Có lẽ là vì Thẩm An nên mẹ Hàn đối xử với Thẩm Thư rất ôn hòa. Mặc dù trước kia bà cũng chưa từng làm Thẩm Thư khó xử, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện với Thẩm Thư nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng nếu chỉ vì Thẩm An, Thẩm Thư cũng không tin thái độ của mẹ Hàn đối với cậu lại thay đổi nhiều đến thế. Thẩm Thư chợt nhớ tới những gì Hàn Tử Việt nói với cậu vào buổi tối đầu tiên khi vừa mới trở về Hàn gia. Anh nói mọi chuyện cứ giao cho anh, cậu không cần phải bận tâm bất cứ điều gì cả. Cho nên trong chuyện này chắc chắn có công lao của Hàn Tử Việt.
Thẩm Thư cũng không phải người lắm lời nên trong khi cả nhà cùng ăn sáng chỉ có Thẩm An trò chuyện với cha Hàn, còn Thẩm Thư và Hàn Tử Việt thì yên lặng dùng bữa sáng.
Cách nói chuyện trẻ con của Thẩm An làm cha Hàn và mẹ Hàn liên tiếp bật cười. Sau khi ăn sáng xong, hai ông bà trở về phòng ngủ bù vì hôm qua từ nhà bạn về quá trễ.
Hôm nay là ngày thứ ba Thẩm Thư và Thẩm An đến tinh cầu Thủ Đô, Hàn Tử Việt thu thập thông tin của một số trường học từ quang não rồi chiếu chúng lên không trung. Đây là danh sách mà ngày hôm qua chính tay Hàn Tử Việt đã lựa chọn cho Thẩm Thư và Thẩm An, anh cảm thấy đây là những trường thích hợp cho bọn họ.
Lại nói, gần như tất cả các trường học ở tinh cầu Thủ Đô đều do Hàn gia đầu tư, đặc biệt là các trường đại học, nếu Thẩm Thư muốn học ở trường nào thì chỉ cần một câu của Hàn Tử Việt là mọi chuyện đều ổn thỏa.
Mặc dù trong xã hội ngày nay, tuổi tác không quá quan trọng đối với việc học, miễn là bạn nguyện ý đi học. Có điều nếu dựa theo tuổi tác bình thường, Thẩm Thư đáng lẽ đã tốt nghiệp đại học từ lâu, nếu còn đang học thì hẳn cũng là học cao cấp chứ không phải chỉ mới học năm thứ hai.
Tựa như lúc trước Thẩm Thư đã lên án, là chính Hàn Tử Việt đã phá vỡ cuộc sống sinh hoạt của cậu. Thật may là kết quả ngày hôm nay cũng không đến nỗi nào.
Cả nhà ba người cùng nhau ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu. Thẩm Thư và Thẩm An ngồi trên ghế sô pha chuyên chú nhìn Hàn Tử Việt đang đứng trước màn hình ảo từ quang não chiếu ra tự mình giảng giải những trường học này với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hai cha con cũng rất cẩn thận lắng nghe, dáng vẻ trông giống như một học sinh ngoan ba tốt.
1
Nghe đến khúc sau, hai người còn đồng bộ cùng nhau lấy quang não ra bắt đầu ghi chép lại, làm Hàn Tử Việt không khỏi buồn cười. Alpha khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục chỉ cho bọn họ những ngôi trường còn lại.
1
Những trường học mà Hàn Tử Việt đã chọn đều là những trường hàng đầu ở thủ đô, một vài trường trong số đó thậm chí còn bao gồm cả mầm non liên thông cho đến đại học.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ là cho Thẩm Thư và Thẩm An tham khảo mà thôi, cụ thể muốn đến đâu học thì vẫn là xem ý kiến của hai cha con bọn họ.
......
Mặc dù mấy ngày nay Hàn Tử Việt luôn ở bên cạnh bồi hai cha con Thẩm Thư và Thẩm An, cũng không đến công ty làm việc nhưng Lâm Tiêu với tư cách là trợ lý đặc biệt của Hàn Tử Việt cũng không vì vậy mà có được kỳ nghỉ.
Dù ông chủ có ở đâu thì một trợ lý đặc biệt với mức lương hàng năm lên đến mấy chữ số không như anh ta đều phải đi cùng. Chẳng qua là bởi vì hôm qua Hàn Tử Việt cố ý giao phó, cho nên hôm nay Lâm Tiêu mới tới Hàn gia tương đối muộn.
Buổi sáng Lâm Tiêu đến trụ sở tổng bộ Hàn thị một chuyến để tự mình giao việc mà Hàn Tử Việt nói cho các trợ lý khác, sau đó mới tự mình lái xe tới nhà tổ Hàn gia.
