Người hầu đưa lên ly trà xanh vừa pha xong, anh nhẹ nhàng nói: "Nhớ kỹ, làm xong chuyện lần này, trở về tìm Uông Thịnh, hỏi cậu ta một chút cấp cao của Bộ đường sắt này làm việc như thế nào. "
Tiêu Thành vội vàng ghi nhớ, đáy lòng toát mồ hôi lạnh thay cho Uông Thịnh. Dẫu sao Đốc quân trước nay ra ngoài đều là xe chuyên dụng, đi dừng mọi lúc, chưa từng nghe nói đến chuyện dừng xe chờ. Hiện tại tự mình trải nghiệm, càng cảm thấy dân chúng ra ngoài đi lại rất khó khăn.
Cuối cùng xe chờ gần bốn tiếng mới bắt đầu chạy lại.
Sau khi nhân viên tàu xin chỉ thị tiến vào, cẩn thận nói: "Tiên sinh, vừa nhận được thông báo phía trước, đến trạm Hạ Kiều còn phải dừng ít nhất hai tiếng nữa. Nếu ngài cảm thấy trong xe quá bí bách, không ngại đi xuống dạo một chút hít thở không khí."
Thói đời chính là như vậy. Chỉ cần anh là khách của toa hạng nhất, nhân viên tàu nói chuyện với anh, đều sẽ rất cẩn thận.
Diệp Giai Chính nhìn anh ta: "Còn bao lâu nữa thì đến Hạ Kiều?"
"40 phút nữa ạ."
Trong toa hạng hai cũng đầy tiếng phàn nàn ầm ĩ.
Tuy rằng ghế dựa là đệm mềm, nhưng ngồi lâu vẫn cảm thấy eo lưng đau nhức. Hoàng mụ là một người không ngơi nghỉ, một lúc thì muốn rửa trái cây cho tiểu thư, một lúc lại hỏi cô muốn uống nước hay không, khó khăn lắm nhân viên tàu tới thông báo trong vòng một giờ sẽ đến trạm, Hoàng mụ lại chuyện bé xé ra to: "Tiểu thư, mặt con đen hết rồi!"
Xe lửa đốt than đá, đúng thật sẽ có khói than bay cuồn cuộn không ngừng từ đầu xe về sau. Bởi vì kề sát đầu xe là toa hạng ba, hành khách ở đó xuống xe đều mặt mày bẩn thỉu như lăn một vòng trong đống tro than. Toa xe hạng hai ít nhiều cũng sẽ dính một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm, Tinh Ý tùy tiện lấy khăn tay lau mặt, xem như có lệ.
"Tiểu thư, có phải đã vào trạm rồi không?" Hoàng mụ đã sớm thu dọn xong hành lý, vẻ mặt kích động.
Xe lửa kéo còi vang, tốc độ chậm dần.
Toa hạng hai vẫn tính là rộng rãi, không cần chen chúc nhau chờ qua đường, các hành khách cũng xem như xuống xe có thứ tự. Hoàng mụ bó chân, đi đường không quá tiện, cũng không thể đi quá nhanh, Tinh Ý đeo túi xách, cẩn thận đỡ bà xuống bậc thang, rồi lại chậm rãi đi về phía trước.
Hai người hòa vào dòng người, đi về hướng cửa trạm ra phía sau, thật sự quá nhiều người, như thể hòa thành một dòng thác, đang chậm rãi trôi về phía trước. Sau
Tam tiết* cửa toa xe đóng chặt, không có bất kỳ kẻ nào được ra vào. Lúc Tinh Ý đi ngang qua, bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú, có chút hoài nghi nhìn sang một bên, cũng không có người nào, chỉ có bức màn rủ xuống trong xe hơi đong đưa.
(Ji:
*三节 - Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán)
"Tiểu thư?" Hoàng mụ dừng bước, thắc mắc hỏi, "Thấy người quen à?"
Tinh Ý hồi thần lại: "Không có. Đi thôi, mỗ mụ."
Lúc này trong xe, Diệp Giai Chính đứng ở sau bức màn, màn che bằng nhung dày đã che tất cả ánh sáng, chỉ có tua rua hơi đong đưa.
Tiêu Thành và anh nhìn chăm chú vào một phương hướng, cười nói: "Liêu tiểu thư thật đúng là không giống một tiểu thư của thế gia vọng tộc..."
Diệp Giai Chính hiếm khi hơi cong khóe môi, ồ, cậu từng gặp qua tiểu thư của thế gia vọng tộc nào vừa gặp mặt đã sợ vào khớp bẹn của đàn ông chưa?
"Đốc quân, muốn xuống xe dạo một chút không?" Tiêu Thành cẩn thận hỏi.
