"Mỗ mụ, con không sao." Tinh Ý có chút bất lực trấn an bà, "Trong cuộc biểu tình bên ngoài, con đã cứu một sinh viên xảy ra chuyện, không sao hết."

"Đánh nhau rồi sao?" Sắc mặt Hoàng mụ vẫn tái mét, "Đánh nhau rồi con còn chen vào xem nữa à?"

"Con đi tắm rửa trước, mỗ mụ giúp con nấu chút nước, cả người toàn là máu, hôi chết đi được."

Hoàng mụ nhanh chóng trong phòng ngủ của cô đặt một bồn tắm lớn từ gỗ Hoàng Dương, đổ nước ấm vào: "Muốn mụ rửa giúp con không?"

"Không cần, con ngâm một chút là được rồi. Cảm ơn mỗ mụ."

Tinh Ý chìm toàn bộ thân thể vào nước ấm áp, từng lỗ chân lông dường như đều mở ra trong nháy mắt.

Cô hít một hơi, vùi cả đầu xuống.

Đùng —— tiếng súng kia âm vang, người đàn ông kia cứ thế ngã xuống trước mặt mình.

Nếu như lúc ấy, mình không có bị dọa ngốc, sẽ nhào qua cứu anh ta, không biết có thể cứu sống được hay không... Tinh Ý lắc đầu ở trong nước, nín hết một hơi, nhô cái đầu sũng nước lên.

Cô biết mình đã nghĩ quá nhiều, chưa kể việc mình chỉ là một sinh viên lớp dự bị, còn chưa vào học viện Y —— cho dù là một bác sĩ y thuật tài giỏi, chỉ sợ cũng không cứu được một người trúng đạn vào tim.

Nhưng cú sốc một người sống sờ sờ lại chết trước mặt mình, là điều cô chưa từng nghĩ đến.

May mà... May mà cứu được Triệu Thanh Vũ.

Bọn họ hẳn là thủ lĩnh của xã đoàn Đại học Yến Dĩnh, nếu không sẽ không nổi xung đột với quân cảnh, thậm chí bị thương nghiêm trọng đến như vậy. Trên đường trở về, cô nghe người ta đang nói cấp cao của Dĩnh Quân bị lần biểu tình này kinh động, bắt đầu đi bắt người. Cô hy vọng, Triệu Thanh Vũ và Tiêu Thành, đừng bị tóm.

Thời đại nước tan thành loạn, núi sông suy tàn này, có người nhiệt huyết, có người thức tỉnh, có người đấu tranh, bao giờ cũng có hy vọng.

Tắm xong thay quần áo, Tinh Ý ngồi bên bàn sách bắt đầu ôn tập. Hiện tại cô chỉ học lớp dự bị Đại học, chuẩn bị mùa xuân năm sau đến trường Y Bác Hòa dự thi. Hầu như mọi sinh viên Y lớp dự bị y học đều muốn chen nhau vào trường Y Bác Hòa nổi tiếng nhất Trung Quốc hiện nay, chỉ là tỉ lệ trúng tuyển cũng thấp đến kinh người, 80 người dự thi, trúng tuyển chỉ có 8 người mà thôi.

Tinh Ý vừa lật một trang sách, Hoàng mụ bưng một đĩa bánh ngọt vào, liếc nhìn bức tranh trên giấy, "Ôi trời" một tiếng: "Tạo nghiệp, một tiểu cô nương cả ngày nhìn thứ này, buổi tối con không gặp ác mộng à?"

Tinh Ý nhướng mày, khó tránh khỏi không nhịn được cười.

Mỗ mụ không nhìn nổi mấy thứ xương cốt cơ bắp này, nghĩ đến tiểu thư một tay mình nuôi lớn còn phải đích thân chạm đến, càng lo lắng ngủ không yên, than ngắn thở dài nói: "Cũng không biết lão gia nghĩ thế nào, cháu trai thì đi du học, chỉ còn lại một cháu gái cũng không để lại bên người, nhất quyết phải đưa ra ngoài đi học..."

Hoàng mụ lải nhải dài dòng, Tinh Ý lại không nghe lọt tai, cô chỉ nhắm hai mắt lại, bắt đầu mường tượng xương sau cánh tay trái. Ngày đầu tiên vào lớp dự bị đại học, giáo viên cũng đã nói, có một năm đề thi lớp giải phẫu trường Y Bác Hòa là giám khảo tiện tay ném một khối xương cho thí sinh, hỏi thuộc nơi nào trên cơ thể người, nếu ở trên cánh tay, thậm chí còn yêu cầu nói ra bên trái hay phải. Yêu cầu khắc nghiệt như vậy, cô không nỗ lực làm sao được?