Trên đường đến đây, anh ta suýt nữa đã đụng phải một chiếc xe khác, sau khi xuống xe, anh ta mới phát hiện đối phương chính là con trai của người phụ nữ đã cùng cha anh ta chọc cho mẹ anh ta tức chết ở phòng bệnh, em trai cùng cha khác mẹ của anh ta - một tên vừa ngu dốt vừa bất tài, chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Lâm Tiêu đương nhiên không thừa nhận người này là em trai mình, anh ta đã cắt đứt quan hệ với Lâm gia từ lâu, mà người mẹ bị bệnh đã qua đời nhiều năm của anh ta cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai là anh ta mà thôi.
Người cha cặn bã kia của anh ta có quá nhiều con ngoài giá thú, mỗi người có cuộc đời khác nhau. Đôi khi Lâm Tiêu cảm thấy mẹ mình mất sớm vì bệnh tật cũng không phải là chuyện gì xấu, không cần phải nhìn thấy mấy đứa con ngoài giá thú và đám tình nhân của ông ta chạy tới làm chướng mắt bà.
Lâm Tiêu đương nhiên sẽ không thèm bày sắc mặt tốt với tên con trai của người phụ nữ đã làm mẹ mình tức chết, nhưng anh ta cũng lười nhiều lời với bên kia. Dù sao xe cũng không bị đụng phải, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ coi như cũng bớt phiền phức.
Chỉ là trên đời này luôn có một số người, bạn không thèm để ý tới họ nhưng không có nghĩa là họ sẽ không khiêu khích bạn, vì vậy Lâm Tiêu đã cho tên kia một trận no đòn.
Thanh niên kia đã sớm bị rượu bia đào rỗng thân thể, hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Tiêu. Sau khi hung hăng chỉnh tên kia một trận, Lâm Tiêu lên xe đóng cửa lại, động tác nước chảy mây trôi nghênh ngang mà rời đi, để lại đối phương la liệt nằm trên mặt đất hùng hổ chửi rủa.
Bởi vì đây là con đường núi khá hẻo lánh nên rất ít người qua lại. Đến nhà tổ của Hàn gia bắt buộc phải đi qua con đường núi này, mà rẽ một góc là hướng đến biệt thự của nhà họ Lâm, đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Tiêu gặp đám con trai và con gái ngoài giá thú của người cha cặn bã kia. Chẳng qua chỉ có tên này là bị Lâm Tiêu đánh mà thôi.
Bởi vì năm đó mẹ của hắn cùng với người cha cặn bã kia đã đến chọc mẹ anh ta tức giận đến chết, Lâm Tiêu cảm thấy bản thân không hố chết hắn đã là đủ "tốt" lắm rồi.
Suy cho cùng, sai lầm lớn nhất cũng là do người cha cặn bã kia và mẹ của hắn, nếu không phải hắn tự tìm đường chết mà chạy tới trước mặt anh ta tìm đòn thì Lâm Tiêu cũng sẽ đối xử giống như những đứa con hoang khác, mở một con mắt nhắm một con mắt mà mặc kệ hắn.
Bất quá mỗi năm vào dịp Tết Nguyên đán, Lâm Tiêu vẫn sẽ trở về nhà họ Lâm để thăm ông nội tuổi đã cao. Chính vì sự tồn tại của ông nội mà đám con hoang của cha Lâm vĩnh viễn chỉ có thể là con ngoài giá thú. Nhưng cha Lâm cũng vui mừng vì không ai làm phiền ông ta, vì vậy sau khi mẹ Lâm qua đời ông ta không bao giờ tái hôn nữa, đương nhiên không tái hôn cũng không đồng nghĩa là không có làm bậy ở bên ngoài. Nếu không Lâm Tiêu cũng sẽ không có nhiều em trai em gái cùng cha khác mẹ đến vậy, người nhỏ nhất kia tính ra còn nhỏ tuổi hơn cả Thẩm Thư.
Lâm Tiêu xem như đã hoàn toàn hiểu rõ lão cha của mình đến tột cùng là loại ngựa giống gì.
......
Bởi vì phải đến công ty một chuyến, hơn nữa nhà tổ của Hàn gia lại ở vùng ngoại ô cộng với việc gặp chuyện "ngoài ý muốn" trên đường đi nên khi Lâm Tiêu vào đến Hàn gia thì đã là giữa trưa.
Quản gia đưa Lâm Tiêu đến sân sau của Hàn gia, một nhà ba người Hàn Tử Việt, Thẩm Thư và Thẩm An đang cùng nhau ngồi trong đình tử nhỏ giữa vườn hoa.
Nhà tổ của Hàn gia là một tòa nhà kiểu cổ, nhưng trong xã hội ngày nay thì cũng không thể là một ngôi nhà kiểu cổ hoàn toàn được, nếu đúng như vậy thì trước hết là vấn đề điện nước không dễ giải quyết, cho nên kiến trúc thực sự của Hàn gia là sự kết hợp giữa kiến trúc Trung Quốc và phương Tây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT