-Tôi thề với bóng đèn, tôi không lừa em.

'Phụp' một tiếng, toàn bộ đèn ở các tầng tắt hết.

...

Sở ảnh hậu bình thường không có thề thốt, một khi thề thốt thì xuất hiện hiệu ứng này, thật sự khiến người ta kinh sợ.

Trong bóng tối, trong bầu không khí vô cùng vô tận xấu hổ.

Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên vẫn còn ngẩn người, 'tách tách tách' tiếng bật đèn vang lên, toàn bộ máy quay trong phòng đồng loạt mở lên.

Loa lớn ở góc phòng truyền tới tiếng cười to hưng phấn của Ngưu đạo:

"Yayaya, mọi người vui không? Chuyện này tôi cố ý vì hai người chuẩn bị phân cảnh 10 phút ở chung trong bóng tối, Suprise (bất ngờ chưa)! Hãy tha hồ làm chuyện hai người muốn làm đi!!!!"

Mọi người:...

Giở trò quỷ gì đây???

Không giống với Sở Niệm bên này thề thốt, bên kia Tống Từ đang luyện võ, một thân đổ đầy mồ hôi còn chưa kịp tắm, Lâm Y Y lại hét lên nhào tới sà vào lòng ôm lấy cô, xung lực quá lớn, Tống Từ bị đụng lảo đảo, lui về phía sau vài bước mới đứng vững.

Tống Từ: ???

Lâm Y Y sợ đến giọng cũng thay đổi, run lẩy bẩy:

"Chị... chị sợ bóng tối."

Cô thật sự sợ bóng tối, chủ yếu là vì khi còn bé do gia đình lưu lại bóng ma, cũng không phải nói dối.

Tống Từ:... ... ...

Có ai nghĩ được, Đông Phương Lâm giáo chủ đồng chí không sợ trời không sợ đất lại sợ tối.

Lần này Ngưu đạo cũng không phải chó ngáp phải ruồi, cô thật sự tắt toàn bộ đèn, một chút cũng không lưu lại, chính là muốn duy trì cảm giác nguyên thủy, trải qua bản thử lần trước, cô học được vài thứ xấu, những hình ảnh mập mờ sáng tỏ nóng bỏng cũng không bằng để cho người xem có không gian tưởng tượng vô hạn, sáu người họ tuy rằng quen thuộc nhưng trong lúc ở chung vẫn có chút gượng ép, cô phải vì họ tạo ra nhiều cơ hội.

Tống Từ vỗ vai Lâm Y Y, chị gái này thật sự sợ, cơ thể đều run lên, nhẹ giọng an ủi:

"Đừng sợ, không có chuyện gì, chỉ là cúp điện thôi."

"Cúp điện gì, bà đạo diễn xấu xa kia tắt cầu dao." Lâm Y Y lầm bầm, cô ôm chặt cánh tay Tống Từ: "Khi nãy chị đụng có làm em bị thương không?"

Tống Từ:...

Đụng...???

Chị gái này sợ là nhập vai rồi?

Lâm Y Y quả thật chuyên nghiệp, từ sớm cô đã tìm hiểu diễn thế nào để khiến người ta cảm động, nửa thật nửa giả, cô sợ bóng tối là thật nhưng lúc này cũng đã điều chỉnh xong.

Tống Từ thì không như vậy, tim cô đập ngày càng nhanh, từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng cùng ai ôm nhau chặt như vậy, Lâm Y Y dán quá sát, cô có thể cảm giác được đường cong mê người của người kia.

Lâm Y Y có vẻ như nhìn thấu lòng trẻ nhỏ Tống Từ, cô cười đen tối:

"Sao đây, đứa nhỏ xấu xa, vóc dáng chị cưng không tệ đúng không nè?"

Tống Từ:...

"Đi thôi, cũng không còn sợ nữa, ngày tốt cảnh đẹp, chúng ta lên giường trò chuyện nha." Lâm Y Y là người điển hình không tim không phổi. Tống Từ có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu nói: "Chị ôm chặt quá..."

Lâm Y Y:

"Thì người ta muốn ôm chặt thêm chút, em không vui sao?"

Người ta này ở trong giới giải trí này có tiếng có thế cũng không phải không có nguyên nhân.

Tống Từ:...

Ngưu đạo quay đầu dặn dò trợ lý:

"Cảnh này nhớ ghi trên màn hình cấm trẻ em dưới 18 tuổi."

Trợ lý:...

Bên kia, Lâm Y Y vẫn còn khiêu khích:

"Bây giờ không phải em là vợ chị rồi sao? Chị thấy em mỗi ngày luyện múa, có cơ tay, có sức mạnh, em bế người ta đi đi."

Mặt Tống Từ đỏ lên, cô nửa thật nửa đùa hỏi:

"Thật sao?"

Lâm Y Y thoải mái:

"Kêu em bế chị thì bế đi, ngã thì tính do chị."