Cô đọc sách nửa ngày, không động chút điểm tâm nào, qua nửa ngày mới cảm thấy hơi đói bụng, vì thế ra ngoài phòng, nghe thấy tiếng Hoàng mụ: "Tiểu thư, lão gia gửi thư, con mau xem thử."

Tinh Ý vui vẻ đáp một tiếng, thư được đưa tới từ Hạ Kiều, một bao nặng trịch, đựng chi phí sáu tháng cuối năm cũng như học phí của cô. Cô giao tiền cho Hoàng mụ, trong ánh sáng mặt trời ngả về Tây cuối ngày, bắt đầu đọc từng câu từng chữ.

Hoàng mụ cất tiền xong, đi ra hỏi: "Lão gia nói gì thế?"

Tinh Ý gấp thư gọn lại, lại đưa tay ra đếm, trong đôi mắt trong sáng của thiếu nữ lộ ra ý cười khó giấu: "Ông nội bảo con Đông chí về nhà tế tổ, con đang đếm còn mấy ngày nữa."

Trong thành bắt đầu giới nghiêm, tất cả hiệu trưởng trường học và đại biểu thương hội tham gia biểu tình đều bị mời vào Thị công sở* hội đàm. Trưởng phòng giáo vụ trường của Tinh Ý triệu tập sinh viên mở họp lần nữa, nghiêm lệnh bọn họ không được xuống đường. Có vài sinh viên nhiệt huyết không phục, tranh chấp với đại biểu giáo viên ở cuộc họp.

(Ji: *nơi làm việc của chính quyền Nhật Bản)

"Hiệu trưởng Đại học Yến Dĩnh vì bảo lãnh sinh viên ra ngoài, bản thân cũng bị giam lại."

Tinh Ý nghe có bạn học đang bàn tán riêng, đáy lòng hơi căng thẳng, không biết Triệu Thanh Vũ có bị bắt vào không. Thương thế của anh nặng như vậy, nhất định phải vào bệnh viện, quân cảnh đến bệnh viện tra một chút sẽ biết được nguyên nhân.

"Lần này là tham mưu trưởng Cố Nham Quân của Dĩnh Quân tự mình trấn giữ, đã bảo đảm với chính phủ Bắc Bình và người Nhật Bản, trong vòng một tháng sẽ bình ổn chuyện này."

"Cố Nham Quân là anh rể của Diệp đốc quân Diệp Giai Chính à?"

Hai người thầm thì nói chuyện là hai nam sinh trong lớp, trước nay thích bàn luận chính sự, trong đó một người tên Vương Niệm, rất nhiều tin tức không chính thống, mọi người cũng thích nghe cậu ta nói vài bí mật quân sự.

"Đốc quân?" Vương Niệm bĩu môi, "Tớ thấy là con rối thì có? Rắn mất đầu mới đẩy anh ta ra. Nhìn đi, qua một đoạn thời gian, thế cục đã định, anh ta chắc chắn sẽ bị bãi miễn —— chuyện phân chia Tô Giới này qua tay anh ta, đốc quân tuổi trẻ lại hèn nhát, sao có thể phục chúng chứ?"

Lúc Tinh Ý nghe thấy những cái tên này, cảm thấy cách mình thật xa xăm. Từ nhỏ cô sinh sống và lớn lên ở Hạ Kiều, Liêu gia không phải giàu có, nhưng tổ tiên từng có Trạng Nguyên, Cử Nhân, cũng xem là gia tộc có tiếng ở nơi đó. Dùng lời của ông nội để nói, giàu có hay không đều không quan trọng, Liêu gia luôn là dòng dõi thư hương truyền gia, con cháu phải đọc sách, đọc được sách mới quan trọng.

Từ nhỏ cha mẹ của Tinh Ý đều mất, ông nội nuôi hai anh em bọn họ lớn lên. Liêu gia có vài cửa hàng kinh doanh ở Hạ Kiều cũng như ở những nơi gần đó, không lo ăn mặc. Mà lão gia tử ngoại trừ quản lý kinh doanh, còn mở một trường tư ở địa phương, không để kiếm tiền, phàm là đứa trẻ nào tới tuổi đi học muốn đến trường, đều có thể được tiếp thu giáo dục.

Trong nhà có lão gia tử văn minh tiến bộ như vậy, không nói đến trưởng tôn Liêu Nghệ Hàng xuất ngoại du học, ngay cả cháu gái duy nhất trong nhà lúc nghiêm túc đưa ra ý muốn học y cứu người, lão gia tử không nói một lời liền đồng ý.

Tinh Ý còn nhớ rõ, ngày ông nội đồng ý đưa mình đi học, cũng là ngày bạn chơi cùng thuở nhỏ cách một con phố xuất giá. Gả cho con trai của một nhà hương thân* ở Hạ Kiều. Lúc ấy cô đứng ở cửa, nhìn kiệu hoa nâng lướt qua, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.

