Tinh Ý do dự một chút, cuối cùng vẫn uống một ngụm, chua chua ngọt ngọt, không hề chát. Lần đầu cô uống rượu nho thế này, nhỏ giọng nói: "Rất ngọt."
Diệp Giai Chính lấy rượu ngọt, đoán cô sẽ thích, chờ cô uống hết nửa ly, nét mặt thư giãn một chút, mới hỏi: "Phổ Tế Đường xảy ra chuyện gì sao?"
Ánh mắt Tinh Ý tối đi, so với tâm tình rối ren ban nãy, hiện tại uống rượu vào dường như bình tĩnh hơn rất nhiều, cô kể lại ngọn người mọi chuyện với Diệp Giai Chính: chẩn bệnh thế nào, tiêm vào thế nào, người nhà bà lão vô tình buông lỏng tay thế nào... câu chuyện không hề dài, nhưng từng câu từng chữ được nói ra vô cùng khó khăn, bởi vì cô biết, cô đang kể lại... khoảng thời gian sống cuối cùng của một bệnh nhân.
Diệp Giai Chính ngồi cạnh cô, cách rất gần, nhưng không lập tức mở miệng.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ muốn nghe một câu an ủi như "đây không phải lỗi của em", nhưng Tinh Ý thì không. Cô không khôn khéo, cũng sẽ không trốn tránh, nhận định mình có lỗi, sẽ nghiêm túc suy xét sẽ gánh vác hậu quả như thế nào...
Diệp Giai Chính không khỏi nghĩ, vào lúc này, trái lại hy vọng cô có thể khóc to một trận, bối rối cũng không sao, để anh giải quyết thì tốt rồi. Nhưng cô sẽ không bao giờ như thế. Anh khẽ thở dài, duỗi tay xoa đầu cô: "Như vậy em định làm thế nào?"
Tinh Ý ngẩng đầu, đôi mắt trước nay luôn trong trẻo lại đầy sương mờ, không biết là do có chút say, hay là muốn khóc. Cô đứng lên với lấy chai rượu vang đỏ kia, nói một câu không liên quan: "Rượu này rất ngon."
Đáng tiếc tay vừa vươn tới, Diệp Giai Chính đã giữ chai rượu lại, hơi nhướng mày nhìn cô, không nhúc nhích.
Diệp Giai Chính biết tửu lượng cô không tốt, lúc đầu lấy chai rượu này ra, chỉ là muốn cho cô thả lỏng một chút. Nhưng thấy cô sắp say, ánh mắt anh hiện lên một tia giằng xé, nhất thời có chút do dự.
Cô mím môi, lại đưa tay ra với, nghẹn ngào nói: "Anh Hai, để em uống thêm một chút."
Diệp Giai Chính không ngờ, cái gọi là nguyên tắc của mình ngày thường đã bị sụp đổ dưới một câu cầu xin nhẹ nhàng này. Anh không khỏi vươn tay cầm ly rượu cô lên rót vào, thấp giọng nói: "Có thể uống ly này, nhưng không được nói với anh trai em."
"Được. em không nói." Cô đồng ý ngay.
Uống hết ly này, cô đã hoàn toàn say, nằm gục trên bàn ánh mắt mơ màng, có lẽ sắp ngủ rồi. Diệp Giai Chính thở dài, chấp nhận số phận cúi người ôm cô, cô nửa mê nửa tỉnh nắm lấy tay áo anh, khẽ gọi "Anh Hai".
Anh dịu dàng đáp: "Anh đây."
"Em rất sợ." Cô nghẹn ngào nói, hơi nghiêng người, ngà ngà say vùi vào lòng anh, lại mềm mại gọi "Anh Hai".
Người giúp việc vừa vặn bước ra, tiếng chân hơi nặng, anh khẽ lắc đầu, ra hiệu nhẹ một chút, sau đó ôm Tinh Ý chặt hơn, dùng giọng điệu dỗ trẻ con: "Tôi biết em sợ hãi, nhưng anh Hai ở đây." Có lẽ cô đã nghe thấy, "Ừm" một tiếng, không nói nữa.