Ngoài đoàn tàu bỗng vang lên tiếng còi chói tai, nhóm quân cảnh mặc đồ đen đang xô đẩy dòng người, lao về phía đoàn tàu.
Tiêu Thành lập tức căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: "Quả nhiên bọn họ đã tới rồi."
Sau khi quân cảnh tràn vào ga tàu hỏa ở Hạ Kiều mấy phút, một tiếng bùm vang lớn, bụi mù đá vụn mảnh thiếc khắp trời, đám người hét lên hoảng sợ chói tai, trơ mắt nhìn toa xe lửa kia bị nổ tung lên, rồi rơi mạnh xuống mặt đất.
Bom!
Đám đông bốn phía như thể sóng biển dày đặc, đè ép người người đến mức khó thở, cũng lập tức chia tách Tinh Ý và Hoàng mụ. Ai ai cũng lao về phía trước, loay hoay muốn tìm một nơi che chắn. Tinh Ý dừng bước, hoảng loạn tìm mỗ mụ xung quanh: "Mỗ mụ!"
Trong tầm mắt đều là từng khuôn mặt xám xịt đan xen sợ hãi, cô không ngừng bị xô đẩy ở trong đám người, căn bản không thể tìm được mỗ mụ. Tinh Ý lập tức hoảng loạn, cô rất lo cho mỗ mụ, suy cho cùng tuổi đã cao, lại bó chân, nếu lỡ bị đẩy một chút sẽ té ngay, nhẹ thì bị thương, nặng thì...
Cô không dám nghĩ tiếp, đành phải tìm kiếm vô vọng ở xung quanh. Sau tiếng nổ mạnh cực lớn, còn có tiếng súng đứt quãng, nhóm quân cảnh đồ đen tựa hồ nổi lên xung đột với một nhóm người khác, hai bên nổ súng cách bởi đoàn tàu bị lật ngang, đạn lạc cũng khiến không ít người bị thương ngã xuống. Tinh Ý càng lúc càng hoảng, lại không dám rời khỏi nơi này, lúc đi ngang qua hàng cột lớn của ga tàu hỏa, xa xa có hai tiếng súng vang lên, sau đó có người vươn tay kéo cô, trốn ra đằng sau cây cột.
Tiếng gió lướt qua, có chút nóng rát, viên đạn bay sượt qua tai của cô, đâm vào cây cột sắt phía trước, ánh lửa tóe ra bốn phía.
Tinh Ý thật sự bị dọa ngây ngốc rồi.
Nếu không phải có người kéo mình, viên đạn kia sẽ nhắm thẳng vào đầu, nói theo góc độ y học, không có bất kỳ khả năng sống nào. Cô vươn tay sờ tai phải, một mảng nhơ nhớp, cả lòng bàn tay đều là máu. Trái tim cô nảy thình thịch, theo bản năng quay đầu lại nhìn cứu người mình, tức khắc có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Triệu Thanh Vũ?
Anh lại bị thương rồi, bên trán bị rách, miệng vết thương quá lớn, trên mặt toàn tro than, không biết có phải lúc nổ mạnh đã bị dính lên hay không.
Cô không màng chuyện khác khác, nhón mũi chân, vươn tay ấn lên thái dương của anh, rồi tiện tay cởi khăn quàng cổ của mình xuống, thấp giọng nói: "Anh ấn lên vị trí tôi ấn vừa rồi."
Anh ngoan ngoãn nghe lời duỗi tay đè lên thái dương, để vừa tầm với chiều cao của cô, khom người xuống. Trên người Tinh Ý không có thứ khác, đành phải lấy khăn quàng cổ giúp anh băng bó sơ lại, cũng may miệng vết thương lần này không lớn, chỉ cần anh ấn chặt lên động mạch thái dương và băng bó lại, chắc chắn có thể cầm được máu rất nhanh.
Tinh Ý băng bó xong, lại bắt đầu tìm Hoàng mụ khắp nơi. Hơi xoay người, anh nhìn thấy tai của cô chảy máu. Hơi thở hơi trì trệ, anh hỏi: "Tai bị thương rồi sao?"
Tinh Ý tùy tiện chạm vào: "Không sao, bị thương ngoài da, một lát sẽ ổn."
Diệp Giai Chính: "...Để tôi xem thử."
Cuối cùng anh vẫn kéo cô đến, nhìn thật cẩn thận, thật sự không sao. Tinh Ý lại nhìn lướt qua vai anh, thấy một bóng dáng phụ nữ hơi quen mắt cách đó không xa, cô đang định chạy đến, nhưng bị anh kéo lại: "Đừng qua đó! Bên đó rất nguy hiểm."
Sức lực anh quá lớn, tựa như cái vòng sắt, cô căn bản không thể thoát được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh: "Đó là mỗ mụ của tôi! Tôi muốn đi tìm bà ấy!" Lời còn chưa dứt, người phụ nữ đằng trước đã ngã xuống, nhìn thấy rõ bên mặt, không phải là Hoàng mụ.
