Cửa mở ra dẫn đến một hành lang sáng sủa, yên tĩnh không tiếng động, anh đứng bên bức tường trắng cạnh chậu Trầu Bà Nam Mỹ, hơi mím môi nhìn cô dưới ánh đèn, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trong mắt dường như có ngàn vạn lời muốn nói.

Chung Ức mặc một chiếc áo len màu xám bên ngoài chiếc váy ngủ ren trắng tinh, mái tóc ướt sũng, vài sợi đang lòa xòa trên cổ, mái tóc đen nhánh và làn da trắng như tuyết tạo nên sự tương phản vô cùng mạnh mẽ. Màu môi cô đậm hơn bình thường, có cảm giác ửng đỏ sau khi bị ma sát, Từ Án Viễn nhất thời tự hỏi rằng khi nãy cô vừa mới làm gì? 

Ánh mắt Chung Ức hơi dừng lại một chút, cô khẽ cắn m0i dưới, nghiêng đầu nhìn anh, yết hầu Từ Án Viễn khẽ cuộn, ánh mắt chợt lóe sáng, sau đó giải thích hành động của mình: “Tớ đứng dưới lầu nhà cậu.”

“Cậu đứng dưới lầu nhà tớ làm gì?”

“Tớ… Tản bộ.”

Chung Ức như hiểu ra và gật đầu, sau đó đi thẳng vào phân tích: “Buổi tối cậu vận động nhiều thật đó, từ phía Nam cầu Kiều cho đến tận ngã tư đường vành đai, thế này chắc phải bắt đầu đi từ chiều đấy nhỉ?”

Từ Án Viễn thấy hơi chóng mặt, khó tránh khỏi đỏ mặt, sau đó là chuyển sang trắng bệch, anh mất tự nhiên rũ mắt xuống, không đối diện với cô: “Ai nói là tản bộ chỉ có thể đi bằng chân, tớ đi bằng xe một lúc cũng được mà…”

Bỗng một cái chạm mềm mại và mát lạnh va vào cánh tay anh, Từ Án Viễn nhớ rằng trong phim, người đẹp có thể quyến rũ thư sinh chỉ bằng miếng vải sa tanh trắng, nó hoàn toàn không phải vì lụa mỏng dễ “buộc” người, mà là vì trái tim đã bị mê hoặc mất rồi. 

Anh khẽ giơ cánh tay lên, được cô dẫn vào nhà, sau đó đóng cửa cài khóa, bên trong ngôi nhà tối hơn ngoài hành lang, đến khi một lần nữa kiếm tìm lại ánh mắt đó, thì mới phát hiện ra cô không phải bóng ma, mà là Chung Ức, là cái bóng… Đã khắc sâu vào trái tim anh.

“Bên ngoài cách âm không tốt, hơn mười giờ rồi.” Phải làm hộ thuê lịch sự, không được quấy rầy hàng xóm: “Cậu xách cái gì trên tay thế?”

Từ Án Viễn chậm rãi cúi đầu, thoát khỏi trạng thái xuất thần, anh kéo khóa túi xách, lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ, sau đó mở nắp ra, hương thơm tràn ngập tứ phía, lớp canh vàng óng đậm đà khiến Chung Ức hơi kinh ngạc: “Canh gà?”

“Mẹ bảo tớ mang đến cho cậu, lo cậu sống một mình ăn uống không đầy đủ.”

Cô mỉm cười: “Dì muốn coi tớ là con gái ruột thật rồi.”

Chung Ức đẩy anh ngồi xuống, rồi cúi người nhìn anh, mái tóc mềm mại của cô xõa xuống chạm vào mu bàn tay anh. Ngón tay Từ Án Viễn khẽ cử động, cổ tay chậm rãi xoay, nhưng còn chưa chạm vào thì cô đã đứng thẳng người dậy, khiến sợi tóc đang từ đầu ngón tay anh trượt lại về phía cô.