Ồn ào một hồi, truyền tới tiếng Lâm Y Y kêu thảm:

"Ây da, Tống Từ, bảo em ngã em thật sự ngã!!!"

Mọi người sau màn hình: .... ... ...

Hai tay Ngưu đạo hướng về phía kia:

"Không đành lòng nhìn... chuyển, chuyển qua cặp cao tuổi kia đi."

...

Tổ quay nghe lời chuyển màn hình sang cặp cao tuổi.

Máy quay vừa mở, một mảnh đen thui, giống như bị đứng hình, một chút động tĩnh cũng không có.

Ngưu đạo 'nè nè' hai tiếng:

"Có phải rớt mạng?"

"Không có."

Giọng Tần tổng lạnh lùng nhẹ nhàng truyền tới ngay sau đó là giọng Lam Kha:

"Đúng rồi, Tiểu Tần, chính là vậy, thở ra, thả lỏng, hít sâu, tưởng tượng chúng ta đang ở trước bãi biển chậm rãi bước, xa xa là biển và bầu trời sao mênh mông, đến đây đi, cùng nhau tưởng tượng, để cho chúng ta khỏe mạnh sống tới 100 tuổi."

Tần Yên Lam thở dài một hơi.

Lam Kha:

"Đúng rồi, chính là vậy, tiếp tục tiến về phía trước, sao em không đi? Có phải đạp trúng gì không? Để chị nghĩ xem, là sao biển?"

Tần Yên Lam thản nhiên nói:

"Là rác."

Lam Kha:...

Mọi người:...

Cặp đôi lớn tuổi này thật sự vừa lạnh vừa hài hước, vẫn nên chuyển cảnh.

Chuyển qua Hằng Nga ôm Tiện thỏ, vừa chuyển qua, thì nghe giọng Nguyễn Du Nhiên yếu ớt:

"Sở Niệm, sau này đừng tùy tiện thề thốt."

Sở Niệm cũng không nói nên lời, sao cô biết lại trùng hợp lại là chiêu trò của Ngưu đạo, cũng may người ta là diễn viên, trường hợp gì mà chưa từng thấy qua, cô nhướng mày:

"Em đồng ý?"

Nguyễn Du Nhiên gật đầu:

"Tôi đồng ý."

Thật ra như thế cũng tốt, dù sao tình cảm nhiều năm, hai người bắt đầu thật lãng mạn tất nhiên cũng muốn happy ending (kết thúc vui vẻ), đúng không?

Cô có gì không buông được.

Cô một thiếu nữ xinh đẹp, người gặp người thích, còn Sở Niệm không gặp tốt hơn.

Mắt thấy đoạn đối thoại không đầu không đuôi này của hai người, trợ lý nhịn không được nhìn Ngưu đạo:

"Đồng ý cái gì?"

Ngưu đạo nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu:

"Lên giường?"

Nguyễn Du Nhiên:...

Sở Niệm:...

Bên kia Ngưu đạo quên tắt mic, lời vừa nói ra ngay lập tức làm nhiệt độ ở hiện trường tăng hơn 10 độ.

"Qua đây, Thỏ Thỏ." Sở Niệm rất nhanh vào trạng thái, cô vẫy tay với Nguyễn Du Nhiên, tuy rằng trong bóng tối cái vẫy tay kia không thể nhìn thấy. "Đừng sợ."

Trước đây nếu như trong nhà cúp điện, Nguyễn Du Nhiên nhất định gào to hơn bất kỳ ai, la hét nhảy vào lòng cô, miệng thì nói 'sợ quá' 'sợ tối', đầu tiên là tìm đến cạnh cô sau đó sẽ giống như đứa nhỏ làm nũng với mẹ, cuối cùng thì... giống như chơi với lửa đưa đẩy đến trên giường.

Sở Niệm vẫn cho rằng mình là chính nhân quân tử, từ nhỏ tới lớn người theo đuổi cô dùng đủ cách, cô đều đã miễn dịch không có gì khác lạ, duy chỉ có Nguyễn Du Nhiên, như cọng lông vũ lướt trong lòng cô, một lần đều chuẩn xác.

Nhớ tới chuyện xưa, mũi Nguyễn Du Nhiên có chút chua xót, chuyện cũ không thể nhớ nữa, cô chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Niệm, tựa đầu sát đến cổ Sở Niệm.

Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc.

Một khắc kia, có trời mới biết tại sao cô nhớ cái ôm đó đến vậy, một khắc kia, nước mắt Sở Niệm cũng rơi xuống.

Nguyễn Du Nhiên lặng lẽ dựa vào Sở Niệm, tóc dài vô cùng biết thưởng thức rũ xuống xương quai xanh của Sở Niệm, giọng yếu đuối:

"Tôi vẫn chưa nói cho cô, thật ra tôi thật sự rất sợ bóng tối nhưng bởi vì cô, cuối cùng mong chờ trong nhà bất ngờ cúp điện."

