Edit+beta: LQNN203

Hứa Phương Phỉ cảm thấy Trịnh Tây Dã có một loại ma lực.

Người đàn ông này khi lấn át rất hoang dã, quyến rũ và độc đoán. Nhưng nghịch lý thay, anh cũng có lúc thật thuần khiết và trong sáng.

Nụ hôn phớt lên má trước cửa đơn vị khiến tim Hứa Phương Phỉ loạn nhịp hồi lâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trái tim đập thình thịch vừa ấm áp vừa ngọt ngào xen lẫn hoảng sợ, bước chân có chút loạng choạng, không biết mình như thế nào chào tạm biệt Trịnh Tây Dã, sau đó lại như thế nào đi trở về ký túc xá.

Sau khi tắm và sấy khô tóc, Hứa Phương Phỉ nhìn vào gương trong phòng tắm.

Cô gái trong gương có đôi gò má hồng hào, đôi mắt trong veo sáng ngời, khóe mắt và chân mày toát ra hơi thở hạnh phúc. Dù nhìn thế nào, tất cả đều giống như được ngâm trong lọ mật ong được nâng niu.

Hứa Phương Phỉ không khỏi nhếch mép, che má.

Cô thực sự, rất thích rất thích anh.

Thích đến mức muốn ở bên anh mọi lúc, thích đến mức muốn hòa vào từng chi tiết trong cuộc sống và công việc của anh, thích đến mức muốn cùng anh cùng nhau vượt qua mọi thử thách và nguy hiểm, cùng anh sát cánh cùng chinh phục mọi ngọn núi trắc trở, ở bên anh, che chở cho anh.

Sau vài giây im lặng, Hứa Phương Phỉ kiên quyết mỉm cười với chính mình trong gương. Sau đó đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trở lại mép giường, cầm di động gọi cho Lương Tuyết.

Một vài tiếng bíp, được kết nối.

"Alô, Phương Phỉ." Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Lương Tuyết từ đầu dây bên kia truyền đến.

Hứa Phương Phỉ cười cười, nhẹ giọng nói: "Lương Tuyết, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?"

"Mình là một con cú đêm, thường đi ngủ lúc mấy giờ cậu còn không biết sao. Lúc này mới có chín giờ." Lương Tuyết cũng cười, dừng một chút, hỏi: "Có chuyện gì mà cậu gọi điện thoại cho mình vậy?"

Hứa Phương Phỉ rũ mắt xuống, dùng ngón tay véo nhẹ góc chăn vuông, ngập ngừng nói: "Trước đó mình nghe lớp trưởng nói cậu đang làm việc ở vị trí hành chính. Vậy, nói như vậy, đơn vị nào muốn tuyển người và yêu cầu cụ thể là gì, cậu hẳn là biết nhiều tin tức hơn nhân viên kỹ thuật bọn mình, phải không?"

"Ừm." Lương Tuyết trả lời, có chút lo lắng, "Sao cậu đột nhiên muốn biết về khía cạnh này? Ở Sở 17 không vui, cho nên cậu muốn tìm một chỗ khác à?"

"Không không, không phải." Hứa Phương Phỉ nhanh chóng phủ nhận, "Mọi thứ ở Sở 17 đều rất tốt. Lãnh đạo và đồng nghiệp đều rất tốt, mình có thể học hỏi được rất nhiều."

Lương Tuyết: "Vậy tại sao cậu lại hỏi thăm chuyện này?"

Hứa Phương Phỉ: "Lý do cá nhân."

"Được." Lương Tuyết không hỏi thêm. Bạn học cùng trường thân thiết với nhau, không cần vòng vo, cô ấy liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Cậu muốn biết về đơn vị nào?"

Hứa Phương Phỉ im lặng, nói thẳng: "Mình muốn đến Tấn Châu, đơn vị ban đầu của huấn luyện viên của tân sinh viên bên mình."

Quân nhân có ý thức bảo mật sâu sắc, thông tin nào có thể tiết lộ qua điện thoại, từ khóa nào không thể nói thành lời, giữa họ có sự ngầm hiểu.

Lương Tuyết nghe thấy những lời đó sững sờ, một lúc sau cô ấy không thể tin được nói: "Không phải chứ, cậu muốn đến đó á?"