Từ Án Viễn đột nhiên nói: “Cậu muốn làm em gái tớ hả?”

“Sao cậu lại hỏi như vậy?” Sợ hãi trước cái nhìn nghiêm túc của anh, cô thầm nghĩ, rồi nói: “Vậy có được không?”

“Không đời nào.” Anh trả lời một cách cứng nhắc.

Chung Ức khẽ cười: “Tớ còn tưởng cậu muốn nghe tớ gọi cậu là anh cơ.”

Anh thoáng liếc nhìn cô, rồi vô thức hạ giọng: “Đã muộn vậy rồi, mà cậu còn nói chuyện gì với Chu Phàm Tần thế?”

“Cũng không nói gì nhiều, em ấy còn nhắc đến cậu đó.” Chung Ức đóng nắp bình lại: “Gửi lời cảm ơn dì giúp tớ nhé, ngày mai tớ uống canh sau.”

“Tớ đói rồi.” Từ Án Viễn đột ngột lên tiếng.

Cô giật mình: “Vậy phải làm thế nào?”

“Tớ muốn ăn canh.”

Một nồi, hai bát, nước canh óng ả bóng dầu, thịt gà chặt vừa miếng, hành gừng thái lát nhỏ để khử mùi tanh, hoa hồi dùng để tăng vị, táo tàu và cẩu kỷ tử để trang trí, cuối cùng là rắc thêm chút hành lá. Máy điều hòa thổi hơi lạnh trên đầu, bát canh nóng trước bàn, hai người kề vai nhau chia sẻ bữa tối trong bầu không khí im ắng và tĩnh lặng.

“Cậu cảm thấy Chu Phàm Tần học bơi thế nào?”

“Tốc độ nhanh, năng lực bộc phát mạnh, bơi một trăm mét tự do là điểm mạnh của em ấy, nhưng sức bền không đủ.”

“Vậy có nghĩa là có chút tài năng rồi nhỉ?”

“Vào cuộc thi Thành phố thì không sao, nhưng thi cấp Tỉnh thì cần luyện tập thêm.”

“Em ấy rất năng động, nhiệt huyết và chăm chỉ, luôn khiến tớ nhớ tới cậu của trước đây.”

“Cậu nhớ tới tớ sao?”

“…”

Chung Ức ăn được một nửa thì dừng lại, bởi vì quá no và nóng nên Từ Án Viễn cũng dừng, rồi nhìn cô bằng ánh mắt “Cậu không ăn thì tớ cũng không tiện ăn một mình”. Sau đó, hai người cứ thế cậu một câu, tớ một câu, nói đến khi ăn ít thành ăn nhiều, cuối cùng là đánh sạch cả nồi canh, và thời gian “dùng bữa” là một giờ lẻ ba phút.

Đến khi định thần lại thì hai người đã lần lượt một trước một sau bước vào thang máy, gió đêm Hè thổi tóc rối bù, nhưng vẫn không xua tan được cái nóng oi ả. Ánh mắt Từ Án Viễn luôn dõi theo cô gái đang đi xiên xẹo trước mặt mình. 

Chiếc váy ngủ dài đến đầu gối trắng tinh không tì vết, vạt váy đung đưa theo làn gió, làm nổi bật vòng eo duyên dáng của cô, nó đủ mềm mại để khiến người ta cảm nhận được bằng mắt. Lúc này, anh đang hối hận vì đã để cô tiễn mình xuống lầu, cũng may là đường phố yên tĩnh ít người, bên bồn hoa chỉ có hai người họ.

“Cậu chỉ là gia sư của em ấy, không nên tham gia quá sâu vào chuyện gia đình họ.”

Chung Ức khoanh tay, bỗng bụi cây bên cạnh lắc lư, cô liếc nhìn một cái, rồi nói: “Yên tâm, tớ biết chừng mực.”