(Ji: *乡绅 - một giai cấp thời phong kiến, dành cho quan lại không chính thức hoặc đã về hưu về quê dưỡng già)

Gả cho người, có phải nghĩa là cả đời này cứ như thế bị giam cầm ở đây hay không?

Sinh con, phụng dưỡng cha mẹ chồng, rõ ràng còn nhiều năm như thế, lại như thể đã thấy được điểm cuối.

Tinh Ý cảm thấy ớn lạnh.

Lão gia tử rất có danh vọng ở Hạ Kiều, đương nhiên được mời đến uống rượu mừng. Ông chống gậy, đến bên cạnh cháu gái, hất râu trừng mắt: "Không phải muốn đi dự thi sao? Con học chữ Tây chưa? Đến lúc đó thi không đậu, thì trở về lấy chồng."

Ông nội luôn hù dọa người khác, Tinh Ý le lưỡi, nhanh chóng chui vào phòng của mình ôn tập.

Đến hôm nay, cô vẫn như thế.

Việc quân sự hệ trọng thế nào, cô cũng không quan tâm.

Mỗi một người, đều phải làm tốt chuyện mà mình có thể làm.

Cô muốn thi đậu Bác Hòa, tương lai thành một bác sĩ giỏi, để người dân trong nước tránh được nỗi khổ bệnh tật.

Đây là khả năng mà cô có thể làm, cô muốn cố gắng hết sức mình.

Hai ngày nay chỉ học buổi sáng liền tan trường, Tinh Ý dọn xong cặp sách, định về nhà ăn cơm.

Vừa ra khỏi cổng trường, rẽ một khúc ngoặt, liền nghe thấy có người huýt sáo từ xa.

Cô do dự dừng bước, lướt nhìn quanh con phố đối diện một cái.

Có người đang vẫy tay với cô.

Tinh Ý nheo mắt, muốn nhìn kỹ hơn một chút. Đã là cuối mùa thu, người nọ mặc áo choàng lót bông màu xanh đậm, quấn chiếc khăn quàng cổ màu đen, nửa khuôn mặt che khuất bên trong, nhưng hàng mi ánh mắt mơ hồ như từng gặp qua ngày ấy.

Tiêu Thành.

Tinh Ý lập tức mừng rỡ, nhìn xung quanh không có xe đi qua, liền chạy qua đó.

"Anh Tiêu!" Cô đứng trước mặt anh, "Anh Triệu không sao chứ?"

Có lẽ cô quá nhạy cảm rồi, lúc nhắc tới "anh Triệu", vẻ mặt Tiêu Thành có chút mất tự nhiên trong chớp mắt, nhưng anh chợt cười nói: "Bọn tôi đều không sao. Hôm nay cố tình tới mời cô ăn một bữa, cảm ơn ân cứu mạng ngày đó của cô."

Anh chỉ đến tửu lầu phía sau, Tinh Ý do dự một chút: "Anh Triệu đang ở bên trong sao?"

Tiêu Thành khẽ mỉm cười: "Anh ấy vừa hồi phục."

Mỗ mụ còn ở nhà chờ mình, Tinh Ý nghĩ như thế, nhưng lại cảm thấy nên vào gặp Triệu Thanh Vũ một chút, liền theo Tiêu Thành vào tửu lầu.

Tửu lầu này ngày xưa kinh doanh rất tốt, hiện nay không biết có chuyện gì, trở nên hoang vắng quạnh quẽ. Có lẽ biểu tình và giới nghiêm, cuối cùng đã ảnh hưởng đến dân sinh. Tinh Ý theo Tiêu Thành lên lầu hai, đẩy cửa một phòng riêng nhỏ, quả nhiên thấy Triệu Thanh Vũ đang ngồi đấy.

Cách ăn mặc của anh giống Tiêu Thành như đúc. Chính là trang phục của sinh viên hoặc phần tử trí thức bình thường trong thành hiện nay, sắc mặt tốt hơn ngày ấy rất nhiều, mày kiếm mắt sáng, càng thêm nghiêm trang.

"Vết thương của anh Triệu thương đã đỡ chưa?" Tinh Ý vui vẻ nói, "Các anh không sao là tốt rồi, tôi còn lo các anh bị chính quyền bắt đi."

Triệu Thanh Vũ đứng lên, cười lịch sự: "Chúng tôi không sao. Hôm nay đặc biệt tới cảm ơn cô."

"Không cần khách khí như vậy." Tinh Ý vẫy tay, "Chuyện nhỏ thôi mà."

