-Chính là cô gái hôm qua ở bãi biển cô nhìn thấy còn nói có duyên sẽ gặp lại, cũng là cô gái cô nhìn thấy đã chung tình!

Đại khái quá kích động, giọng Sawyer cực lớn, mang đến hiệu quả khuếch âm vang vọng cả phòng.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy liền muốn hóa đá, cô quẫn bách nhìn Sawyer, gì vậy trời?

Lâm Y Y đang ăn bánh rán, miếng bánh trong miệng thoáng cái rơi xuống bàn, cô ngơ ngác nhìn, không phải chứ?

Tống Từ nhỏ nhất, ngẩn tò te, hốt hoảng nhìn Sở Niệm.

Tần Yên Lam và Lam Kha liếc mắt nhìn nhau, Lam Kha nhanh chóng cúi đầu lùa cơm, Tần Yên Lam nhìn nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, cô nghĩ Tiện Tiện tâm trạng không tốt, nhất định mong muốn ở một mình cho nên cô không đi cùng, chỉ mới một lát không gặp, rất có bản lĩnh mới một đêm đã khiến người ta nhất kiến chung tình rồi?

"Ây da, cô mau buông." sắc mặt Nguyễn Du Nhiên đỏ bừng, Sawyer thu tay về, trong mắt đều là cầu vồng: "Buông thì cũng được, nhưng đừng chạy nữa nhá."

Ngưu đạo:...

Đây là đâu?

Đây là giới giải trí.

Phải biết rằng ở trong cái giới giải trí này, tình cảm cùng này nọ tốt nhất là nên giấu đi, ai dám thẳng thắng trực tiếp nói thích như vậy?

Ngưu đạo cười gượng, nhanh chóng hướng về phía camera giải thích:

"Đây là em gái tôi khi gặp được thần tượng của mình, kích động không có cách nào khống chế được."

"OMG!" Tay Sawyer bụm miệng mình, giật mình. Cô nhìn Nguyễn Du Nhiên: "Cô là nghệ sĩ à? Xuất sắc vậy?"

Nguyễn Du Nhiên:...

Ngưu đạo phải mất rất nhiều sức lực, ước chừng 10 phút mới để cho Sawyer bình tĩnh lại, tính cách Sawyer rất phóng khoáng, cô tự nhiên cùng tất cả mọi người ở trong trường quay chào hỏi, cuối cùng ánh mắt như lửa đặt trên người Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên nhanh chóng giả vờ bưng cháo ăn, Sawyer ngồi ở bên cạnh, hai tay chống cằm, cười híp mắt nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Nhục Ti, cậu biết không? Thật ra trước đây khi chưa gặp được cậu, mình đối với hai chữ duyên phận thẳng thắn mà nói là không thích, mình cảm giác duyên phận gì đó tất cả phải nắm giữ trong tay của mình, nếu như thích thì tự mình đi tranh giành, nhưng hôm nay, mình thật sự tin vào duyên phận."

Có thể tin sao?

Hôm qua trở lại nơi này, Sophia kích động cả đêm, lật qua lật lại hầu như không có ngủ, thậm chí cô còn suy nghĩ, có nên tìm thám tử tư điều tra Nguyễn Du Nhiên hay không, sau đó ngẫm lại làm vậy không nói không có đạo đức, nếu cô tới Trung Quốc rồi cũng phải nhập gia tùy tục, tin vào duyên phận một lần.

Nguyễn Du nhiên cúi đầu điên cuồng ăn cháo, ánh mắt của cô len lén nhìn thoáng qua Sở Niệm, Sở Niệm không có ăn, cô ngồi bên bàn ăn, ánh mắt lạnh như băng nhìn con cá trước mặt.

Mặc dù chỉ là một hành động nho nhỏ, thế nhưng Sawyer cũng theo Nguyễn Du Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Sở Niệm, cô quan sát một lúc, trong mắt có tia kinh diễm.

Rất đẹp.

Ngũ quan hoàn mỹ, người phụ nữ Phương Đông này cao ngạo lạnh lùng, thật sự rất cuốn hút, gương mặt này cũng xem như số một số hai trong các chị gái ở xung quanh mà cô đã gặp qua.

Nhưng mà như vậy thì sao?

Nào có đáng yêu như Nhục Ti, Sawyer cười híp mắt nhìn Nguyễn Du Nhiên, cô cảm giác Nhục Ti lúc ăn vội như con sóc nhỏ, miệng phồng lên, mắt xoay tít. Sawyer đã gặp qua nhiều người nhưng cô cảm thấy Sở Niệm đẹp thì đẹp, thế nhưng vừa nhìn vào gương mặt lạnh như băng kia không giống như Nhục Ti, Nhục Ti tuy rằng bây giờ vẫn chưa quá quen thuộc với cô nhưng sau khi quen thuộc nhất định cực kỳ câu người, khiến người khác muốn ngừng cũng không được.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Ngưu đạo cầu giúp đỡ, vì giai đoạn đầu quay phim sắp kết thúc, tối nay mọi người sẽ rời tổ đi xử lý công việc trên tay mình, sau đó một tuần lễ tiếp tục vào giai đoạn quay tiếp theo, Ngưu đạo bận tới sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.

Sawyer xuất hiện kiểu này làm cho Nguyễn Du Nhiên thấp thỏm trong lòng, mãi cho đến buổi trưa, Sawyer mới đi giúp đỡ chị mình.

Lâm Y Y bu lại, cô ôm cổ Nguyễn Du Nhiên, cười xấu xa:

"Lợi hại nha, hoa đào này chọc được ở chỗ nào."

Nguyễn Du Nhiên thở dài, cô cảm giác hơi mệt:

"Đừng nói nữa, haizz."

"Thở dài cái gì?" Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Du Nhiên cùng Lâm Y Y ít nhiều gì cũng nói một chút chuyện tình cảm của cô củng Sở Niệm, Lâm Y Y nhướng mày: "Không phải cậu muốn bắt đầu mới à? Giờ tới rồi đó, cậu biết làm sao nhanh chóng quên người yêu cũ mà nhỉ?"

Nguyễn Du Nhiên không lên tiếng, trong lòng lại muốn đính chính, không phải người yêu cũ, là vợ trước.

Lâm Y Y cười quái gở: "Đó chính là tình mới, trời ơi-" chân cô lảo đảo. không biết ai ở phía sau đẩy cô, suýt chút nữa cô ngã nhào.

"Ai vậy?" Sau khi cô đứng vững liền chuẩn bị bùng nổ, Sở Niệm, Tần Yên Lam và Tống Từ đang ở phía sau cùng nhau ngẩng đầu nhìn Lâm Y Y.

Lâm Y Y:...

Được rồi, không có ai cô có thể đắc tội.

Về đến phòng, Tống Từ nhíu mày nhìn Lâm Y Y thu dọn đồ, Lâm Y Y bình thường ở nhà đều có bảo mẫu chăm sóc, thiên kim tiểu thư được nuông chiều, lúc tới là bảo mẫu giúp sắp xếp từng món từng món một đều cân nhắc không gian xếp vào, mà lúc này đồ đạc tùy tiện ném vào trong gương hành lý cho nên căn bản không đủ chỗ, cô đang nổi cáu thì Tống Từ đi tới:

"Chị, để em làm cho."

Lâm Y Y thở hổn hển:

"Vậy làm phiền em, bé con."

Trong khoảng thời gian này, một người gọi chị một người gọi bé con, hai người cũng đã quen rồi, thậm chí nhân viên tổ quay phim nói có một loại cảm giác couple rất diệu kỳ.

Lâm Y Y ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Tống Từ thu dọn đồ, không thể không nói cô bé này thật sự có tài, Tống Từ ngồi xổm xuống, tay chân nhanh nhảu, nhanh chóng sắp xếp lại vật dụng mà Lâm Y Y quăng trong rương, nghiêm túc sắp xếp nhìn rất thích mắt.

Làn da Tống Từ rất trắng, cô bé này là kiểu con gái Giang Nam điển hình, cực kỳ thanh tú, giống như búp bê sứ.