Nhưng tự nhiên anh lại nhiều lời hơn thế: “Còn nữa, không được tùy tiện nhảy xuống nước cứu người, kỹ năng bơi của cậu chỉ tàm tạm, cũng may là nước trong bể hôm nay không sâu và em ấy lại là trẻ nhỏ, nếu đổi thành người lớn, thì không chừng sẽ xảy ra nguy hiểm.”

Chú mèo hoang bỗng từ bụi cỏ nhảy ra, rồi đứng yên cảnh giác không dám tiến lên phía trước, trong ánh đèn lờ mờ, váy trắng và quần đen lần lượt dừng lại, cô quay đầu sang nhìn, thấy vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc của anh: “Đặc biệt là khi không có tớ, thì càng không được xông lên cứu người.”

Quá khứ như cơn gió thoảng qua, khẽ khuấy động mặt ao im lìm lâu ngày trong lòng, Chung Ức ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Thời gian cậu không có mặt còn nhiều hơn cả thời gian cậu có mặt nhỉ!”

“Vậy thì lúc nào cũng ở bên cạnh tớ đi.” Từ Án Viễn buột miệng nói.

Bầu trời bị mây đen bao phủ, giống như một tầng khói nửa đen, cũng tựa như đôi mắt của cô vậy, Từ Án Viễn hơi cúi đầu, âm thanh hòa vào trong gió: “Ý tớ là, nếu cậu muốn bơi thì gọi tớ, tớ sẽ ở bên cạnh trông chừng cậu.”

Trong đêm Hè sâu thẳm tĩnh mịch, Chung Ức chợt nhớ tới bầu trời trong xanh như mặt hồ, cùng cầu vồng khắc vào ngày Hè năm đó, chàng trai mặc áo choàng trắng bị gió thổi tung, đón ánh mặt trời đứng nhìn về phía cô.

“Chỉ lúc bơi mới được gọi sao?” Cô hỏi.

“Không…” Từ Án Viễn hơi hoảng hồn: “Chỉ cần cậu muốn thì lúc nào cũng được.”

Chung Ức chậm rãi gật đầu, mỉm cười: “Ngày mai gặp.”

Bóng dáng cô đã khuất từ lâu nhưng anh vẫn liên tục ngoái lại, ánh trăng mơ hồ, bóng cây đan vào nhau, chồng lên nhau thành cái bóng đen dày đặc, rồi trải dài thành một con đường dưới ánh đèn, chỉ với ba chữ đó mà anh đã có được một giấc mơ thật ngọt vào.

…..

Áo phông trắng, xám, đen, xanh và rất nhiều người có màu áo khác nhau, các huấn luyện viên bơi lội có chiều cao trung bình từ 1.78 mét trở nên đang đứng thành hàng. Chu Phàm Tần bắt tay và ôm họ từ trái sang phải với vẻ mặt buồn bã, để hoàn thành buổi lễ chia tay tại Câu lạc bộ bơi lội thanh thiếu niên Tinh Viễn.

“Tạm biệt các Huấn luyện viên.”

Chung Ức xách cặp sách của cậu, nhìn theo tiễn cậu ra ngoài, nhưng chỉ một lúc sau, Chu Phàm Tần lại lập tức thay đổi thần thái uể oải suy sụp đó. Khi lao vào trong, cậu mang theo một cơn gió, rồi lại lặp lại các bước từ phải sang trái, cuối cùng là dừng lại trước mặt Từ Án Viễn và mở rộng vòng tay: “Anh Viễn, kể từ giờ phút này anh chính là huấn luyện viên bơi lội riêng của em!”

Hôm nay, Chu Phàm Tần hủy bỏ lớp học nhóm trước đó và đăng ký lớp dạy riêng, nên mới có tiết mục như vậy, sân khấu đã dựng xong, nhân vật chính đã vào vị trí, Huấn luyện viên thì đang rảnh rỗi, nên mới được gọi cả đến để nhập vở diễn cùng cậu ấy. 

Sau khi nhận được cử chỉ nháy mắt cao quý của Chu Phàm Tần, Chung Ức đi về phía Từ Án Viễn rồi tự nhiên đưa tay phải ra, cổ tay trắng nõn nà dưới ánh đèn của cô trông giống như sương tuyết, cô hào phóng nhìn anh, mỉm cười: “Huấn luyện viên Từ, Chu Phàm Tần nhà chúng tôi nhờ cậy cả vào anh đó!”

“Cùng nhau cố gắng.” Từ Án Viễn thờ ơ bắt tay lại.

Chu Phàm Tần đưa mu bàn tay lên xoa xoa mũi, vào khoảnh khắc hai người buông tay nhau ra, cậu ấy giả vờ ngây thơ, nói: “Cô Tiểu Ức, sao cô không ôm anh Viễn?”

……

Một khi con “quái vật” ra khỏi lồng, thì người vô tội sẽ bị hại, Chung Ức cũng khó tránh khỏi, cô bị đám đông hò hét trêu chọc về mối quan hệ giữa cô và Từ Án  Viễn, họ nói rằng nhất cự ly, trai tài gái sắc tại sao còn chưa chịu thành đôi. 

Gần đến giờ dạy, Chung Ức trở về chỗ ngồi, cô hé mở cửa sổ trong phòng nghỉ, sóng nhiệt lập tức ập đến từ mọi phía.

“Anh Viễn, rốt cuộc là anh luyện tập thế nào để được dáng người như này vậy? Em cũng muốn tập!”

Chung Ức quay nhìn lại nơi có tiếng nói, tiếp đến là ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm, Từ Án Viễn hơi cúi đầu xuống sau khi đi qua bức bình phong, bộ đồ bơi liền thân màu đen đã trở thành dĩ vãng. Lúc này, khuôn ngực nở nang, cơ bắp rõ ràng của anh hiện lên dưới ánh nắng xuyên vào trong phòng, nó hơi trắng trẻo, đẹp nhưng không yếu đuối, cường tráng mà lại không tẻ nhạt.

“Chẳng phải cậu muốn giữ sự trong sạch lại cho nhân gian sao?” Chung Ức nhớ tới cuộc trò chuyện tối hôm đó, nên cong môi mỉm cười: “Sao hôm nay lại đổi đồ bơi thế này?”

Từ Án Viễn cũng nhìn cô, cô đang đứng ở nơi giao nhau giữa khí nóng và lạnh, bên ngoài là tiếng gió xào xạc trên bóng cây, ánh nắng lốm đốm rơi xuống bậu cửa, cô nhìn anh mỉm cười khiến anh nghĩ tới mặt hồ lấp lánh, phải nheo mắt lại mới có thể nhìn sâu vào đáy mắt.

Từ Án Viễn bước đến bên cạnh Chung Ức, anh đưa cánh tay ra kéo rèm cửa chắn ánh nắng chiếu vào, Chung Ức cảm thấy mình như đang bị nhốt trong một chiếc hộp kín gió. Cô nhìn thẳng vào ngực anh, khi ngước mắt lên lại đụng phải yết hầu của anh, rồi vĩnh viễn bị mắc kẹt trong thế giới đầy hormone nam tính đó. 

Giọng nói của Từ Án Viễn vang lên trên đỉnh đầu: “Ở đây cũng đâu có ai khác.”

“Không sợ bị tớ nhìn thấy hết à?” Họ gần nhau đến mức chỉ cần cử động ngón chân thôi thì cô cũng có thể lao vào vòng tay anh.

Anh khịt mũi, cụp mắt như khắc lên người cô cái mác lưu manh: “Cậu còn không biết ngại mà nhắc tới việc đó nữa hả?”