Người cô rất nhẹ, Diệp Giai Chính ôm cô lên lầu gần như không tốn chút sức lực nào. Phòng ngủ lầu hai đã sớm chuẩn bị, anh nghĩ một chút, không đi vào mà đi thẳng đến thư phòng. Trong cuộc sống anh không phải là người quá cầu kỳ, dù trong nhà Bộ quốc phòng, thư phòng và văn phòng luôn đặt một chiếc giường quân đôi, nếu làm việc quá muộn, thì trực tiếp nằm ngủ một lát. Anh cẩn thận đặt Tinh Ý lên giường, đắp chăn lên mới chậm rãi đứng dậy.
Thư phòng to lớn cực kỳ an tĩnh, anh ngồi nhìn bên mép giường một lát, vươn tay kéo tấm bình phong tới trước giường, che ánh đèn trên bàn sách, mới vòng trở về bên mặt tường khác. Trên tường treo tấm bản đồ lớn, tầm mắt anh dừng trên đường đỏ thật lâu, nhưng nhận ra mình căn bản không còn sức nghĩ đến chuyện gì khác, mới chậm rãi trở lại bàn làm việc.
Qua hồi lâu, anh mới có thể dời tâm trí khỏi Tinh Ý, giơ tay cầm lấy điện báo và văn kiện trên bàn.
Lần này phải chen vào toa hạng hai mới có thể lặng lẽ trở về. Bởi vì anh không có câu trả lời cuối cùng, phía Nhật Bản lập tức gửi điện báo theo, Uchida liên tục hỏi Diệp Giai Chính muốn ký kết hiệp nghị hợp tác với đế quốc Nhật Bản hay không. Hiện nay điện báo ở trên tay anh, nhưng trả lời thế nào... Anh lại cảm thấy thật hóc búa.
Anh tiện tay cầm chén trà cạnh bàn uống một ngụm, mới phát hiện nước đã lạnh. Lúc này mới nhớ ra, mình đã dặn người giúp việc, do Tinh Ý ở đây, không cần vào đổi nước. Anh uống mấy ngụm nước, tự tập trung tinh thần lại, vặn bút máy và bắt đầu phê chỉ thị.
Đồng hồ đứng trong thư phòng phát ra tiếng vang trầm thấp, có vẻ hơi đột ngột trong màn đêm yên tĩnh. Diệp Giai Chính nhìn giờ, phát hiện đã hai giờ sáng. Anh khoác áo, khẽ đi đến trước giường Tinh Ý xem thử. Cô ngủ rất ngon, nửa khuôn mặt vùi vào chăn, chỉ lộ ra vành tai nhỏ trắng nõn và đôi má ửng hồng.
Trong giấc mơ, có lẽ cô sẽ không có phiền não nhỉ?
Bị công việc quấn đến nửa đêm, tâm tình đến nay không được thoải mái bỗng nhiên thả lỏng, anh lặng lẽ nhìn một lúc, khó có được một lần, trong đầu có vài ý tưởng... Nếu có một ngày, mỗi tối đều có thể nhìn thấy cô trong nhà...
Bên khóe môi của Đốc quân trẻ hiện lên một nụ cười, cúi người khẽ hôn lên tóc mai của cô, lại trở về làm việc.
Lúc Tinh Ý tỉnh lại theo thói quen, đồng hồ đứng vừa vặn gõ đúng sáu giờ. Cô lập tức ngồi dậy dụi mắt, mới phát hiện mình không ở ký túc xá. Cô xốc chăn lên, vòng qua bình phong, lập tức dừng bước.
Diệp Giai Chính đang dựa vào sô pha, bởi vì chân quá dài nên không thể cuộn lại lên sô pha, đành phải thả xuống đất. Anh không cởi áo ngoài, ngủ trong tư thế không thoải mái.
Tinh Ý không phát ra âm thanh, nhưng anh lại rất cảnh giác, tỉnh lại: "Em không ngủ thêm chút nữa sao?"
Anh đứng lên, bước nhanh đến trước mặt cô, lấy tay sờ trán của cô: "Tối hôm qua em hơi ho, hiện tại cảm thấy ổn không?"
"Tối hôm qua luôn ở đây cùng em à?" Tinh Ý giật mình.
Một đêm không ngủ ngon, râu Diệp Giai Chính hơi mọc ra, đôi mắt cũng vài sợi tơ máu, nhưng tinh thần lại rất tốt, mỉm cười nhìn cô, thấp giọng nói: "Bởi vì em đã nói em sợ."
"Em đã nói thế sao?" Cô gái nhỏ hơi ngơ ngác, có chút lúng túng, cũng bởi vì say rượu nên đầu hơi đau nhức.
"Nhưng vẫn tốt, cả đêm ngủ rất an ổn." Anh xoa tóc cô, "Hiện tại muốn đi ngủ tiếp một lúc hay đi ăn bữa sáng?"
"Anh Hai, em..." Cô bối rối một lát, vừa tỉnh lại, chuyện hôm qua vẫn đè nặng trong ngực.
Trên thế giới này không có chuyện say một trận, ngủ một giấc là có thể giải quyết, chưa từng có.
Ánh mắt anh ôn hòa: "Hiện tại tôi có thể nói chuyện với em không?"
Cô gật đầu, nhẹ giọng nói: "Anh Hai, cảm ơn tối qua anh đã ở cùng em."
Diệp Giai Chính thấy cảm xúc cô ổn định, nên cũng không vội, rửa mặt và thay đồ, ngồi bên bàn ăn chờ cô.
Vóc dáng Tinh Ý không khác Văn Hinh mấy, thay xong một bộ của Văn Hinh mới đến phòng ăn.
Có bữa sáng kiểu Trung và cả phương Tây, Tinh Ý lấy một bát cháo trắng, bỏ thêm một muỗng đường trắng, khuấy đều, thật sự không có khẩu vị, nhưng vẫn ép bản thân nuốt xuống.
"Chuyện em nói hôm qua, tôi đã suy nghĩ cẩn thận." Trước mặt Diệp Giai Chính cũng là một bát cháo trắng, anh lại không có ý chạm vào chút nào, "Nếu em thật sự vì chuyện này mà không muốn làm bác sĩ nữa, tôi nghĩ sau này em có thể làm mấy việc y từ thiện. Em có nền tảng y học, sẽ làm rất tốt, tựa như việc điều hành Phổ Tế Đường vậy."
Tinh Ý bị nghẹn, suýt chút nữa không nuốt trôi nổi một ngụm cháo, liên tục xua tay nói: "Anh Hai, em không hiểu mấy thứ này."
Anh nhẹ nhàng nói: "Em thông minh như vậy, học liền biết thôi."
Tinh Ý biết rất nhiều tổ chức từ thiện trông rất vẻ vang, đều do vợ và con gái của các quan to thành lập, nhưng chỉ để đối ngoại. Còn với các tổ chức nhân dân tự lập sẽ rất khó khăn, tựa như Phổ Tế Đường cũng có một lần gặp khủng hoảng tài chính. Nhưng mấy chuyện đối ngoại này, cô thật sự không làm được, vì thế ngượng ngùng cười: "Sao mà em học được chứ. Chỉ việc điều hành Phổ Tế Đường, em thấy cũng rất khó khăn rồi."
Anh khẽ cười: "Tôi có không ít công ty trên danh nghĩa, đều là tài sản tư nhân. Em đều có thể lấy. Cũng không cần lo lắng không làm được, mọi việc đều có tôi ở đây."
Tinh Ý nhìn anh nghiêm túc nói những lời này với mình, mặt hơi đỏ lên, thấp giọng phản bác: "Em dùng thân phận gì để làm như vậy? Không được."
Anh vẫn ung dung mỉm cười, vui vẻ nói: "Tôi cho rằng chúng ta đã có chung nhận thức về chuyện này. Trước mắt em là vị hôn thê của tôi, tương lai sẽ là vợ của tôi."
Tinh Ý ngẩn người, không phản bác, chỉ đỏ mặt lắc đầu nói: "Anh Hai, nhưng em thật không làm được chuyện này."
Cô cúi đầu ăn mấy miếng cháo, ửng hồng trên má dần phai, lấy hết can đảm nói: "Em đã nghĩ rồi, em vẫn sẽ không bỏ cuộc."
"Không muốn bỏ cuộc?" Anh cố tình hỏi lại, ánh mắt chuyên chú, "Nhưng hôm qua em nói... không muốn làm bác sĩ nữa."
Tinh Ý mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua có phải em... rất nực cười hay không?"
Diệp Giai Chính mỉm cười, không trả lời.
Trên mặt cô lộ vẻ ngây thơ kiên trì: "Em đã nghĩ kỹ rồi, không thể chỉ vì chuyện này mà bỏ cuộc. Học y là để cứu người, em không cứu được người, có lẽ do em học chưa tốt."
