Edit+beta: LQNN203

Dương Lộ quanh năm lang thang trong các loại sách khiêu dâm, tán gẫu không giới hạn, hỏi thăm chỗ này chỗ kia, sau bữa ăn, mặt Hứa Phương Phỉ đã nóng đến tê dại.

Đến lúc tính tiền, một người phục vụ thắt nơ mang đến một tờ danh sách.

Hứa Phương Phỉ kiểm tra thông tin hóa đơn, sau khi xác nhận đó là chính xác, cô lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.

Ai ngờ, trước khi camera phía sau đóng khung mã QR, Dương Lộ đã giật lấy tờ giấy nhỏ.

Hứa Phương Phỉ ngước mắt nhìn bạn mình, nói: "Mình vẫn chưa quét thành công, mau đưa mình."

"Để mình!" Dương Lộ nói rồi thanh toán hóa đơn, thản nhiên cười nói: "Mình mời cậu ra ngoài ăn cơm, địa điểm là mình chọn, đồ ăn cũng là mình gọi, sao lại để cậu mời được."

Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ cau mày, cãi lại: "Bây giờ mình đang làm việc ở Vân Thành, nếu cậu đến gặp mình, đương nhiên mình phải mời cậu ăn cơm."

Dương Lộ tùy tiện xua tay: "Được rồi, dù sao hiện tại mình đã thanh toán rồi, không thể trả lại. Lần này mình mời cậu, quyết định như vậy đi."

Dương Lộ từ nhỏ đã là một cô gái có chí khí, tính tình ngay thẳng, bộc trực, lời nói và việc làm đều rất khẳng khái. Một cô gái có tính cách như vậy ít nhiều sẽ mạnh mẽ, còn Hứa Phương Phỉ thì lại mềm mỏng, dịu dàng như một con ốc sên nhỏ, mỗi khi có bất đồng với người bạn Dương Lộ, cô luôn là người chịu thua.

Nhưng lần này, Hứa Phương Phỉ đặc biệt không vui.

Cô mím chặt môi, cúi đầu, yên lặng nhấp một ngụm hồng trà, không nói gì. Buồn bực đến mức khó có thể che giấu tất cả cảm xúc của mình, được viết trực tiếp trên khuôn mặt.

Dương Lộ nhận thấy sắc mặt Hứa Phương Phỉ không tốt, cô ấy nửa nghi ngờ nửa buồn cười, nói đùa: "Này, đồng chí Hứa Phương Phỉ, không đến mức vậy chứ? Không hài lòng với mình chỉ vì một việc nhỏ như vậy á?"

Những lời này giống như tia lửa, đốt cháy cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay của Hứa Phương Phỉ.

Cô nhìn Dương Lộ, nói: "Tại sao các cậu ai cũng như vậy?"

Dương Lộ bị giọng điệu nghiêm túc của cô làm cho sửng sốt, vô cùng khó hiểu, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Sao, sao vậy?"

Hứa Phương Phỉ có rất nhiều điều để nói.

Nhưng môi mấp máy vài giây, vẫn nuốt hết. Cô vội vàng chán nản lắc đầu, ngữ khí dịu đi nói: "Không có gì. Lộ Lộ, thực xin lỗi, vừa rồi mình nghĩ tới một chuyện, cho nên thái độ không tốt lắm, thật sự xin lỗi."

"Haiz, chúng ta quan hệ tốt như vậy, nói xin lỗi làm gì."

Dương Lộ cười toe toét, đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hứa Phương Phỉ, nhẹ nhàng nói: "Các cậu là quân nhân, có trách nhiệm bảo vệ quê hương đất nước. Chắc hẳn phải chịu rất nhiều áp lực trong công việc, thỉnh thoảng trút giận là chuyện bình thường mà."

Hứa Phương Phỉ rất cảm kích trước sự thông cảm và bao dung của bạn mình, cô chắp tay lại, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu."

"Cậu ở Vân Thành trời xa đất lạ, không có người thân cũng như bạn bè khác. Thật không dễ dàng." Dương Lộ nói, "Bây giờ chúng ta đã gặp nhau, nếu có bất kỳ điều gì không vui cậu có thể nói với mình, mình có thể không giúp được gì cho cậu, nhưng mình rất vui khi được làm hốc cây của cậu."

Hứa Phương Phỉ do dự một chút, cuối cùng lắc đầu, cười nhạt: "Không có gì."

Hai cô gái vai kề vai tay trong tay rời khỏi nhà hàng tây, đi vòng quanh quảng trường đài phun nước ở trung tâm thành phố để tiêu hóa thức ăn, đồng thời trò chuyện về những chuyện khác.

Dương Lộ hiểu biết rộng và luôn đi đầu trong những câu chuyện phiếm, trong miệng cô ấy, bạn học cấp ba nào có con ngoài giá thú, bạn học cấp ba nào bị bạn gái cắm sừng trước khi lãnh chứng, tất cả đều được miêu tả một cách sinh động, nghe cứ như thật, như thể cô ấy đã đích thân chứng kiến.

Trong suốt quá trình, Hứa Phương Phỉ đóng vai trò quen thuộc, một người yên lặng lắng nghe nghiêm túc.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Dương Lộ cười rạng rỡ, cô không nhịn được cười thành tiếng.

Mọi thứ giống như quay trở lại thời trung học của họ.

Vừa đi vừa trò chuyện, trong nháy mắt đã qua tám giờ tối.

Dương Lộ đột nhiên nhắc đến một cái tên, nói: "Đúng rồi Phỉ Phỉ, cậu có còn nhớ Triệu Thư Dật không? Chính lớp trưởng cấp ba của chúng ta, cậu chàng đẹp trai dịu dàng đó ấy?"

Nghe điều này, Hứa Phương Phỉ nghĩ đến người thanh niên tài năng mà mình gặp ở thành phố Hề Hải.

Đối phương mặc vest và đi giày da, có vẻ là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo, ánh mắt ấm áp trong veo.

Hứa Phương Phỉ gật đầu: "Mình nhớ. Sao vậy?"

Dương Lộ hạ giọng một chút, tiếp tục: "Không phải mình đã ở Lăng Thành một thời gian trước để đối phó với những người họ hàng tuyệt vời của gia đình mình sao? Một ngày nọ, mình cùng mẹ đến chợ để mua thức ăn, gặp một cô gái lớp ba bên cạnh lớp chúng ta, tên là Kim Tiểu Dao."

Cái tên Kim Tiểu Dao này, mơ hồ có hơi quen thuộc.

Hứa Phương Phỉ nhướng mày, lục lọi trong trí nhớ vài giây, nhưng vô ích, cô đáp: "Hình như mình có nghe nói về Kim Tiểu Dao, nhưng không có ấn tượng gì."

"Ầy, Kim Tiểu Dao đó." Dương Lộ cao giọng nhắc nhở, "Hoa khôi của lớp ba, thành tích kém, nhưng rất ưa nhìn, lông mày và đôi mắt của cậu ta có hơi giống cậu. Trước kia thường xuyên bắt chước cậu, bắt chước giọng điệu và biểu cảm của cậu, thậm chí còn theo đuổi Triệu Thư Dật. Cậu nhớ chưa?"

Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Phương Phỉ đờ đẫn, không có chút ấn tượng nào, cô xấu hổ lắc đầu.

Dương Lộ cạn lời, nhéo mi tâm: "Khó trách thành tích cậu tốt như vậy. Nếu năm đó mình có thể giống như cậu, không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách hiền triết, đoán chừng mình đã có thể vào được một trường đại học tử tế."

Hứa Phương Phỉ giơ tay gõ vào đầu Dương Lộ: "Đừng thở dài nữa. Vào vấn đề chính đi. Cậu gặp Kim Tiểu Dao, rồi sao nữa?"

"Lúc đó mình nhìn thấy Kim Tiểu Dao. Cậu ta đang tranh cãi với một chủ sạp thức ăn. Mình suýt chút nữa đã không nhận ra cậu ta. Xem ra nếu không có cậu làm tham khảo thì không thể học ai được. Đây mới là bộ mặt thật của cậu ta, giống như một người đàn bà đanh đá ấy."

Dương Lộ hạ giọng một chút khi nói: "Mình về nhà và suy nghĩ rất lâu, nhớ ra đó là hoa khôi lớp 3, cho nên mình đã trò chuyện với một người bạn lớp 3 trên WeChat. Cậu đoán xem thế nào?"

Hứa Phương Phỉ: "Cái gì?"

Dương Lộ: "Mình phát hiện ra một sự thật chấn động."

"... Cậu đủ rồi, đừng úp úp mở mở nữa."

Nghe bạn kể chuyện như bóp kem đánh răng, kiên nhẫn đến đâu cũng chóng cạn. Hứa Phương Phỉ thúc giục, "Mau nói ngay, một lần nói xong."

Dương Lộ dựa sát vào Hứa Phương Phỉ, nói: "Không phải Kim Tiểu Dao thích Triệu Thư Dật sao? Trong suốt những năm cấp ba, Triệu Thư Dật chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta. Kết quả, Triệu Thư Dật thực sự đã ở bên cậu ta trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học."

Hứa Phương Phỉ hồ nghi chớp mắt: "Chuyện này làm sao lộ ra ngoài?"

Dương Lộ: "Nói là vào một đêm nọ, một người nào đó của lớp 3 tình cờ gặp Kim Tiểu Dao và Triệu Thư Dật đến khách sạn để thuê phòng."

Sau khi nghe tin đồn này, Hứa Phương Phỉ không tỏ ra ngạc nhiên lắm. Cô chỉ nói: "Đó là chuyện bình thường. Ai tốt nghiệp cấp ba cũng đã trưởng thành rồi. Việc bạn trai bạn gái ra ngoài thuê phòng cũng không có gì là lạ."