“Cô Tiểu Ức, nhìn thấy cơ thể anh Viễn rồi thì phải chịu trách nhiệm đó!” Một câu nói của Chu Phàm Tần đã đập tan chiếc hộp bốn cạnh, giải phóng Chung Ức đang bị nhốt bên trong, để hơi thở của cô cũng trở nên thoải mái hơn. Từ Án Viễn quay đầu lại, anh đặt cánh tay lên vai cậu ấy, rồi mang “con khỉ” từ trên trời rơi xuống này ra khỏi không gian nhỏ.

Ở lớp Huấn luyện viên riêng, Chu Phàm Tần càng có nhiều năng lượng hơn, đồng thời cũng mệt đến kiệt sức hơn, trong thời gian nghỉ ngơi, cậu ấy đã thả mình nổi trên mặt nước. Từ Án Viễn trong bể bơi như thể cá gặp nước, hoàn toàn khác hẳn với “bên còn lại”, anh giống như viên đá ngầm ẩn trong biển sâu, bí mật và sâu xa, như được sinh ra từ trong nước và đây cũng chính là thế giới riêng của anh.

Chung Ức phải thừa nhận rằng, mỗi lần Từ Án Viễn nhìn mình, là nhịp tim của cô lại đập nhanh hơn.

……

Sau khi tiễn Chu Phàm Tần lên xe của Chu Húc Hoa, Chung Ức mua hai cốc đồ uống lạnh gần đó, cô uống một cốc và xách theo một cốc đi từ con phố ồn ào oi bức bước vào lối hành lang yên tĩnh, mát mẻ. Đằng sau căn phòng lúc đóng lúc mở, tiếng nước như văng vẳng bên tai, nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại không thấy gì, đó là khung cảnh và âm thanh do trí tưởng tượng tự đáy lòng cô tạo ra.

Khi đẩy cửa kính, tiếng điều hòa cùng âm thanh của nước lập tức dội vào đầu, khiến Chung Ức bất giác nhớ lại hình bóng lúc ẩn lúc hiện ấy. Cô ngồi xổm bên bờ nhìn Từ Án Viễn bơi đến gần, gương mặt anh lấm tấm nước, đôi mắt dưới ngọn đèn trắng như có một loại ma lực mê hoặc nào đó.

“Cậu đang uống gì thế?” Từ Án Viễn vừa hỏi thì thấy cô vươn tay ra, bàn tay đung đưa cốc đồ uống còn lại, cổ tay sáng bóng và mảnh mai của cô trắng đến chói mắt, hệt như ngọn đèn đang treo trên đầu vậy.

Từ Án Viễn rời mắt, lại phát hiện góc váy rủ xuống mặt đất của cô đã ướt sũng. Theo bản năng, anh đưa tay ra, nhưng Chung Ức lại nhét cốc nước vào tay anh rồi mỉm cười, nói: “Từ Án Viễn, trước giờ tớ chưa từng thi đấu với cậu trận nào.”

“Với tớ?” Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, như thể vẫn chưa phản ứng lại: “Thi cái gì thế?”

“Bơi.”

“Không ổn đâu.” Từ Án Viễn gỡ túi ra, là Iced Americano thêm sữa mà anh hay uống: “Sợ cậu nói tớ bắt nạt cậu.”

“Được.”

Được cái gì mà được, được bắt nạt cô á? 

Hai cánh tay anh nhũn ra giữa không trung, lại nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Cậu có nói gì tớ cũng không sợ, tớ chỉ muốn bơi cùng cậu một lần, được không?”

Từ Án Viễn ngẩng đầu đổ cà phê lạnh vào cổ họng, dùng nó để áp chế ngọn lửa khô khốc không tài nào bị nước trong bể hóa giải. Dù là lụa trắng, gấm trắng hay là váy trắng đi chăng nữa, thì những thứ gì đó liên quan đến màu trắng luôn có thể gắn liền với cô, trong sáng và quyến rũ, lại càng khiến anh mê mẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play