Anh "ừm" một tiếng, ánh mắt hiện ra nụ cười tán thưởng, như thể những lời này đã nằm dự đoán.
Cô tiếp tục nói: "Chuyện hôm qua, em không thể để Lý tiên sinh chịu trách nhiệm giúp mình. Nếu người nhà bất mãn, cũng nên để em giải thích với bọn họ. Hôm nay em vẫn muốn đến Phổ Tế Đường."
Diệp Giai Chính vẫn không nói chuyện, chỉ gắp một cái Tiểu Long Bao* đặt vào đĩa của Tinh Ý, lại nhìn cô. Tinh Ý không giỏi che giấu, cô vẫn cúi đầu cố ăn bữa sáng, hẳn là bởi vì hơi hồi hộp.
(Ji: *Tiểu Long Bao - một món ăn truyền thống, vỏ ngoài là bột, bên trong là nước súp dùng & nhân thịt)
Nhưng kỳ lạ chính là, anh lại vô cùng thông cảm cho tâm tình của cô.
Anh nhớ tới thật lâu trước kia, lần đầu anh dẫn binh đánh giặc, không giữ được vùng cao mà trưởng quan giao phó cho anh, dẫn người lui về. Cha liền ném cho anh một câu: "Nhất định phải lấy về đây."
Đó là lần đầu tiên anh chân chính nhìn thấy người chết trên chiến trường. Vài quân cảnh mà cha cử cho anh đã bị nổ chết, anh trơ mắt nhìn chân tay bị cụt của những người kia bay qua mắt mình, loại sợ hãi này khó mà giải thích.
Nhưng có thể làm gì được đây? Anh vẫn phải xông lên trước, nếu lần này không xông lên, có lẽ mình phải mang theo bóng ma "hèn nhát" "bại trận" đến lần sau.
Hoặc là lập tức... bỏ cuộc?
Anh đương nhiên không thể bỏ cuộc.
Anh chỉ có thể cắn răng, dẫn người tiếp tục xông lên.
Tinh Ý cũng như thế. Cô phải đối mặt với sự cố này, chỉ khi được giải quyết, mới có thể tiếp tục làm bác sĩ.
"Thật ra em hơi sợ..." Cô thầm nói, "Nhưng dù cho sợ hãi, vẫn phải đi tiếp."
Diệp Giai Chính gật đầu: "Ăn xong tôi đi cùng."
Tinh Ý ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Lần đó anh đoạt lại vùng cao, nhưng đến sau này, anh mới biết rằng lần đó không phải cha mặc cho anh làm liều. Ông đã cử thêm hai tiểu đoàn để cản viện binh của quân địch, bảo đảm ngày đó con trai có thể lấy vùng cao kia.
Hiện giờ nhớ lại, anh vẫn rất cảm kích cha. Cha buông tay để mình tự làm, nhưng lại lặng lẽ thay anh gánh vác kết cục bất lợi nhất. Anh rất may mắn, lúc mình vượt qua bước này, cha trông chừng bên cạnh, không hề thờ ơ.
Hiện tại điều anh cần làm, cũng chỉ là nhìn Tinh Ý của anh từ một nơi không xa, anh tin tưởng cô có thể vượt qua.
—— nhưng cho dù có chuyện gì, anh đều sẽ đỡ lấy đúng lúc.
Hai người xuống xe ở đầu phố ngoài Phổ Tế Đường. Tinh Ý nhìn bốn phía, có chút lo lắng: "Anh Hai, anh đi một mình với em không sao chứ?"
Hôm nay Diệp Giai Chính mặc đồ thường, theo phong cách lưu hành của thanh niên, còn đội mũ che khuất nửa khuôn mặt. Anh nhìn cô từ dưới vành mũ: "Không sao, Tiêu Thành đã sắp xếp rồi." Anh thấy dáng vẻ cảnh giác tìm người mặc đồ thường khắp nơi của cô, không nhịn được cười, "Bé ngốc, làm gì để em dễ dàng nhìn ra như vậy?"
Tinh Ý hơi lúng túng thu hồi tầm mắt.
"Lát nữa em giới thiệu tôi thế nào? Nếu như đồng nghiệp của em hỏi tới."
"Anh Hai." Tinh Ý thẳng thắn nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT