Thời điểm Lâm Tiêu rời đi, Hàn Tử Việt cũng vừa mới trở về. Anh đã biết chuyện xảy ra giữa Lâm Tiêu và Phương Nghiên, cho dù là anh cũng cảm thấy việc này có vài phần khó xử.
Phương Nghiên là bạn thân nhất của Thẩm Thư, mà Lâm Tiêu không chỉ là bạn tốt của anh mà còn là cấp dưới đắc lực nhất của anh nữa.
Anh và Thẩm Thư có nhúng tay vào như thế nào cũng không đúng, mấu chốt vẫn là dựa vào hai đương sự tự mình giải quyết, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể ở bên đưa ra một vài kiến nghị.
Khi Lâm Tiêu rời đi, tâm trạng của Phương Nghiên đã ổn định hơn rất nhiều. Y muốn cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng rốt cuộc vẫn làm không được. Ít nhất mấy ngày này y không làm được.
Chuyện này nói tóm lại cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Tiêu, cả hai người bọn họ đều có trách nhiệm. Phương Nghiên chỉ có thể nói người uống say rồi đều hồ đồ, chuyện gì cũng làm được.
Nhưng nếu y đã làm chuyện đó với Lâm Tiêu thì hẳn là vẫn chưa hoàn toàn say. Vì người thật sự say rượu căn bản không có tinh lực để làm loại chuyện kia. Phương Nghiên chính là không vượt qua được khúc mắc này của chính mình ở trong lòng.
Bởi vì đã ngủ cả ngày cho nên Phương Nghiên ngồi một mình ở trong phòng gần như cả buổi tối, từ chối Thẩm Thư đề nghị muốn ở bên y. Phương Nghiên biết Thẩm Thư là sợ y làm việc dại dột, có điều y làm sao có thể yếu đuối như vậy, chỉ vì như vậy liền tự sát?
Cũng may y là đàn ông, còn là một Beta nên sẽ không mang thai, nếu là Omega mà nói chuyện này thật sự không thể dứt điểm. Dù Beta không thể đánh dấu Omega, nhưng vẫn có thể làm Omega mang thai, bởi vì xác suất mang thai của Omega quá cao.
Nếu Phương Nghiên là một Omega, hiện tại phỏng chừng còn phải lo lắng vấn đề mình có thể mang thai hay không. Cũng may y là một Beta nam không thể mang thai.
Phương Nghiên nghĩ như vậy.
Trên thực tế, không phải Beta nam không thể thụ thai, mà là xác suất vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức không nhớ nổi. Dù sao Phương Nghiên lớn đến như vậy vẫn chưa từng gặp qua Beta nam nào mang thai.
Ngay cả khi y là một trong những người "không thể nhớ nổi" kia thì cũng không có khả năng chỉ một lần đã trúng thầu được.
- --
Lần nữa Phương Nghiên gặp lại Lâm Tiêu đã là mấy ngày sau. Hiện tại y đã hoàn toàn bình tĩnh, cho nên mới có thể cùng Lâm Tiêu mặt đối mặt bình tĩnh ngồi nói chuyện.
"Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi."
Lâm Tiêu lên tiếng trước.
"Cũng không phải lỗi của một mình anh." Phương Nghiên đáp lại Lâm Tiêu.
Mặc dù khi ấy say rượu, ký ức cũng không hoàn chỉnh, nhưng mấy ngày nay thỉnh thoảng trong đầu Phương Nghiên lại hồi tưởng về một ít đoạn ngắn. Lâm Tiêu không cưỡng ép y, lúc ấy y cũng không có từ chối đối phương.
"Anh..." Phương Nghiên vốn định nói chuyện kia coi như chưa từng xảy ra, nhưng mới vừa nói một chữ đã bị Lâm Tiêu cắt ngang.
Sau đó, Phương Nghiên giật mình lộ ra biểu tình kinh ngạc. Bởi vì y nghe thấy Lâm Tiêu ngồi ở đối diện nói một câu... chúng ta kết hôn đi.
"Nếu chúng ta đã xảy ra chuyện như vậy, tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với cậu." Lâm Tiêu đeo kính che đi đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Phương Nghiên, kiên định nói.
Giờ phút này Phương Nghiên ngoại trừ sốc ra thì chính là khiếp sợ. Y đã nghĩ đến vô số kết quả khi nói chuyện với Lâm Tiêu, duy nhất không nghĩ tới vừa mới bắt đầu Lâm Tiêu đã tung ra một quả bom như vậy, muốn cùng y kết hôn.
"Anh nghiêm túc sao?" Phương Nghiên cau mày hỏi.
Trước không nói y có đồng ý hay không, vốn dĩ Phương Nghiên cũng không phải loại lên giường một lần liền muốn đối phương phải chịu trách nhiệm, tuy lúc trước quả thật y không thể tiếp nhận được chuyện này.
Nhưng Lâm Tiêu thoạt nhìn trông cũng không giống như muốn kết hôn với y. Nếu chỉ vì cái gọi là "trách nhiệm" kia thì hoàn toàn không cần thiết.
Bây giờ sự tình cũng đã xảy ra, kết quả không thể thay đổi, Phương Nghiên cũng không thể phạm sai lầm thêm lần nữa, lấy người mà mình không thích.
Như vậy sẽ chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT