Thanh gọi tới.

Cũng gần 11 giờ rồi.

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười nói:

"Có phải tối rồi Chính Trực thức dậy tìm Niệm Niệm không mẹ?"

Nguyễn Du Nhiên trực tiếp mở loa ngoài, cô định cùng Sở Niệm dỗ con, không ngờ, bên kia điện thoại giọng Sở Thanh có chút vội vàng.

-Tiện Tiện, con đang ở đâu?

Nguyễn Du Nhiên ngẩn ra:

'Mẹ, Con và Niệm Niệm về nhà ngay đây, có chuyện gì?"

Giọng Sở Thanh có chút run rẩy xen lẫn nghẹn ngào.

-Tìm được tim nguyên* rồi!

*Tim nguyên: Là trái tim nguyên

----Hết chương 44---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play