Nhưng chưa được nửa đường, bàn tay đã bị người tóm lấy, siết chặt đến mức Thần Nhã Hân không nhịn được hét lên, “Á đau! Anh hai! Anh làm gì vậy?”

Thần Phong tức giận nghiến răng, “Em bị điên rồi đúng không! Nếu như ngọn lửa không tránh em thì em định cho luôn cánh tay này sao!”

“Em…” Thần Nhã Hân bị anh quát lớn thì ngẩn người, sắc mặt dần chuyển tái nhợt, trong mắt lóe lên tia hối hận và sợ hãi sau khi nghe lọt lời anh.

Vừa rồi cô đã quá hào hứng mà sinh ra nóng vội rồi. Sao lại có thể làm ra hành động ngu ngốc như vậy được chứ…

Biết cô đã bình tĩnh lại, Thần Phong mới buông tay cô ra, nhưng sắc mặt vẫn không thể tốt lên được.

Trong lúc tình hình đang căng thẳng và không khí ngày càng nóng lên, Mộ Thống một lần nữa lên tiếng, “Tớ nghĩ tớ biết được vì sao lúc nãy lửa lại chủ động tránh Liêu Huệ Lan.”

Hàng loạt các ánh mắt nóng bỏng lập tức đổ dồn về phía anh.

Mộ Thống cố gắng trấn tĩnh, không giải thích ngay mà quay sang hỏi Liêu Huệ Lan, “Lúc nãy khi thấy lửa bùng lên, có phải trong đầu cậu đã suy nghĩ không muốn để nó chạm vào mình, không muốn để nó tổn thương đến mình đúng không?”

Liêu Huệ Lan bị câu hỏi có phần kỳ quặc này của anh làm cho ngớ người, mấy giây sau mới ấp úng đáp, “Ừ… ờ… đúng vậy…”

Thật ra lúc đó cô đã bị dọa đến mất hồn rồi, đầu óc trống rỗng, làm gì suy nghĩ được gì nữa chứ. Nhưng nếu cô bảo không phải, vậy thì cứ như lúc đó cô muốn cho lửa chạm vào mình rồi tổn thương mình vậy. Dù sao lối nghĩ kia cũng không sai, trong lúc đầu óc đình trệ không thể suy nghĩ nhiều, Liêu Huệ Lan liền cứ thế gật đầu.

Mộ Thống nhận được câu trả lời này, trong mắt lóe lên tia sáng, đồng thời cũng có tia nhẹ nhõm vì cô đã trả lời giống như những gì mình dự đoán. Anh quay sang nhìn mọi người, nhanh chóng giải thích, “Chính là vì vậy đấy. Cũng giống như Ai Dã và Minh Nhật lúc trước, đều là ra lệnh cho nguyên tố. Có thể vì lúc đó Liêu Huệ Lan đang ở trong khoảnh khắc sinh tử nên mong muốn càng mãnh liệt hơn rất nhiều, cho dù chỉ là suy nghĩ cũng có thể tác động đến ngọn lửa.”

Ngay lập tức, trong mắt tất cả mọi người đều giống như phát ra ánh sáng, sáng rực nhìn Mộ Thống và Liêu Huệ Lan.

“Đúng vậy! Có thể lắm! Liêu Huệ Lan, cô mau thử lại lần nữa xem!” Lâm Dạ Vũ không chờ được thúc giục cô.

Những người khác cũng nhanh nhảu góp lời, mang theo hy vọng mà nhìn cô.

Giờ phút này, không còn ai nhớ đến lời nói hoang đường trước đó của Mộ Thống về lửa thần nữa, cũng không có ai nghĩ đến, nếu đây thật sự là lửa thần, vậy một người thường như Liêu Huệ Lan làm thế nào lại có thể ra lệnh cho nó.

Dù sao thì, so sánh giữa việc ngọn lửa trước mắt này là lửa thần không ai có thể giải quyết ngoại trừ thần, và việc nó có thể bị Liêu Huệ Lan ra lệnh và điều khiển, thì mọi người hiển nhiên sẽ lửa chọn tin tưởng cái thứ hai.