"Chuyện nhỏ không tốn sức của cô, đối với tôi mà nói chính là một cái chân." Triệu Thanh Vũ rót cho cô một ly trà, "Hôm nay tôi làm chủ nhà, mời cô ăn một bữa nhé."

Thật ra nhìn cách ăn mặc của bọn họ, Tinh Ý cảm thấy chẳng qua chỉ là sinh viên bình thường, tuy rằng tửu lầu này không đắt, nhưng suy cho cùng vẫn nên tiết kiệm một chút. Cô cảm thấy không cần khách khí như vậy, nhưng lại không muốn phụ ý tốt của đối phương. Lúc chủ quán tới đây, cô cẩn thận gọi bốn món.

"Chỉ những món này thôi sao?" Khóe môi Triệu Thanh Vũ cong lên hiện ra một ý cười.

Đậu hủ nấu bình thường, nấm hương cải ngồng, cà tím xay thịt...

Tinh Ý không thấy khác thường: "Có rau có thịt, rất tốt mà."

Ngay cả Tiêu Thành vừa ngồi xuống liền trầm mặc cũng bật cười, quay sang nói với chủ quán: "Vậy lấy mấy món này đi."

"Vết thương của anh đã khỏi hẳn chưa?" Tinh Ý còn hơi lo lắng, "Thật ra anh vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Triệu Thanh Vũ không hề để ý: "Bệnh viện hôm đó đúng lúc có một vị bác sĩ người Đức tới, y thuật rất giỏi, uống thêm chút thuốc, khỏe hơn nhiều rồi."

"Bác sĩ người Đức?" Tinh Ý giật mình, "Là tiến sĩ Weber sao?"

Phần lớn thời gian, tiểu cô nương này đều điềm tĩnh yên lặng, dù cho ngày đó người mình đầy máu, lúc cô ra tay xử lý, cũng chưa từng hoảng loạn. Triệu Thanh Vũ lặng lẽ quan sát đôi mắt cô bất ngờ tỏa ra ánh sáng, cả khuôn mặt nhỏ trở nên rạng rỡ, không thể không đáp: "Hình như là cái tên này."

"Ông ấy là bác sĩ rất nổi tiếng đấy. Giáo viên chúng tôi từng cùng ông ấy chẩn bệnh với quy mô lớn ở bệnh viện, còn nói tiếc là ông ấy không có thời gian tới toạ đàm cho chúng tôi." Tinh Ý dừng một chút, "Ông ấy đích thân khâu miệng vết thương cho anh sao?"

Triệu Thanh Vũ trầm mặc một hồi, bởi vì anh phát hiện, trong lúc mình đang quan sát cô, hóa ra cô cũng đang quang minh chính đại mà nhìn mình, hơn nữa ánh mắt có chút... lộ liễu.

Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Cô sao thế?"

Tinh Ý lập tức bình tĩnh lại, kỳ thật cũng không có gì... Cô chỉ muốn nhìn vết khâu một chút mà thôi.

Tỉnh lại từ bản năng của sinh viên ngành Y, mới nhận ra chàng trai trẻ đối diện, đồng thời cũng là một người đàn ông đẹp trai, thậm chí có thể hoàn toàn không chấp nhận sự đụng chạm thân thể giữa nam và nữ... Cô đành lúng túng bóp chết suy nghĩ này, đảo mắt nói: "Không có gì, ha ha, không có gì."

Các món ăn lên rất nhanh, hai người trò chuyện về trường học và chuyên ngành, Tinh Ý chú ý tới Tiêu Thành vẫn luôn im lặng, không khỏi cười nói: "Hình như anh Tiếu không thích nói chuyện."

Triệu Thanh Vũ mỉm cười nhìn anh ta một cái, Tiêu Thành lập tức ngẩng đầu lên từ bát cơm, cười cười nói: "Ta chỉ là đói bụng thôi."

"Hôm đó Liêu tiểu thư cũng đi biểu tình sao?" Triệu Thanh Vũ nhìn cô đầy thăm dò.

"Bạn học kéo tôi đi một đường. Kết quả đi lạc mất." Tinh Ý nhớ lại, vẫn có chút sợ hãi, "Các anh bị quân cảnh làm bị thương sao?"

Triệu Thanh Vũ im lặng một lúc: "Đúng vậy."

"Chính quyền cũng chỉ biết bắt nạt người dân." Tinh Ý lòng đầy căm phẫn, "Ngay cả giải bày ý dân cũng bị đánh. Chia một mảnh đất lớn như thế cho người Nhật Bản, trái lại không ho he tiếng nào."

Tiêu Thành liếc nhanh sang Triệu Thanh Vũ một cái.

Triệu Thanh Vũ chỉ uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: "Liêu tiểu thư cũng... có nhiều bất mãn với chính quyền nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play