Hai người bọn họ dựa trên cột, đây là một nơi ẩn nấp rất tốt, chung quanh rối loạn, mà Triệu Thanh Vũ vẫn cứ nhìn cô như vậy, môi mỏng hơi mím lại, nét mặt trở nên lạnh lùng: "Cô không tìm được người, cũng chỉ góp thêm mạng của mình vào thôi."
Tinh Ý sửng sốt, quay đầu lại nhìn về nơi hai người lạc nhau. Trước nay cô không phải là một người cố chấp càn quấy, cũng biết điều anh nói là sự thật, trái tim dần trầm xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn2.
Đi Về Phía Chân Trời3.
Trùng Sinh Để Gặp Người4.
Chuyện Thời Hồn Nhiên=====================================
Anh nhìn theo ánh mắt của cô: "Hai người lạc nhau ở nơi đó à?"
Tinh Ý gật đầu, trong giọng nói của anh có một sức mạnh kỳ lạ, trong lúc nhốn nháo hỗn loạn như vậy, lại khiến cô cảm thấy an tâm hơn một chút.
"Nơi đó cách cửa ra rất gần." Anh tiếp tục nói, "Người già chân yếu, rất có thể sẽ không chen vào nổi, bị đám đông đẩy ra ngoài. Lúc này, rất có thể đang tìm cô ở bên ngoài ga tàu hỏa."
"Chỉ mong thế." Tinh Ý lẩm bẩm nói, nơi này đích xác không thể ở lâu, cô cần phải ra ngoài cùng với anh.
Ngoài dự đoán, cô thế mà lại có thể bị mình thuyết phục, một cô nương tốt hiểu rõ đạo lý, dưới tình huống như vậy cũng không mất đi năng lực phán đoán. Khóe môi Diệp Giai Chính nhẹ nhàng nhếch lên, nắm lấy tay cô, hòa vào dòng người, chạy về phía một cửa ra khác.
Bên ngoài ga tàu hỏa cũng hỗn loạn lộn xộn, không chỉ có quân cảnh, cả quân đội cũng đang tiến đến tiếp viện không ngừng. Tinh Ý đột nhiên nhận ra, cuộc náo động này, có lẽ liên quan đến người tai to mặt lớn trên đoàn tàu. Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe rồi biến mất, trước mắt cô chỉ quan tâm mỗ mụ đã ra ngoài hay chưa.
Diệp Giai Chính cùng cô tìm hai vòng trước sau ngoài ga tàu, bầu trời đã tối mịt, quân đội trực tiếp kéo ra từ bức tường người bên cạnh ga tàu hỏa, nâng từng thi thể ra ngoài, bên cạnh đó xua đuổi dân chúng xung quanh. Anh dừng bước, hỏi: "Cô đang ở đâu? Tôi đưa cô về."
Cho đến lúc này, Tinh Ý mới có chút không kìm nổi muốn bật khóc. Mỗ mụ đến Dĩnh Thành vì mình, một người phụ nữ an phận như bà, vốn có thể an ổn sống hết quãng đời còn lại ở huyện thành nhỏ. Hiện tại xảy ra chuyện, cô sẽ phải giải thích thế nào với người nhà an phận thật thà của mỗ mụ đây? Nói đến cùng, cô cũng chỉ là một cô gái 17 tuổi, chưa từng gánh trách nhiệm chuyện nghiêm trọng đến như vậy, lúc đối mặt với sống chết, lập tức bắt đầu hoảng loạn.
Diệp Giai Chính chưa từng an ủi cô gái này, nửa cuộc đời nhỏ này của anh không phải lang bạt khắp nơi, cũng là bận rộn chuyện quân, làm gì có chỗ để học cách ở chung với phụ nữ?! Gió đêm ngày đông có chút lãnh, anh thấy dáng vẻ cô run bần bật, có ý muốn lấy khăn quàng cổ xuống đưa cho cô, nhưng nghĩ lại một chút, đã dính máu rồi, chỉ sợ cô sẽ không thích, nên đành phải chậm rãi ôm lấy bả vai cô và nói: "Về nhà trước đi, không còn sớm nữa."
Lúc này tại Bộ tham mưu Dĩnh Quân, Cố Nham Quân nhận được điện thoại, sửng sốt một giây, ném ống nghe, lớn tiếng mắng: "Chết tiệt, tên khốn Từ Bá Lôi này có não không đấy! Lúc này nổ chết Diệp Giai Chính làm sao giải thích với người Nhật Bản!"
Anh ta đang ở văn phòng, mặc áo sơ mi và quần quân đội, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thư ký và trợ lý ở một bên không dám thở mạnh.