"Nếu là người khác cũng không có gì lạ." Dương Lộ trợn to hai mắt, "Nhưng nam chính là Triệu Thư Dật, Triệu Thư Dật đó!"

Hứa Phương Phỉ khó hiểu: "Triệu Thư Dật...thì sao?"

Dương Lộ: "Trong lòng mình, Triệu Thư Dật giống như một người tiên nhân bị trục xuất. Cậu ta thực sự đã yêu Kim Tiểu Dao, điều này thực sự khiến cả nhà mình sốc."

Hứa Phương Phỉ: "Họ giờ còn ở bên nhau không?"

"Đã chia tay lâu rồi." Dương Lộ nhún vai, "Triệu Thư Dật đã đến Ivy League* với tư cách là một sinh viên trao đổi vào năm thứ hai. Cậu ta và Kim Tiểu Dao người trên trời người dưới đất, đương nhiên không thể lâu dài. Người biết đều nói, Triệu Thư Dật năm đó đồng ý hẹn hò với Kim Tiểu Dao tám phần là đầu óc bị kẹp cửa."

*Là một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm 8 trường đại học nghiên cứu tư nhân danh giá nhất ở Đông Bắc Hoa Kỳ.

Hứa Phương Phỉ mỉm cười lắc đầu, không trả lời.

Sau khi lảm nhảm thêm vài câu, điện thoại trong túi của Dương Lộ vang lên. Dương Lộ bắt máy, nụ cười của cô ấy dần rạng rỡ, cúp máy sau vài từ "Ừm, được".

"Vài người bạn học IELTS của mình nghe nói mình đã trở về, mời mình đến đường Lan Sơn uống vài ly." Dương Lộ khoác vai Hứa Phương Phỉ, mời, "Đi, cùng đi chơi nhé?"

Đường Lan Sơn là một con phố quán bar ở Vân Thành, thiên đường ăn chơi, vui chơi của giới trẻ.

Hứa Phương Phỉ cong môi với Dương Lộ, lịch sự từ chối: "Mình không đi đâu."

Dương Lộ bắt chước tiểu lưu manh, vẻ mặt ngả ngớn nâng chiếc cằm trắng nõn của Hứa Phương Phỉ lên, trầm giọng nói: "Này, tiểu mỹ nhân, sợ chiếc Porsche nhà em không vui à? Không sao đâu, hoàng đế ở rất xa, cách em mấy ngàn cây số, quản không được em đâu."

Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào câu nói "Porsche nhân gian", ho khan một tiếng, đỏ mặt nói: "Liên quan gì đến anh ấy, mình vốn dĩ không uống nhiều."

Dương Lộ chịu thua, thả tay xuống, xòe ra hai bên: "Được."

Hứa Phương Phỉ: "Cậu đi đi. Chúc vui vẻ, chú ý an toàn đó."

"Được, chúng ta liên lạc sau."

"Ừm, tạm biệt."

*

Thời gian Hứa Phương Phỉ canh rất tốt. Tạm biệt Dương Lộ, khi cô trở lại đơn vị và thay bộ quân phục, thời gian vừa vặn là chín giờ hai mươi.

Chuẩn xác trước khi điểm danh.

Sau khi tập hợp và điểm danh, Hứa Phương Phỉ kéo cơ thể mệt mỏi trở lại ký túc xá, cởi mũ quân đội và treo lên móc sau cửa.

Đứng yên lặng một lúc.

Muốn đi tắm nhưng lại lười động đậy, cô chỉ kéo chiếc ghế ra ngồi xuống trước bàn làm việc, gục đầu trên bàn, thẫn thờ.

Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ mím môi, lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, mở giao diện WeChat.

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi máy bay cất cánh, nhưng bức chân dung bầu trời xanh phía trên vẫn im lìm.

Hứa Phương Phỉ dùng đầu ngón tay gõ vào màn hình điện thoại.

Cạch cạch.

Cô đã hỏi về thông tin chuyến bay của Trịnh Tây Dã trước đó, theo lý thuyết, vào lúc này, máy bay đã hạ cánh từ lâu.

Tại sao anh không nhắn tin cho cô.

Đã quên? Bận?

Vậy thì cô có nên chủ động gọi điện cho anh? Hỏi xem anh đã đến chưa, anh đang nghỉ ngơi ở khách sạn hay đã đến bệnh viện, rồi hỏi thăm tình hình hiện tại của chú Trịnh....

Nghĩ vậy, Hứa Phương Phỉ di chuyển đầu ngón tay và chọc vào màn hình điện thoại. Nhưng cô vừa bấm nút gọi chưa đầy một giây, trong đầu cô lại hiện lên một tia lo lắng, nhỡ bây giờ anh có việc khác, nếu cô đột ngột gọi điện thoại, có làm phiền anh không?

Có thể giống như là, cô thật sự không độc lập, rất dính anh không?

Làm gì thế.

Mới cách nhau có mấy tiếng đồng hồ mà sao cô có thể hoảng đến thế.

A a a, khó chịu quá.