Lâm Y Y suy nghĩ thật ra công ty của cô bé này đã định vị sai rồi, để cô bé này tham gia nhóm nữ nhảy múa gì đó, quá loạn, không có chuyện gì đi kéo đàn violon này nọ, chi bằng tạo ra một lộ trình đồ sộ cho cô bé này solo, nhất định đường đi sẽ thông thuận hơn bây giờ.

Tay Tống Từ thu dọn đồ đạc chợt khựng lại, cô lúng túng ngẩng đầu.

Một túi lớn đồ lót bên trong, Lâm Y Y lại không hề xấu hổ:

"Để đó là được rồi."

Tống Từ cúi đầu, mặt hơi nóng, mặc dù chỉ là liếc mắt, nhưng... số đo này... cô cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, cô vừa mới 18 tuổi, chẳng biết sau này còn có thể phát dục tiếp không, nhưng xem chừng là không đuổi kịp chị gái này.

"Haizz, Y Y, em có túi không? Cho chị mượn."

Lam Kha tới mượn đồ, hôm nay bởi vì không quay chương trình, cô đeo mắt kính gọng vàng mỏng, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ áo hở một mảng da thịt, nhìn qua nho nhã lại mang hơi thở cấm dục.

Lâm Y Y đứng lên tiện tay đưa cho Lam Kha cũng không quên cười tủm tỉm khen ngợi:

"Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp."

Lam Kha mỉm cười:

"Em xảo trá, ngày nào chị không đẹp."

Lâm Y Y:...

Lam Kha cầm cái túi vừa mượn đi về phòng, cô nghiêm túc đem rau dại sáng nay đi dạo cô tự mình hái bỏ vào.

Tần Yên Lam chưa có thu dọn đồ, cô nhìn chằm chằm Lam Kha, rất lâu cô không được nhìn thấy Lam Kha.

Khoảng bao lâu nhỉ?

7 8 năm rồi...

Khi đó Lam Kha chính là như vậy, cô ấy thường xuyên đeo mắt kính mỉm cười với các học sinh, cô ấy đứng trên bục giảng giảng bài, cũng rất khác với lão sư khác, không hề có chút lỗi thời, tiếng cười đùa trong lớp chỉ ngừng lại khi tiết học kết thúc.

Lúc đó, quá nhiều sinh viên thích Lam Kha.

Hồi học đại học, Tần Yên Tâm trải qua cuộc chiến tranh giành cổ phần công ty với chính người thân trong gia tộc, tâm trạng của cô luôn bị dày vò lo âu đau khổ. Tuy rằng xinh đẹp nhưng mỗi ngày đều cúi đầu, quả thật không có cảm giác tồn tại, chẳng trách Lam Kha không nhớ kỹ cô, sau này rất nhiều chi tiết nhỏ ấm áp lòng người... Tần Yên Lam khẽ thở dài, cô ấy nhất định không nhớ nổi rồi, nhưng trong lòng cô luôn dùng những ký ức ngọt ngào để chống đỡ, giúp cô đi qua khoảng thời gian đau khổ nhất, đã nhiều năm, không chỉ không phai nhạt, trái lại càng thêm sống động.

"Sao không thu dọn đồ?" Lam Kha ngẩng đầu, cô vỗ tay để đất rơi xuống: "Có cần chị giúp không?"

Tần Yên Lam lắc đầu, cô đem một chồng mặt nạ với nước hoa bày trên bàn đưa tới:

"Chị, cái này công ty em sản xuất, chị đem về dùng đi."

Lam Kha ngạc nhiên nhận lấy, cô cúi đầu nhìn:

"Đây là Lam Ẩn*, cảm ơn em, tiểu Tần."

