<!--StartFragment-->Chương 5
Author: Eyrie

Cung Chiêu Dương.

Cẩm Yên Hạ thư thái ngồi trên tháp mềm để cung nữ đấm lưng bóp vai cho mình. Cẩm Vị Khê là thê tử của Cảnh thì sao cơ chứ, giờ nàng ta mới là Hoàng hậu nương nương, mới là người sẽ nắm tay Cảnh đi hết quãng đời còn lại. Nàng ta trẻ, lại xinh đẹp, là đích nữ, sao có thể chấp nhận một Cẩm Yên Hạ là thứ nữ lại đè đầu cưỡi cổ nàng ta được. Mặc dù Cảnh đối xử với nàng ta chẳng kém gì, thậm chí là có phần hơn so với Cẩm Vị Khê, nhưng chính phi tốt xấu gì cũng hơn là người làm thiếp như nàng ta. Ngần ấy năm, cuối cùng nàng ta cũng lấy lại được vị trí nên là của mình. Còn Cẩm Vị Khê kia ư? Hừ. Nàng ta quay sang cung nữ bên cạnh, day day thái dương, không kiên nhẫn hỏi:

“Nhứ Họa đi bao lâu rồi?”

“Bẩm nương nương, tỷ tỷ đi đã được nửa canh giờ rồi ạ.”

Nàng ta nghe vậy, hơi mất hứng “ừ” một tiếng, không nói gì thêm. Nàng ta cảm giác như huyết mạch đang sôi trào, dây thần kinh cũng hưng phấn đến căng như dây đàn, nàng ta chờ ngày này lâu lắm rồi, một giây một khắc cũng không thể chờ thêm được nữa.

Một khắc sau, người được nàng ta nhắc đến đã quay lại. Nàng ta mở to mắt, không cần cung nữ đỡ tay, bước nhanh đến chỗ Nhứ Họa.

“Sao, thế nào rồi?”

Nhứ Họa dường như đã quen với động thái của nương nương nhà mình, mỗi khi nhắc đến Cẩm quý phi, nương nương đều khẩn trương như thế. Nàng cúi đầu, đáp.

“Bẩm nương nương, vị ở cung Vị Ương kia, đã đi rồi ạ.”

Dù sao cũng là một mạng người, nhưng cứ thế mà mất.

“Đã đi rồi?”

Nàng nghe được giọng nói của nương nương, không ngẩng đầu lên nhưng nàng có thể nghe thấy giọng nói ngập tràn vui vẻ, cũng như có thể tưởng tượng ra đôi mắt sáng rỡ của nương nương. Dù gì thì đó cũng là tỷ tỷ của người. Có không cùng một mẹ sinh ra thì… Nàng từng thấy rất nhiều, rất nhiều người ngã xuống dưới tay nương nương, nhưng chưa có lần nào nương nương vui vẻ tới mức này. Nàng rũ mắt, đáp lời.

“Vâng.”

“Tốt, rất tốt. Cuối cùng cũng đi rồi.”

Cẩm Yên Hạ vui mừng cười. Cuối cùng cũng đi rồi. Bao năm qua, Cẩm Vị Khê là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của nàng ta. Rõ ràng chỉ là một thứ nữ, vậy mà người được cưới hỏi đàng hoàng lại là người đàn bà kia. Dù cho phụ thân nói nàng chỉ là quân cờ đến giữ chỗ cho nàng ta thì lòng nàng ta vẫn không cam. Nàng ta là đích nữ lại mang phận làm thiếp, người nàng ta luôn coi thường nay lại trên cơ mình, nàng ta ghen, ghét, đố kỵ kẻ kia. Vụ án kia. Chẳng qua chỉ là một cái thai giả, lại đổi được một nửa vị trí chủ mẫu trong phủ. Cảnh thông minh đến vậy, chẳng lẽ lại không nhìn ra được thật giả. Thật thì sao, giả thì thế nào? Có thế nào thì nàng ta nói thứ gì đúng thì thứ đó cũng sẽ là đúng thôi. Chẳng lẽ Cảnh có thể vì một quân cờ mà trách phạt nàng ta, đánh mất đi sự tín nhiệm và trợ lực của phụ thân sao? Khi ấy, nàng ta mất là một cái thai giả, lại đổi được món hời lớn. Lần này, Cẩm Vị Khê mất đi cái thai thật, còn đánh mất cả tính mạng. Bây giờ, nàng ta là Hoàng hậu nương nương cao quý, mà Cẩm Vị Khê chỉ là Quý phi, hơn nữa còn là một quý phi đã chết, căn bản không thể ảnh hưởng gì đến nàng ta được. Nàng ta càng nghĩ, lại càng cảm thấy vui vẻ.

***

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng cho mời nương nương đến cùng Hoàng thượng dùng bữa trưa ạ.”

“Xin công công chờ chút, ta sửa soạn rồi sẽ ra ngay, tránh để Hoàng thượng chờ lâu.”

Cẩm Vị Khê chết được mấy ngày rồi mà vẫn không thấy Cảnh đả động gì với nàng ta. Nàng ta biết mà, chỉ là một thứ nữ đã hết tác dụng thì có thể làm gì được nàng ta cơ chứ. Nàng ta nhìn người trong gương, môi đỏ răng trắng, cười vui vẻ, nhưng trong ánh mắt chẳng giấu được tia độc ác. Nàng ta nhắm mắt lại, khi mở mắt ra hoàn toàn là ngây thơ vô tội.

Đến nơi, chờ đón nàng ta là cung nữ thái giám, không có Cảnh, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì tới sự vui vẻ của nàng ta. Chỉ đến khi ngồi xuống bàn..

“Hoàng hậu ngồi xuống đi.”

Trên bàn là hai bát cháo đang bốc hơi nghi ngút.

“Trẫm thấy mấy ngày nay Hoàng hậu có vẻ mệt mỏi nên sai Ngự thiện phòng làm món gì thanh đạm. Hoàng hậu không thích sao?”

Chiêu Hàn Cảnh nhẹ nhàng nói, nhưng thần sắc lẫn ánh mắt đều vô cùng lạnh lùng. Đặc biệt là ánh mắt, sắc bén như nhìn xuyên thấu con người nàng ta vậy. Nàng ta cười cứng ngắc.

“Bẩm Hoàng thượng, thiếp rất thích.”

Rõ ràng Cảnh biết thứ mấy ngày trước đã tiễn Cẩm Vị Khê đi chính là một bát cháo. Nàng ta nhìn bát cháo trên bàn, có một dự cảm bất ổn.

Chiêu Hàn Cảnh vờ như không nhìn thấy vẻ mặt bất an của nàng ta, nói tiếp.

“Trẫm còn nhớ khi ở trong phủ nàng rất thích ăn cháo, còn nói muốn ăn cháo do chính tay Vị Khê nấu.”

Hắn hơi cười, rồi đột ngột nhìn thẳng vào nàng ta, gằn từng chữ.

“Cũng chính bởi vì vậy nên ngươi mới có cơ hội hãm hại nàng ấy.”

Hắn biết, biết rất rõ, bát cháo ấy bị bỏ thuốc, nhưng không phải do nàng làm, mà do chính nữ nhân ác độc trước mặt vu hãm. Nhưng vậy thì sao? Là hắn ích kỷ, hắn trừng phạt Cẩm Yên Hạ, Hữu tướng sẽ chịu để yên ư? Nàng chịu oan nhiều năm, hắn lại chẳng thể nói một câu an ủi, cũng chẳng thể bảo vệ nàng. Uất ức như vậy, lòng nàng sẽ khó chịu đến đâu?

Nhìn Cẩm Yên Hạ ngã soài trên đất, hắn không nhìn nàng ta nữa, cũng không muốn nghe nàng ta biện giải thêm. Hắn đổi giọng, nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng:

“Hoàng hậu từ từ dùng bữa. Trẫm đi trước.”

Hôm đó, hắn cũng bỏ Vị Khê mà đi như thế này. Nếu như hắn sớm biết. Nàng đi rồi, hài tử của hắn cũng vậy. Hắn ngu muội, ích kỷ, giờ phút này, bao ý nghĩ về nàng đều ùa về choán ngập tâm trí hắn. Nhiều năm rồi, cũng kết thúc.

Năm Cẩn Tuyên thứ nhất, Cẩm hoàng quý phi mất ít lâu, Hoàng hậu cũng hoăng. Cẩn Tuyên đế ra lệnh táng theo nghi thức của quý nhân, không phong hiệu, không có tuẫn táng.
<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play