Yêu đương thật là, quá, tra, tấn, người!

"..."

Đủ loại suy nghĩ giống như len, len lỏi trong đầu Hứa Phương Phỉ, không theo quy luật nào, vặn vẹo thành một mớ hỗn độn. Cô chán nản thở dài, vò đầu bứt tóc, do dự một hồi, cuối cùng lựa chọn đặt điện thoại xuống trước, đi làm việc của mình.

Vài phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Hứa Phương Phỉ mặc váy ngủ bước ra, vừa chải tóc vừa cầm điện thoại trên bàn. Nhìn kỹ lại, cuối cùng cũng có một tin nhắn mới không tiếng động xuất hiện trên ảnh đại diện bầu trời xanh, ​​nhắc nhở cô có một cuộc gọi video, nhưng cô không bắt máy.

"!" Hứa Phương Phỉ hai mắt sáng lên, vui mừng đến mức không chút do dự nhấn nút gọi lại.

Một vài tiếng bíp, được kết nối.

Có tiếng sột soạt từ loa phóng thanh, sau đó, màn hình video chuyển từ tối sang sáng, như thể điện thoại vừa được lấy ra khỏi túi quần. Một giây sau, máy ảnh được nâng lên, một khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị lọt vào tầm mắt của Hứa Phương Phỉ.

"Mới vừa tắm xong à?" Trịnh Tây Dã còn đang đi trên đường, cúi đầu nhìn cô trên màn hình điện thoại, thản nhiên nói.

"Ừm."

Hứa Phương Phỉ chú ý đến khung cảnh mà người đàn ông đang ở lúc này là khung cảnh đường phố của thành phố ven biển vào ban đêm, cô không khỏi cau mày nói: "Đã muộn như vậy rồi, anh vẫn còn ở bên ngoài sao?"

"Ừm." Giữa hai lông mày Trịnh Tây Dã lộ ra một tia mệt mỏi, nhàn nhạt nói: "Anh vừa mới ra khỏi bệnh viện, đang trên đường trở về khách sạn."

Khi nghe vậy, tim Hứa Phương Phỉ đột nhiên thắt lại, lo lắng nói: "Có phải chú Trịnh có tình hình gì không ạ?"

"Ngược lại anh hy vọng ông ấy có chút tình hình." Vẻ mặt Trịnh Tây Dã trở nên lạnh lùng, "Đáng tiếc là sau khi được chuyển đến bệnh viện khác lâu như vậy, liệu pháp châm cứu và kích thích thần kinh bằng điện vẫn không thay đổi gì so với trước đây. "

Hứa Phương Phỉ khẽ thở dài, an ủi: "Anh đừng buồn, không phải bệnh viện mời chuyên gia nước ngoài sao, có lẽ sau khi hội chẩn sẽ có phương án điều trị tốt hơn."

Trịnh Tây Dã: "Hy vọng như vậy."

Hứa Phương Phỉ lại hỏi: "Vậy anh vừa rồi đến bệnh viện, có gặp những chuyên gia nước ngoài đó không?"

Trịnh Tây Dã lắc đầu, nói: "Anh chỉ gặp bác sĩ phụ trách, hôm nay tình cờ trực ca đêm, cuộc hẹn hội chẩn là chiều mai."

"Ồ." Hứa Phương Phỉ hiểu ý gật đầu.

Cô dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Vậy theo anh dự đoán, khi nào thì có thể trở về?"

Trịnh Tây Dã nghe vậy, cười khẽ, ánh mắt lại rơi xuống màn hình video, nhướng mày: "Bé con, mới có bao lâu không gặp, nhớ anh à?"

"... Em cũng biết có hơi khoa trương."

Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, 囧囧 nói: "Nhưng 'nhớ' là tâm lý cảm xúc, chính mình khống chế không được. Mà kỳ nghỉ của anh cũng chỉ có mười ngày, cũng không nhiều lắm."

Trịnh Tây Dã sững sờ, ánh mắt dịu đi một chút, dịu dàng nói: "Sau khi thảo luận về kế hoạch điều trị tiếp theo của bố anh, anh sẽ lập tức quay về với em, được không?"

Khóe miệng cô gái nhỏ cong lên ngọt ngào, cô gật đầu với anh, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, được."

Video kết thúc.

Đêm đó, Hứa Phương Phỉ chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ, ngày hôm sau, khi một tuần mới bắt đầu, cô trở lại làm việc với đầy năng lượng.

Khoảng ba giờ chiều, điện thoại quân sự trong văn phòng đổ chuông.

Hứa Phương Phỉ đang vận hành một chiếc máy tính chỉ được kết nối với mạng quân sự, viết mã. Sau khi nghe thấy tiếng nhạc chuông, cô tiện tay với lấy ống nghe, nhấc lên, nói với giọng điệu hờ hững mà trầm ổn: "Alo, xin chào."

"Xin hỏi có phải là Sở 17 không?" Trong ống nghe truyền ra một giọng nữ, còn rất trẻ, "Tôi tìm đồng chí Hứa Phương Phỉ."