*Chữ Lam trong câu trên là chữ Lam trong tên của Lam Kha (.Lam Kha /蓝柯/ và Tần Yên Lam /秦烟岚/). Ẩn thật ra Hán Việt là Bí /秘/ trong bí mật, giấu kín. Để Lam Bí hơi khó nghe nên mình để Lam Ẩn. Tần tổng rất có ngụ ý khi đặt tên sản phẩm,

Tổ quay bên ngoài đều là bạn mới, mọi người trong tay một đống quà rất bình thường, Lam Khan mỉm cười:

"Chị cũng không có gì tặng em, nè, tiểu Tần, em đem túi rau dại này về ăn đi, tự chị hái, đã rửa rồi."

Tần Yên Lam bất đắc dĩ mỉm cười:

"Được, chị, chị ngửi xem nước hoa thơm không?"

Lam Kha mở bao bì ra, cô xịt một ít vào trong không khí, nghiêm túc ngửi:

"Được lắm, lúc đầu sẽ cảm thấy rất nhạt." cô dùng tay nhẹ nhàng quơ quơ: "Lúc sau ngược lại thơm hơn."

Tần Yên Lam nhìn người kia, trong lòng không biết tư vị gì:

"Hương này là em tự mình điều phối chế tạo."

Lam Kha kinh ngạc nhìn Tần Lam Yên:

"Gọi là gì?" Tần Yên Lam nhìn vào ánh mắt người kia:

"Thầm mến."

Ngay khoảnh khắc đối diện, trong đôi mắt hẹp dài của Tần Yên Lam giống như bùng cháy một thứ tình cảm gì đó, ép tới Lam Kha nghiêng đầu tránh đi, cô cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay:

"Vậy thì cảm ơn em, tiểu Tần."

Đứa nhỏ này làm gì vậy chứ, có điểm là lạ.

Lạ không chỉ có Tần Yên Lam, Sở Niệm cũng giống thế, thật ra chính cô cũng không muốn như vậy, bây giờ cô đã không có lập trường để nổi giận cáu kỉnh với Nguyễn Du Nhiên, đúng không?

Họ sẽ nhanh chóng không còn là vợ chồng.

Cô không còn là vợ của cô ấy.

Cô ấy cũng không còn lại vợ của cô.

Các cô...

Mặc dù là vậy Sở Niệm vẫn không khống chế được phiền não, năng lực tự kiềm chế của cô rất mạnh nhưng vào lúc này dường như bị phá hủy, trong đầu đều là lời Lâm Y Y nói.

-Cậu biết cách nào nhanh chóng quên người yêu cũ không? Đó chính là tình mới.

Nguyễn Du Nhiên bây giờ hận cô, cô ấy có phải sẽ...

Không được...

Sở Niệm không dám nghĩ nữa, dù chỉ một ý niệm trong đầu đã khiến cho cô thống khổ.

Cửa, bị đẩy ra.

Trên cổ Nguyễn Du Nhiên còn kẹp điện thoại, cô ứng phó lấy lệ:

"Được rồi, mình biết rồi Sawyer , ừ ừ ừ, có duyên, thật sự có duyên, phải, nhà cậu cách nhà mình mấy trăm bước, được được được. Cái gì? Ngày mai xem phim, nhất định phải gặp mặt? Không lừa cậu, haizz, không được, mình còn có việc..."

Đoạn đối thoại đơn giản, nhưng nghe vào tai, Sở Niệm thật sự đau khổ, cô không nói nổi một lời, siết chặt quần áo trong tay giống như muốn xé nát nó.

Cúp máy, Nguyễn Du Nhiên thở ra một hơi, tên Sawyer này quá nhiệt tình, khá giống cô lúc còn trẻ, khi đó cô cũng vì một người mà nhiệt tình như lửa.

Bất giác, Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu, lén nhìn Sở Niệm, Sở Niệm cũng đang nhìn cô.

Lúc này, ánh mắt đối diện nhau.

Ánh mắt Sở Niệm rất sâu rất trầm, còn có dòng nước mắt.

Nguyễn Du Nhiên ngẩn người, cô cho rằng mình nhìn lầm rồi, đang muốn nhìn lại thì nghe thấy giọng Sở Niệm nhẹ nhàng run rẩy:

"Em sẽ đi gặp cô ấy sao?" 

---------Hết chương 13-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play