Sở Niệm vừa mới khống chế tốt cảm xúc lại nổ tung, cô biết, lời này xuất phát từ tận đáy lòng của Nguyễn Du Nhiên, cũng không phải diễn. Những lời này. Nguyễn Du Nhiên lần đầu tiên nói với cô.

"Tôi thích bóng tối." Nguyễn Du Nhiên ngửa đầu nhìn Sở Niệm, cô cố gắng làm cho giọng bình thường.

Bóng tối thật tốt.

Cô có thể không cần kiêng kỵ phát tiết tình cảm của mình.

Cô có thể chẳng cần kiêng nể rơi lệ.

Cô có thể không để ý oán hận không để ý tôn nghiêm, cứ như vậy quang minh chính đại nhìn Sở Niệm.

Tòa bộ tổ quay đều sôi trào, Ngưu đạo dựa vào ghế cười phóng đãng:

"Hai người này tôi thấy đừng gọi là cặp Hằng Nga ôm thỏ, cứ gọi là cặp tâm thần phân liệt đi, buổi sáng còn lạnh như băng."

Trợ lý hỏi:

"Vậy sao đây? Cảm xúc dao động quá lớn."

Ngưu đạo:

"Để xem khúc sau, bùng nổ thêm nữa, để lời của họ theo thứ tự. Đúng rồi, khi nãy không phải Tiện Tiện nói thích bóng tối chết đi được sao? Nhanh, mở đèn sáng lên cho tôi, tôi muốn cho hai người họ nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của đôi bên."

'Cạch' một tiếng, đèn sáng lên.

Ba cặp suýt chút nữa bị ánh sáng chọc mù mắt.

Lâm Y Y vốn dĩ còn rúc trong lòng Tống Từ diễn vẻ nhu nhược, lúc này chung quy cũng còn có chút lương tâm, biết ngượng, ngay lập tức lui ra, giơ tay cưng chìu sờ đầu Tống Từ:

"Em khổ cực rồi."

Tống Từ nhìn Lâm Y Y, ánh sáng trong mắt người kia hiện lên có chút hớp hồn. Tống Từ có dòng máu của người dân tộc thiểu số, ngũ quan mặn mà, hơn nữa luyện tập nhảy múa từ nhỏ, khi chất bộc lộ, mặc dù tuổi không lớn nhưng có vài phần dịu dàng của nữ nhân.

Lâm Y Y nghiêng đầu, trong lòng suy nghĩ, cô bé này quay phim cũng xem nhẹ cô, diễn cũng không tệ, không còn cứng nhắc xấu hổ như lúc đầu.

Cặp đôi lớn tuổi bên kia.

Lam Kha còn nằm lì trên giường, tay vẫn hoạt động chân cũng đá đá:

"Nhanh, tiểu Tần, chúng ta cố gắng lên, trời đã sáng, ngay lập tức sẽ tới bên bờ, thắng lợi tới rồi."

Tần Yên Lam nằm ở trên giường, mặt xị xuống nghiêm túc, tay dài chân dài làm như thật đá vào không khí, thậm chí đầu của cô còn phối hợp thuận theo tay vẩy nước, như kiện tướng bơi lội mặt lạnh tanh.

Mọi người:... ... ...

Ngưu đạo yên lặng cầm lấy lon redbull bên cạnh, cẩn thận dặn dò:

"Cảnh này, mọi người gắng đừng để cho người trong công ty Tần tổng xem, chướng tai gai mắt."

Rồi lại nhìn sang Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên đang lặng lẽ rơi nước mắt, đèn bất ngờ sáng lên, cô bị kích thích theo phản xạ giơ tay che mắt, phản ứng cực nhanh, thoáng một cái chui vào trong chăn, dùng chăn bao lấy chính mình.

Chiêu này dùng vẫn hay và có hiệu quả, một là chặn máy quay, hai là làm cho xung quanh tràn đầy tiếng cảm thán 'wow'.

Sở Niệm hơi cúi đầu, cô đau lòng nhìn người trong chăn.

Ngưu đạo vẫn đang đánh giá:

"Xấu hổ? Nhất định là xấu hổ, trời ạ, Tiện Tiện quả là thiếu nữ ngây thơ."

Trợ lý:

"Bước tiếp theo xem Sở ảnh hậu của chúng ta an ủi thế nào, có phải ôm lấy người kia không?"

Ôm lấy người kia, khả năng này nhiều người sẽ chọn làm phương thức an ủi, nhưng Sở ảnh hậu là ai, người ta không đi con đường bình thường.

Sở Niệm giơ tay, nắm một góc chăn, trong tiếng kêu la của Nguyễn Du Nhiên, chui người vào trong.

Một cái chăn, ngay lập tức phủ lấy hai người.

...

Bên kia màn hình, hai mắt Ngưu đạo tỏa sáng, cô giơ hai tay lên:

"A a a a a!!!"

--------Hết chương 11------

Ps. Ngưu đạo bậc thầy tạo cơ hội  :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play