Có Lâm Dạ Vũ mở đầu, những người khác cũng nôn nóng thúc giục theo. Dưới cái nhìn nóng bỏng tràn đầy hy vọng của mọi người, Liêu Huệ Lan chỉ đành ngập ngừng nhìn về phía ngọn lửa, lúng túng giơ tay về phía nó nói, “À… ừm… d--dừng lại…?”

Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã thân là người đã từng ra lệnh qua cho nguyên tố, tự nhiên hiểu được phản ứng lúc này của Liêu Huệ Lan. Trước giờ bọn họ chưa từng được học qua làm thế nào để ra lệnh cho nguyên tố, bây giờ đột ngột bị bắt ép, Liêu Huệ Lan có chút lúng túng cũng có thể thông cảm được.

Nhưng mà như vậy thì…

Vài giây trôi qua, ngọn lửa trước mặt lại vẫn như cũ, thậm chí còn đang có xu hướng ngày càng lớn dần. Bốn bức tường và cánh cửa đều đã bị thiêu rụi chỉ còn lại khung, chẳng mấy chốc sẽ lan đến trung tâm nơi bọn họ đang đứng.

Trong mười người, ngoài Liêu Huệ Lan thì chỉ còn lại hai anh em Thần gia chưa từng thấy qua cảnh tượng ra lệnh cho nguyên tố, lúc này cũng là người mang tâm tình nghi ngờ nhiều nhất. Nay thấy không có tác dụng gì, Thần Phong không khỏi nhíu mày hỏi, “Mộ Thống, đây là thế nào?”

Mộ Thống thật ra cũng nôn nóng không kém, nhưng càng nguy cấp, anh lại càng phải bình tĩnh, vì vậy chỉ có thể ép lửa nóng trong người mình xuống, không trả lời Thần Phong mà quay sang nói với Liêu Huệ Lan.

“Cậu làm thế không được! Ra lệnh cho nguyên tố phụ thuộc rất nhiều vào sự tự tin. Cậu phải tin tưởng cậu có thể ra lệnh cho nó, phải dứt khoát, quyết tâm và kiên định ra lệnh cho nó. Nếu nó không cảm nhận được sự tự tin nơi cậu, không e sợ cậu kính nể cậu, thì sao nó lại khuất phục cậu mà đi nghe theo cậu?”

Liêu Huệ Lan vốn không hề tin vào chuyện có thể ra lệnh cho nguyên tố, nghe Mộ Thống nói vậy càng thêm bối rối. Chuyện này rốt cuộc có khác gì với thần lúc trước chứ? Ra lệnh cho nguyên tố không phải là ngưỡng cửa chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao? Vậy mà bây giờ bọn họ lại bày ra một bộ dáng đó hoàn toàn là sự thật, tin tưởng trăm phần trăm, còn bắt cô phải tin tưởng theo…

Dưới cái nhìn thúc giục và mong chờ của mọi người, Liêu Huệ Lan chỉ có thể đè nén tâm tình, gần như mang theo bộ dáng thấy chết không sờn hét lên, “Mau dừng lại!!!”

Cả bọn lại trông chờ mà nhìn qua, thế nhưng trái ngược với chờ mong của bọn họ, thế lửa vẫn hung hãn như cũ, từng bước từng bước lan dần về phía họ.

“Rốt cuộc cách này có được không vậy?!” Thần Nhã Hân lo sợ gấp gáp hỏi.

Liêu Huệ Lan cắn môi nhìn qua cô, không khỏi cảm thấy có chút oan ức.

Thế lửa ngày càng lớn, không khí nơi đây dần cũng bị khói đặc thay thế. Mọi người không thở được, chỉ có thể che mũi miệng cúi rạp người xuống, liên cuồng vận ma lực trong người để duy trì thuật Hộ thể và tạo ra không khí để hô hấp tạm thời. Tuy rằng thuật Hộ thể vì một lý do nào đó mà dường như hoàn toàn trở nên vô dụng trước ngọn lửa này, nhưng sử dụng thuật Hộ thể để tự vệ đã trở thành một loại bản năng, lúc này ngoài sử dụng nó, bọn họ cũng không biết có thể làm gì khác.

“Chúng ta phải làm sao đây? Thật sự là sẽ phải chết ở đây sao?” Hạ Băng nhìn tình thế xung quanh, bắt đầu không khống chế được sợ hãi trong lòng mình nữa, có chút nghẹn ngào nói. Nhất Quan nhìn qua, rất muốn mở miệng an ủi cô nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve an ủi cô.

Lửa ngày càng lớn, lúc này ở tại trung tâm cũng chỉ còn tầm bán kính một mét là chưa bị lửa vây quanh. Mười người ngồi sát vào nhau, sắc mặt đỏ bừng vì nhiệt độ nơi đây nhưng lại không có tí sức sống nào, toàn bộ đều mang một bộ dáng chán chường tuyệt vọng tạo thành sự đối lập rõ rệt.

Nhiệt độ tăng lên ngày càng cao, thuật Hộ thể dần không có tác dụng nữa, ai nấy đều cảm thấy da thịt mình tựa như muốn bốc cháy vậy.

Linh Ai Dã ngồi ở một bên, mắt thấy lửa ngày càng gần, trong một khoảnh khắc lúc lưỡi lửa bùng lên vươn về phía mình, cô liền không khống chế được, theo bản năng phóng ra một màn nước.

Màn nước ấy ngay tức khắc bị lửa nuốt chửng. Được tiếp thêm ma lực, lửa bùng lên trong nháy mắt, vươn mình về phía Linh Ai Dã. Hàn Bội Bội và Dương Minh Nhật ngồi ở hai bên cô cũng bị liên lụy theo. Bọn họ chạy cũng không chạy được mà phản kháng cũng không phản kháng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm ập đến.

Thần Phong ngồi bên cạnh Hàn Bội Bội, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, cơ thể tự làm ra phản ứng, nhào qua che chở cho cô.

“Không!!!”

“Đừng mà!!!”

“Không được!!!”

"Á!!!!"

Cả đám tái bệch mặt, tay chân nhất thời lạnh ngắt, cả người cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt kinh hãi hét lên.

Ngay tại lúc mọi người cho rằng tất cả đã kết thúc thì nhiệm màu lại một lần nữa diễn ra.

Ngọn lửa bỗng nhiên đứng khựng lại, cứng đờ ở giữa không trung, tạo thành một hình vòm che ở phía trên đầu bốn người Hàn Bội Bội, trông hình dáng vô cùng kỳ lạ. Nếu không phải bởi vì vòm lửa đó vẫn cháy bập bùng, bọn họ còn cho rằng đây chỉ là một bức tượng điêu khắc mà thôi.

Thấy lửa đột nhiên dừng lại, Thần Phong cùng vài người khác liền vội vàng lấy lại tinh thần, lôi kéo mình cùng ba người còn lại lùi về phía sau tránh khỏi ngọn lửa. Sau khi tránh đi, vòm lửa kia cũng không thay hình đổi dạng hay đuổi theo, vẫn cứ giữ hình dáng như thế. Mà toàn bộ lửa xung quanh cũng đột nhiên không lan rộng ra nữa, tuy rằng vẫn tiếp tục cháy nhưng lại giữ nguyên vị trí, tựa như có sinh mệnh vậy, vừa được cấp trên hạ lệnh liền đứng nghiêm tại chỗ.

“Thế... thế này là sao?” Mọi người nhanh chóng phát hiện ra sự kỳ lạ của ngọn lửa, Lâm Dạ Vũ lắp bắp lên tiếng hỏi.

Mắt Mộ Thống chợt lóe sáng, vội nắm bắt lấy cơ hội này quay sang nói với Liêu Huệ Lan, “Là do cậu đã ra lệnh cho nó! Lúc nãy cậu đã bảo không được, vì vậy ngọn lửa mới dừng lại!”

Thấy trung tâm chủ đề đột nhiên lại trở thành mình, Liêu Huệ Lan không khỏi bối rối mấy giây, sau đó vội phản bác, “Cậu đừng có nói lung tung! Lúc đó có biết bao nhiêu người cùng hô, sao cậu chắc chắn là tôi được? Chuyện ra lệnh cho nguyên tố làm sao có thật được chứ? Mấy cậu tốt nhất là tranh thủ thời gian lúc này suy nghĩ ra biện pháp nào thực tế hơn đi!”

Mộ Thống đối với Liêu Huệ Lan thật sự là hận không thể rèn sắt thành thép. Tại sao lúc trước nói với đám Hàn Bội Bội thì mọi người rất nhanh chóng liền tin anh, bây giờ đổi thành cô thì lại khó đến vậy?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play