"Mau phái quân đội đóng gần đây nhất phong tỏa lại! Dù Diệp Giai Chính chết hay sống, cũng đưa về đây cho tôi!" Hô hấp Cố Nham Quân càng lúc càng nặng nề, "Còn nữa, dù phải lật ngược nơi đó lên, cũng phải tìm được hung thủ!"
Thư ký gần như lăn lóc chạy ra ngoài trối chết, Cố Nham Quân cảm thấy thái dương giật giật, lửa giận tắc nghẽn trong ngực, chuyện này phát triển đến bây giờ, đã dần vượt quá tầm kiểm soát của anh. Diệp Giai Chính sẽ không ngồi chờ chết, cậu ta âm thầm liên lạc với Hiyagami, lại lặng lẽ đi về phía Bắc tìm cứu binh, những chuyện này anh đều biết. Để cậu ta rời Dĩnh Thành, là để bắt giam người trên đường
thần không biết quỷ không hay. Chỉ cần người nằm trong tay mình, như vậy ít nhất trên danh nghĩa, Từ Bá Lôi phải nghe lời mình. Nào ngờ tên Từ Bá Lôi não ngắn này trực tiếp cho nổ luôn cả người ở ga tàu hỏa Hạ Kiều!
"Chuyện Diệp Giai Chính rời Dĩnh Thành, rốt cuộc do ai để lộ tin tức?" Anh đưa tay cởi nút áo đầu tiên, có chút bực bội, "Đi tra!"
"Tham mưu trưởng, chúng ta có thể sắp xếp người ở bên cạnh Diệp Giai Chính, Từ Bá Lôi cũng có thể. Chuyện này, chỉ sợ Từ Bá Lôi đã trực tiếp biết được từ kẻ bên người Diệp Giai Chính, ông ta hoảng sợ, nên đã ra tay." Trợ lý đánh bạo trả lời, "Chung quy Diệp Giai Chính cũng là em trai của phu nhân, cần gửi thư về cho người nhà hay không?"
"Nói một tiếng đi, để cô ấy chuẩn bị tâm lý." Cố Nham Quân lo lắng sốt ruột, cuối cùng vẫn cảm thấy tình hình không rõ ràng, không thể ngồi chờ tin tức như vậy, "Tôi muốn đến Hạ Kiều."
Lời còn chưa dứt, trước cửa có một giọng nữ nói: "Em cũng đi cùng."
Cố Nham Quân nghe thấy ngẩng đầu, Diệp Văn Vũ đi vào, xem ra cũng vừa biết được tin tức, hơi nhíu mày nói: "Diệp Giai Chính sống hay chết, em cũng phải đến xác nhận một lần."
Cô là đại tiểu thư Diệp gia, bảy năm trước lúc chọn chồng cho cô tốn biết bao công sức, cuối cùng chọn trúng học sinh giỏi Cố Nham Quân của trường quân đội Dĩnh Thành năm đó. Cố gia chẳng qua chỉ là kinh doanh nhỏ bình thường, hôn sự này không nói đến
môn đăng hộ đối, nhưng Cố Nham Quân có dã tâm, cũng có tài cán, Diệp Văn Vũ cũng không phải tiểu thư bị chiều hư, hai người vẫn luôn tôn trọng nhau như khách.
Địa vị Cố Nham Quân trong Dĩnh Quân càng ngày càng cao, dần dần không thiếu được có người khác nhào vào lòng và gặp dịp thì chơi. Nhưng dù phụ nữ bên ngoài xinh đẹp dịu dàng đến mấy, trước nay anh ta cũng không đưa về nhà. Mà những việc này, Diệp Văn Vũ ít nhiều cũng biết, nhưng cô chưa từng nhắc tới, hai người sinh một cặp trai gái, ở trong mắt người ngoài, vẫn là vợ chồng ân ái.
Trong ấn tượng của Cố Nham Quân, vợ mình xem trọng dung mạo nhất, hình như chưa từng để mình thấy dáng vẻ chưa trang điểm của cô. Nhưng muộn như vậy chạy tới Bộ tham mưu với khuôn mặt mộc, đáy lòng anh ta hơi động: "Hay là em ở lại đây chờ tin tức đi?"
Diệp Văn Vũ khẽ cười: "Em cần tự mình đến xem một lần."
Cô do Nhị phu nhân sinh, mẹ ruột khó sinh mà chết, nên được Đại phu nhân nuôi nấng. Cha rất thương đứa con gái này, đáng tiếc, hậu trạch Diệp gia tổng cộng có bốn vị phu nhân, hục hặc với nhau, sống ở trong đó không thể tránh được. Đại tiểu thư Diệp gia đã sớm hiểu rõ đạo lý này, cô và Cố Nham Quân, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu. Có vài thứ, nếu không tranh giành, sẽ mãi mãi không thuộc về mình.