Đầu ngón tay Hứa Phương Phỉ đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thăm dò nói một tiếng: "...Lương Tuyết?"

"Ừ." Đối phương cũng sửng sốt, sau đó cười nói: "Khó trách mình nghĩ sao giọng nữ đồng chí này lại hay như vậy."

Hứa Phương Phỉ cũng cười, nhẹ giọng nói: "Cậu tìm mình có chuyện gì không?"

Lương Tuyết: "Lần trước không phải cậu nhờ mình giúp theo dõi động tĩnh bên Lang Nha sao? Đường dây quân sự thuận tiện nói chuyện, mình liền trực tiếp gọi đến."

Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ động, vội vàng hỏi: "Hiện tại tình huống như thế nào?"

Lương Tuyết cũng ở trong văn phòng của cô ấy. Giọng cô ấy trầm hơn một chút, nói: "Quy trình tuyển chọn toàn quân của Lang Nha năm nay cũng giống như những năm trước, các đồng chí có ý nguyện điền đơn đăng ký trước, sau đó cùng nhau làm bài kiểm tra viết. Sau khi thi viết xong, sẽ có một cuộc phỏng vấn."

Hứa Phương Phỉ cẩn thận lắng nghe Lương Tuyết nói, cầm bút và giấy, cụp mắt nhanh chóng ghi chép: "Nội dung bài kiểm tra viết và nội dung phỏng vấn là gì?"

Qua điện thoại, Lương Tuyết nói với Hứa Phương Phỉ thông tin chi tiết mà mình có.

Sau khi Hứa Phương Phỉ viết lại nét bút cuối cùng, cô mỉm cười, cảm kích đáp: "Cảm ơn cậu, sau này cậu đến Vân Thành mình sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn!"

"Được, đến lúc đó mình sẽ không khách sáo." Giọng điệu Lương Tuyết thoải mái nói. Trong lúc nói chuyện, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ân cần nhắc nhở: "Đúng rồi, Hứa Phương Phỉ, hiện tại cấp trên của cậu có biết cậu muốn gia nhập Lang Nha không?"

Hứa Phương Phỉ trả lời: "Mình tạm thời vẫn chưa đề cập đến."

"Đã đến lúc đề cập đến rồi." Lương Tuyết nói, "Nếu không có gì ngoài ý muốn, đơn đăng ký báo danh sẽ được phát cho mỗi đơn vị trong quân đội vào ngày mai, đến lúc đó sẽ được đưa đến cho cậu dưới danh nghĩa của đơn vị. Cậu phải trưng cầu ý kiến ​​của các vị thủ trưởng."

Hứa Phương Phỉ: "Được, mình sẽ ghi nhớ."

Lương Tuyết tinh nghịch cười: "Một khi cậu được tuyển chọn thành công, wow, Hứa Phương Phỉ, cậu chính là 'nữ binh ánh sáng' của Công nghiệp Quân sự Vân Thành nha!"

"Được rồi được rồi, đừng giễu cợt mình." Hứa Phương Phỉ rất xấu hổ, già dặn nói: "Nội dung khảo hạch nhiều như vậy, mình còn chưa viết một chữ, chỉ có thể cho nỗ lực hết sức. Nhân sự đã cạn kiệt, phần còn lại là tùy thuộc vào số phận."

Lương Tuyết: "Vậy cố lên! Xông lên, chúc cậu may mắn!"

*

Sau khi liên lạc với Lương Tuyết, Hứa Phương Phỉ lại gặp rắc rối mới.

Như mọi người đã biết, sinh viên trường quân đội là nguồn lực chất lượng cao cho các đơn vị quân đội khác nhau, những sinh viên trường quân đội có thành tích xuất sắc và năng lực xuất chúng chắc chắn được săn đón nhiều hơn. Hứa Phương Phỉ tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Công nghiệp Quân sự Vân Thành và vào Sở 17. Kể từ khi cô thực tập, sư đoàn trưởng và chính ủy đã khẳng định trình độ chuyên môn của cô rất cao, hết lời khen ngợi.

Phùng Tuấn Liên thậm chí đã nói chuyện với Hứa Phương Phỉ, nói cô là một hạt giống tốt, thông minh và cẩn thận, khả năng học tập cao, bảo cô làm việc chăm chỉ và phấn đấu để có thể tiếp quản lớp của Đậu Hoán trong tương lai, là người đứng đầu của Sở.

Thành thật mà nói, Hứa Phương Phỉ rất không chắc chắn.

Cô muốn rời Sở 17 và làm việc trong lữ đoàn Lang Nha, điều này đồng nghĩa với việc Sở 17 nhân tài xói mòn. Trâu Đại Trạch và Phùng Tuấn Liên rất có thể sẽ phản đối.

Nếu cấp độ này khiến cô bị mắc kẹt, thì không cần phải suy nghĩ về tất cả những chuyện phía sau, sẽ không có gì xảy ra.

Vì vậy, Hứa Phương Phỉ trở nên lo lắng, bồn chồn cả đêm. Chiều ngày hôm sau, cô mang theo tâm trạng thấp thỏm lo lắng, lo sợ bất an đến gặp hai cấp trên.

Tuy nhiên, thái độ của sư đoàn trưởng Trâu và chính ủy Phùng vượt xa dự kiến của Hứa Phương Phỉ.

Sau khi biết về ý định vào Lang Nha của Hứa Phương Phỉ, cả hai đầu rất ngạc nhiên. Chính ủy Phùng Tuấn Liên vô cùng nhẹ nhõm nói: "Điều mà con người thời đại này thiếu nhất chính là lý tưởng cao đẹp và khát vọng cao cả. Em là một cô gái trẻ như vậy, có ý nghĩ như vậy, tôi rất cảm động."

Sư đoàn Trâu cũng không ngừng cười nói: "Tốt tốt tốt, rất tốt. Đồng chí Hứa Phương Phỉ, tôi đã sớm thấy em là một đứa trẻ rất biết suy nghĩ. Em không được có bất kỳ gánh nặng tư tưởng nào, cứ buông tay và làm đi, mạnh dạn xắn tay áo mà làm! Giang sơn thật sự có một hiền tài, trăm năm hiếm gặp."

Sau một hồi khen ngợi và động viên, Phùng Tuấn Liên lấy ra một tờ đơn và đưa cho Hứa Phương Phỉ.

Hứa Phương Phỉ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô liên tục cảm ơn sư đoàn Trâu và Chính ủy Phùng, sau đó vui vẻ rời đi.

Cô trở lại ký túc xá, trịnh trọng đặt bản đăng ký lên bàn, lấy bút, cẩn thận điền từng nét một.

Sau khi điền tất cả thông tin vào chỗ trống và dán ảnh mặc quân phục, Hứa Phương Phỉ sợ mình bất cẩn sẽ vứt bỏ phiếu đăng ký nên đưa lại cho Chính ủy Phùng Tuấn Liên.

Quân nhân làm việc rất hiệu quả, sáng sớm hôm sau đã thu xong toàn bộ biểu mẫu gửi tới bốn sư đoàn.

Lần này, trong bốn sư đoàn chỉ có một người đăng ký vào Lang Nha.

Phùng Tuấn Liên đặt mẫu đăng ký duy nhất vào một túi tài liệu bằng da, sau đó đưa túi tài liệu cho Vương Kha, sĩ quan phụ trách can sự Lang Nha.

Can sự Vương mỉm cười hỏi: "Chính ủy Phùng, bộ phận của chị năm nay có người báo danh Lang Nha à?"

"Ừm, nhưng chỉ có một, học viên mới." Phùng Tuấn Liên mỉm cười ôn hòa, "Cô gái nhỏ có hoài bão, chúng tôi đương nhiên ủng hộ."

Vương Kha gật đầu.

Phùng Tuấn Liên lại nói: "Can sự Vương, các bộ phận khác đã đăng ký bao nhiêu người?"

Vương Kha thở dài, chậm rãi nói: "Yêu cầu tuyển chọn của Lang Nha mỗi năm đều cao hơn. Biểu mẫu của sư đoàn hai và sư đoàn năm vẫn chưa thu. Hiện tại, chỉ có ba người ở đây, bao gồm cả cô gái trong bộ phận các vị."

Hàn huyên vài câu. Vương Kha đưa chiếc túi da bò về phía Phùng Tuấn Liên, thuận miệng phàn nàn: "Haiz, sau khi thu biểu mẫu xong tôi phải mượn người để đến Tấn Châu. Chị cũng biết loại thông tin này không thể được gửi bằng chuyển phát nhanh mà, lẽ ra tôi nên đích thân đưa đến cơ quan Lang Nha, nhưng gần đây văn phòng chúng tôi nhiều việc quá, tôi không thể rời đi, mấy vị can sự khác cũng bận rộn."

Phùng Tuấn Liên cười nói đùa: "Các anh đây là người tài giỏi thường nhiều việc."

Hai người đang cười nói trò chuyện, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo, tươi cười chào hỏi: "Chào chính ủy Phùng, chào can sự Vương!"

Vương Kha và Phùng Tuấn Liên quay lại nhìn, con quạ vàng đầu thu đang treo trên đầu họ, một cô gái trẻ mặc quân phục đi ra từ góc của tòa nhà văn phòng thứ hai, ôm một tập hồ sơ trong tay, khuôn mặt dưới chiếc mũ quân đội trắng như tuyết, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp rực rỡ.

Vương Kha nói đùa: "Tiểu Hứa, cô tới thật đúng lúc, tôi và chính ủy Phùng đang nói chuyện về cô này."

Hứa Phương Phỉ nghe vậy hơi kinh ngạc, khó hiểu chớp chớp mắt: "Nói chuyện gì về tôi ạ?"

"Chính ủy Phùng khen cô, có lý tưởng cao cả và động lực bản thân." Vương Kha nói.

Hứa Phương Phỉ hơi xấu hổ, gãi đầu cười khan, không trả lời.

Lúc này, Vương Kha đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Hứa Phương Phỉ, lại nhìn Phùng Tuấn Liên, hỏi: "Chính ủy Phùng, Tiểu Hứa còn đang trong thời gian thực tập, công việc trên tay hẳn là không nhiều lắm phải không?"

Phùng Tuấn Liên nói: "Chuyện này anh phải hỏi Tiểu Hứa rồi."

Hứa Phương Phỉ thành thật trả lời: "Vừa rồi rất bận rộn, nhưng hai ngày nay không có việc gì nữa. Có chuyện gì vậy can sự Vương?"

Vương Kha: "Chính ủy Phùng, có thể yêu cầu đồng chí Tiểu Hứa của bộ phận mọi người đến Tấn Châu để giao tài liệu không?"

Khi nghe thấy từ "Tấn Châu", đôi mắt của Hứa Phương Phỉ lập tức sáng lên. Cô phấn khích đến mức phải cố gắng lắm mới kìm được ý muốn mỉm cười.

Phùng Tuấn Liên suy nghĩ một giây, nói: "Được. Tiểu Hứa, ý em thì sao?"

Hứa Phương Phỉ cười hì hì, ngoan ngoãn nhỏ nhẹ nói: "Chính ủy chị đã đồng ý, em đương nhiên không phản đối."

"Nhìn em đi." Phùng Tuấn Liên rất hứng thú nhìn cô, "Nói đến Tấn Châu liền vui như vậy. Ừm, tôi có thể thấy em thực sự muốn vào Lang Nha."

Hứa Phương Phỉ chỉ cười không nói gì.

"Vậy thì như vậy đi." Vương Kha giơ ​​túi hồ sơ lên lắc lắc, nói: "Buổi chiều thu thập biểu mẫu xong, ngày mai cô liền xuất phát."

*

Vì sắp đến Tấn Châu giao tài liệu, Hứa Phương Phỉ như là cười ngây ngô cả buổi sáng.

Khi ăn cơm ở căng tin vào buổi trưa, cô lấy điện thoại di động ra, chọc vào ảnh đại diện bầu trời trên đầu WeChat, gửi một tin nhắn.

【 Chuyến bay của anh buổi chiều trở về lúc mấy giờ?

Trịnh Tây Dã trả lời trong vài giây: Có lẽ là sau năm giờ.

Hứa Phương Phỉ rất vui vẻ, cắn đũa trả lời anh: Vậy em vẫn là mua thức ăn đến nhà anh đi, làm cơm chờ anh về. Anh muốn ăn gì?

Trịnh Tây Dã: Em.

Hứa Phương Phỉ:....

Hứa Phương Phỉ: = =【 Gõ 】【 Gõ 】

Trịnh Tây Dã: Anh ăn gì đó ở sân bay là được, mỗi lần em nấu một bữa ăn, rất mệt.

Hứa Phương Phỉ: À. Nhưng em nhớ, thật ra mỗi lần nấu cơm đều là nói em nấu, nhưng phần lớn đều là anh làm 【 ngón tay phải 】

Trịnh Tây Dã: Đúng vậy.

Trịnh Tây Dã: Cho nên anh mới nói là anh rất mệt.

Hứa Phương Phỉ: Phì, được rồi.

Hứa Phương Phỉ: Em đến dọn dẹp trước một chút, dù sao mấy ngày nay không có ai ở nhà, chắc là có bụi.

Trịnh Tây Dã: Quét dọn thì để anh. Em đến là được.

Hứa Phương Phỉ: Được. Em đợi anh.

Vì vậy cô nén niềm vui lớn trong lòng, làm việc cật lực suốt cả buổi chiều. Sau khi tan sở đến căng tin ăn tối, lập tức chạy về ký túc xá thay quần áo thường ngày, sau đó không ngừng lao thẳng về phía Nam thành phố.

Chú bảo vệ ở căn hộ gia đình của quân khu đã rất quen thuộc với Hứa Phương Phỉ.

Nhìn thấy cô đến, chú bảo vệ tươi cười chào đón cô, sau đó mở lối đi cho người đi bộ để cô đi.

Hứa Phương Phỉ đeo túi đi về phía khu chung cư. Vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mười chín giờ mười lăm.

Mất khoảng một tiếng để từ sân bay về đây. Anh còn phải ăn tối, ước tính khoảng bảy giờ rưỡi anh sẽ về đến nhà.

Còn mười phút nữa là có thể gặp nhau.

Rất nhanh thôi!

Lòng càng vui, bước dưới chân càng nhẹ. Hứa Phương Phỉ chạy lon ton trong bóng tối, nhảy nhót chạy vào thang máy, nhấn số "15", đi đến cửa phòng 1502.

Đứng yên, rút ​​chìa khóa, mở khóa cửa.

Cánh cửa mở ra, ánh hoàng hôn lười biếng tràn vào từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, lấp đầy mọi ngóc ngách của phòng khách.

