Bốn người quay trở lại xe hơi, Hàn lão gia chở mọi người đến chi nhánh Roses gần nhất. Khoảng mười phút sau, bọn họ đến trước cửa hàng, nhìn diện tích thì cửa hàng Roses không thua kém gì L&L, nhưng phong cách trang trí lại có phần trang nhã tinh xảo hơn.

Vừa thấy bóng dáng của bốn người họ, anh nhân viên đã vội vàng mở cửa, quy củ gập người chín mươi độ, tay đặt trước ngực trái cung kính nói, “Kính chào Công tước. Kính chào hai vị tiểu thư. Kính chào thiếu gia. Hoan nghênh các ngài đến với Roses.”

Các nhân viên trong cửa hàng cũng dừng lại công tác của mình, đồng loạt hướng về phía bọn họ cúi đầu chào.

“Mọi người tiếp tục làm việc đi,” Hàn lão gia phất tay rồi quay sang nhìn ba người Hàn Bội Bội, “Các con cứ lựa chọn thoải mái đi nhé.”

“Vâng!”

Cả ba người cùng đáp rồi tản ra xung quanh, Hàn Bội Bội và Linh Ai Dã đi về phía lễ phục của nữ, còn Dương Minh Nhật thì đi về phía lễ phục của nam. Sau một hồi ngắm nghía lựa chọn, cộng thêm sự giúp đỡ tư vấn từ nhân viên, cuối cùng Hàn Bội Bội và Linh Ai Dã cũng chọn được cho mình mỗi người một bộ ưng ý. Hai người ngay lập tức đi vào phòng thử đồ.

Không bao lâu sau, cả hai bước ra. Đam Mỹ Cổ Đại

Hàn Bội Bội khoác trên mình một chiếc váy lệch vai. Trên ngực trái đính một bông hoa hồng tím bằng vải được thiết kế trông rất thật. Ở ngay chính giữa eo, lớp vải ngoài được xẻ đôi, mép vải gấp nếp uốn lượn kéo dài xuống dưới chân váy, để lộ ra lớp vải bên trong. Chiếc váy có màu tím hoa oải hương, được đính những viên kim cương và thạch anh tím lấp lánh tinh xảo. Phụ kiện đi kèm của bộ váy bao gồm một sợi dây quấn tay mỏng màu tím và bộ trang sức đính đá thạch anh tím và kim cương.

Về phần Linh Ai Dã, cô cũng chọn cho mình một chiếc váy cúp ngực màu xanh lam có hai lớp, lớp ngoài đậm màu hơn một chút. Bên ngực trái cũng gắn một bông hồng xanh. Phía dưới hoa hồng đính ba hàng đá sapphire khéo léo và tỉ mỉ, sáng lấp lánh. Ở ngay bên hông trái, lớp vải ngoài lại được xẻ đôi, từ hông trái kéo xuống góc chân váy bên phải, gấp nếp uốn lượn, để lộ ra lớp vải màu xanh nhạt bên trong. Chiếc váy này cũng có một sợi dây quấn tay mỏng màu xanh và bộ trang sức sapphire đi kèm.

Những lớp vải của cả hai bộ váy đều được dệt từ những sợi vải cao cấp xen lẫn với chỉ bạc nên khi chuyển động, chiếc váy tỏa ra những tia sáng mờ ảo lung linh, khiến cho bọn họ trông đặc biệt quý phái và nổi bật.

Còn đang tự ngắm trước gương, Hàn lão gia đột nhiên bước đến. Vừa nhìn thấy hai bộ váy bọn họ đang mặc, ông đã bật cười, “Hai con rất có mắt nhìn đấy chứ, chọn ngay hai bộ do chính tay cha thiết kế trong bộ sưu tập mới nhất.”

“S--sao cơ ạ?” Linh Ai Dã có chút lắp bắp, khẽ nuốt nước bọt, “Thế chiếc váy này bao nhiêu vậy ạ…”

Linh Ai Dã phản ứng như thế cũng phải thôi, bởi vì nhãn hiệu Roses là một trong những nhãn hiệu cao cấp và quý giá nhất thế giới. Bộ y phục hiện tại cô đang chọn không chỉ nằm trong bộ sưu tập mới nhất, mà nó còn do chính tay chủ tịch tập đoàn thiết kế, không cần nghĩ cũng biết nó sẽ đắt đến mức nào.

Thấy cô chần chừ lo lắng, Hàn Bội Bội khẽ cười rồi ra hiệu cho Linh Ai Dã nhìn theo.

Hàn Bội Bội đưa tay về phía cha mình, mệng khẽ đọc một câu thần chú rồi cong ngón tay trỏ lên. Từ trong túi áo của ông, ba tờ phiếu đột nhiên bay lên, sau đó bay về phía cô. Bắt lấy ba phiếu giấy, Hàn Bội Bội mỉm cười đưa cho Linh Ai Dã một phiếu.

“Cái này là...?” Ai Dã nhìn xuống tờ phiếu, hai mắt nhất thời sáng rực lên.

Mà đúng lúc này Hàn Bội Bội cũng trả lời, “Là phiếu giảm giá đó! Giảm giá đặc biệt đó nha!” Cô nháy mắt.

“Thật hả chú?” Linh Ai Dã kinh hỉ nhìn Hàn lão gia, “Tận bảy mươi lăm phần trăm sao?”

Nhận được cái gật đầu của ông, Linh Ai Dã lập tức vui vẻ trở lại, mừng rỡ không thôi. Lúc này liền không chút nào do dự lựa chọn chiếc váy mà mình đang mặc. Sau khi thay trở lại bộ đồng phục học sinh, bọn họ đưa hai bộ y phục cho nhân viên cầm, sau đó chạy đi tìm Dương Minh Nhật.

Cả ba người cùng đi sang khu lễ phục nam, ngó quanh một lúc thì thấy anh đang đứng trước một tấm gương, trên người đã mặc một bộ lễ phục. Dương Minh Nhật thông qua gương thấy ba người họ đến, không quay đầu lại cười hỏi, “Mọi người thấy thế nào, được chứ?”

Bộ suit anh đang mặc trên người bao gồm một chiếc áo sơ mi trắng, một áo vest và một áo khoác màu xám đậm, đi kèm với một chiếc cà vạt cùng màu, làm nổi bật lên mái tóc ánh bạc của anh. Bộ đồ được may bằng những sợi chỉ bạc, đường may tinh tế và hoàn hảo không tìm ra bất kỳ lỗi sai sót nào. Những viên cúc áo được làm từ đá kim sa, trên viền cổ áo và viền túi áo cũng được đính vụn đá kim sa, theo mỗi cử động của anh sẽ lấp lánh phát ra những tia sáng nhỏ tựa như được đính muôn vàn vì sao, khiến anh trông tuấn tú sang trọng vô cùng.

“Đẹp lắm đấy, cậu chọn bộ này đi, rất hợp với cậu,” Hàn Bội Bội có chút ngại ngùng khen ngợi.

Hai mắt Dương Minh Nhật khẽ sáng lên, mang theo ý cười nhìn cô, “Đẹp thật sao? Tớ tin tưởng ánh mắt của cậu đấy nhé.”

“Đẹp thật mà,” Hàn Bội Bội vội gật đầu, sau đó kéo tay Linh Ai Dã nói, “Không tin cậu hỏi Dã Dã xem!”

Linh Ai Dã ẩn ý nhìn cô, cười cười đáp, “Đẹp đẹp, đồ của Roses sao có thể không đẹp được chứ! Đúng không chú?”

Hàn lão gia buồn cười nói, “Cám ơn con đã khen ngợi.”

Vì có phiếu giảm giá nên khi tính tiền mỗi bộ y phục chỉ còn khoảng mười mấy triệu. Ai nấy đều mang tâm trạng thỏa mãn hài lòng rời khỏi cửa hàng, trên tay là những bộ y phục mà mình vừa chọn.

Bởi vì cha mẹ Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật vẫn chưa đi công tác về nên lúc này hai người họ vẫn ở nhờ nhà Hàn Bội Bội, lúc này Hàn lão gia cùng chở cả ba người họ về nhà.

Đến ngày hôm sau, cả ba người vẫn đi học như bình thường, nhưng Hàn Bội Bội để ý thì thấy các bạn học hôm nay trông có vẻ nôn nóng háo hức hơn hẳn, không cần nghĩ cô cũng đoán được là vì lý do gì.

Tối hôm đó.

Tuy chỉ mới hơn sáu giờ nhưng trời cũng đã khá tối. Từng tia sáng yếu ớt của những ngôi sao chiếu xuống nhân gian. Gió mát lạnh thổi nhè nhẹ, vờn qua hững chiếc lá, mang theo hương thơm của thiên nhiên lướt qua chóp mũi của mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy thư thả và dễ chịu.

Trước cổng cung điện, từng chiếc xe hơi sang trọng tiến vào. Những gia tộc quyền quý trang vận tinh xảo lần lượt bước xuống xe, người trước người sau tiến vào bên trong.

Hôm nay chính là sinh nhật lần thứ mười bảy của Hoàng tử nên mọi gia tộc đều được mời tham gia, hay nói cách khác là bắt buộc phải tham gia buổi tiệc này, vì đằng sau buổi tiệc sinh nhật còn mang cả ý nghĩa về mặt chính trị và ngoại giao.

“Diệp Tử tước cùng phu nhân và tiểu thư đến!” Tên lính cất giọng hô lớn, đủ để tất cả mọi người trong sảnh cung điện nghe thấy.

“Trần Bá tước cùng phu nhân và thiếu gia đến!”

Sau khi được xướng tên, hai gia đình lần lượt thong dong tiến vào.

“Hàn Công tước cùng Hàn phu nhân, Hàn tiểu thư, Linh tiểu thư và Dương thiếu gia đến!”

Trái ngược với những phản ứng bình thản lúc trước của mọi người trong sảnh, lần này khi vừa nghe thấy ba chữ "Hàn tiểu thư", mọi ánh mắt tức khắc đều đổ dồn về phía cánh cổng của cung điện, mang theo hiếu kỳ và tò mò chờ đợi.

Bọn họ phản ứng như thế cũng không có gì là lạ, bởi vì từ trước đến giờ cô tiểu thư của gia tộc Hàn chưa bao giờ tham dự bất kỳ một buổi tiệc nào, lối sống vô cùng điệu thấp, khiến cho gần như tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua mặt cô bao giờ. Vì vậy mà có rất nhiều những tin đồn ngầm đã được lan truyền trong giới quý tộc, như Hàn tiểu thư thực ra đã chết non, Hàn tiểu thư đã ra nước ngoài du học từ khi còn bé, hay Hàn tiểu thư quá xấu, không dám ra ngoài gặp người.

Bởi vì tất cả mọi người đều ngóng chờ nhìn về phía cửa, bầu không khí nhất thời yên ắng xuống, trở nên có chút căng thẳng.

Từ phía bên kia cánh cửa, năm thân ảnh chậm rãi ung dung tiến vào, những dung nhan quen thuộc từ từ hiện ra trong mắt mỗi người.

Hàn Công tước, Hàn phu nhân, Linh tiểu thư Linh Ai Dã, Dương thiếu gia Dương Minh Nhật, và Hàn tiểu thư……......

Hàn Bội Bội?!!!

Tất cả mọi người đều trợn mắt kinh ngạc.

Hóa ra vị Hàn tiểu thư thần bí trong tin đồn kia vẫn luôn xuất hiện ở ngay dưới mí mắt bọn họ bao lâu nay sao? Bao nhiêu bạn học của Hàn Bội Bội đều ngạc nhiên không thôi, ngơ ngác nhìn lẫn nhau.

Đúng vậy! Hàn Bội Bội họ Hàn mà, lại theo học tại học viện danh giá bậc nhất dành cho quý tộc, tại sao trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ ra chứ?!

Chẳng lẽ là vì Hàn Bội Bội ngày thường xuất sắc như vậy, xinh đẹp thông minh, học lực cực tốt, lại rất có thiên phú về âm nhạc, bọn họ không thể nào hiểu được vì sao người như cô lại muốn giấu đi gia thế thân phận của mình, cho nên mới chưa bao giờ liên tưởng cô với vị Hàn tiểu thư thần bí kia sao?

Liêu Huệ Lan nhìn Hàn Bội Bội, ghen tức siết chặt tay.

Trước giờ Hàn Bội Bội gần như luôn nhỉnh hơn cô ở mọi mặt, chỉ có gia thế là không bằng, nên đây cũng trở thành điều duy nhất giúp cô tự an ủi bản thân mình rằng cô không hề thua kém Hàn Bội Bội.

Nhưng bây giờ thì sao chứ?? Hàn Bội Bội lại là Hàn tiểu thư!! Tuy rằng cha cô cũng là Công tước, nhưng danh tiếng của Hàn Công tước lại cao hơn cha cô một bậc!!! Như vậy sau đêm nay, có phải trong mắt mọi người, cô cũng thua kém Hàn Bội Bội một bậc không?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play