Hứa Phương Phỉ thuận tay đóng cửa lại, định cúi xuống thay dép. Nhưng đột nhiên, cô ngửi thấy mùi gì đó rất lạ trong không khí.

Mùi hương này.

Mùi thơm cơ thể động vật giống đực nhẹ và lạnh, xen lẫn mùi thuốc lá nhẹ.

Thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ.

"..."

Hứa Phương Phỉ sững sờ. Trong lòng cô nảy sinh một suy đoán, nhưng lại không chắc chắn, vì vậy cô chớp mắt ngạc nhiên và nghi hoặc, dừng lại, quay đầu đi như một người máy.

Quả nhiên.

Trên bức tường phía sau cánh cửa, có một bóng người uể oải dựa vào. Sở dĩ gọi là "bóng" là bởi vì bên ngoài sắc trời thật sự quá tối, ánh sáng của mặt trời lặn đã chìm về phía Tây xa xôi, xa xa mơ hồ có ánh đèn sân của cư dân, khuôn mặt, tất cả đều bị mắc kẹt trong một vùng hư vô.

Điếu thuốc cháy dở kẹp giữa những ngón tay ngọc mảnh khảnh của người đàn ông.

Thân điếu thuốc màu trắng xám thon dài, quanh đầu điếu có một đường viền màu lam băng, đặc biệt phù hợp với làn da trắng nõn lạnh lùng của anh, khiến nó có vẻ có chút khí phách, lưu manh, lại mâu thuẫn mà tao nhã xa hoa.

Người đàn ông dựa đầu vào tường không nói gì trong bóng tối, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô gái nhỏ vừa mở cửa bước vào nhà.

Còn hơn nửa điếu thuốc, nhưng anh đã ngừng hút.

Gạt tàn trong suốt đặt trên tủ giày, anh nhìn cô, tùy ý đưa tay dập tắt tàn thuốc.

Anh vẫn không nói, chỉ lười biếng giơ tay móc ngón tay.

Sau một khắc, bé con hiểu được ám chỉ của anh, chạy như bay chạy tới, dùng đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh, đôi chân thon dài cũng rất nghe lời, tự giác leo lên eo của anh.

Trịnh Tây Dã dùng lòng bàn tay to vững chắc đỡ lấy cô, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được cúi đầu tiến lại gần.

"Vật nhỏ nhiệt tình." Câu đầu tiên anh nói khi họ gặp nhau, giọng anh trầm thấp, như cười như không đưa ra một lời khen ngợi.

Bé con mềm mại trong vòng tay anh ngượng ngùng cong người, sau đó vùi khuôn mặt nhỏ nóng hổi vào cổ anh.

"Em đã tính toán cổng thời gian, nhưng anh về sớm hơn em dự đoán." Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, "Khi anh từ sân bay trở về bắt taxi hả? Tài xế chắc chắn đã tăng tốc."

Trịnh Tây Dã cọ cọ sống mũi với chóp mũi nhỏ của cô: "Thời gian hạ cánh đến sớm một chút."

Hứa Phương Phỉ hiểu, gật gật đầu.

Đôi môi của Trịnh Tây Dã áp sát vào môi cô, lơ lửng trong không trung chỉ cách môi cô một ngón tay, anh nhẹ nhàng nói: "Về sớm, anh không muốn để em đợi một phút nào. Bé con, em không chuẩn bị cho người đàn ông của em chút phần thưởng sao?"

Phần thưởng...

Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ trong nháy mắt nóng lên, cô cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh. Sau khi hôn và rời đi, như là Columbus đã khám phá ra thế giới mới, cảm thấy mới lạ nên lại hôn tiếp.

Hai mắt cô lấp lánh như sao, kinh ngạc thì thào nói: "Ơ? Mùi khói thuốc trong miệng anh sao lại thơm như vậy?"

Lần đầu tiên biết mùi thuốc lá có thể ngọt ngào và thơm ngon, giống như sữa bò ngâm... Dâu tây?

"Lúc ở Hạ Thành không gặp được em, anh luôn muốn hút thuốc. Anh hút rất nhiều, sợ mùi khói sẽ lưu lại trên người khi về em không ngửi được, cho nên anh đã mua thuốc lá của phụ nữ." Trịnh Tây Dã nói, "Là vị dâu tây yêu thích của em. Có muốn thử không?"

A. Thảo nào cảm thấy mùi thuốc lá của anh rất lạ, khác hẳn trong ấn tượng trước đây. Hóa ra là một loại thuốc lá dành cho phụ nữ có hương vị dâu tây.

Hứa Phương Phỉ mím môi, trong lòng có chút buồn rầu, do dự nói: "Nhưng em không biết hút thuốc, cũng thật sự không muốn học. Thuốc lá phụ nữ, nếu hút cũng sẽ nghiện phải không?"

"Em hút thuốc làm gì?" Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng che môi cô, thấp giọng kiên nhẫn dỗ dành, "Hôn anh đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play