Hứa Phương Phỉ: "Ừm."

Lương Tuyết ở đầu bên kia của điện thoại im lặng trong nửa phút, cố gắng tiêu hóa thông tin này. Sau đó nói: "Mấy ngày trước ở đây tụi mình đã nghe được một số tin tức, sẽ sớm thôi. Đến lúc đó đơn vị bên cậu đoán chừng cũng có thông tin, mình giúp cậu để ý."

Hứa Phương Phỉ mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

"Quan hệ của chúng ta, nói cảm ơn với mình làm gì." Lương Tuyết khịt mũi, sau đó dừng lại và tiếp tục, "Nhưng mà mình nhắc nhở cậu, mặc dù chỗ đó là đơn vị trần trong ngành của bọn mình, nhưng khổ cũng rất khổ, cậu tốt nhất hãy suy nghĩ cẩn thận một chút."

Hứa Phương Phỉ cười đáp: "Nghe cậu nói kìa. Nơi đó yêu cầu cao như vậy, mình muốn đi cũng chưa chắc đi được."

Lương Tuyết: "Không thể nói như vậy được. Cậu là một trong những sinh viên hàng đầu trong số chúng ta, nếu cậu thực sự có suy nghĩ, xin lên trên, xác suất thông qua vẫn rất cao."

Hứa Phương Phỉ nghe như vậy, chớp mắt: "Sao lại nói như vậy?"

Lương Tuyết ở đầu bên kia do dự, hắng giọng rồi đè thấp giọng: "Mình lén nói với cậu nhé, nghe nói rằng lần này, tuyển dụng chủ yếu là nhân tài thông tin. Thứ nhất, cậu phải là một người chuyên nghiệp, thứ hai, điểm số của cậu trong tất cả các môn học đều xuất sắc. Theo mình đoán, cậu có thể thực sự có đất diễn rồi."

Hứa Phương Phỉ nghe xong thì vui mừng khôn xiết: "Nếu là vậy thì tốt quá."

Lương Tuyết: "Dù sao đi nữa, mình bên này sẽ giúp cậu để ý một chút. Chúng ta hãy giữ liên lạc."

"Được."

Cúp điện thoại.

Tin tức từ Lương Tuyết đã vực dậy tinh thần của Hứa Phương Phỉ, khiến cô vô cùng phấn khích. Trên môi tươi cười, cô siết chặt điện thoại rót cho mình một cốc nước, vừa mới uống một ngụm thì thấy trên WeChat hiện lên âm thanh thông báo.

Người gửi là Dương Lộ.

"..." Nụ cười trên mặt Hứa Phương Phỉ hơi cứng lại, cô đưa ngón tay ấn vào.

Dương Lộ: Chị em, cậu lấy được miếng lót giày cho mình chưa?

Hứa Phương Phỉ cau mày.

Mặc dù Giang Nguyên được lệnh đánh thuốc cô, mặc dù không có hậu quả nghiêm trọng, nhưng bản chất chắc chắn là xấu. Với tính cách nóng nảy của Dương Lộ, nếu biết mình đặt cô vào vòng nguy hiểm, nhất định cô ấy sẽ tự trách mình, thậm chí rất có thể sẽ tìm Giang Nguyên làm ầm ĩ lên.

Bạn thân không dễ dàng thoát ra khỏi hố lửa, theo góc độ của Hứa Phương Phỉ, cô không muốn Dương Lộ tự trách mình hay lo lắng, cũng không muốn Dương Lộ lại dính dáng gì đến Giang Nguyên.

Vì thế...

Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là giấu Dương Lộ.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Hứa Phương Phỉ gõ một tin nhắn trả lời: Lấy được rồi.

Hứa Phương Phỉ: Cậu xem hay là mình cất cho cậu trước, hay mình bớt chút thời gian gửi về Lăng Thành cho cậu?

Dương Lộ trả lời trong vài giây: Cứ cất cho mình trước, lần sau gặp lại đưa mình 【 Hôn hôn 】

Hứa Phương Phỉ: Ừm ừm được 【 Hôn hôn 】

Hai cô gái trò chuyện trên WeChat.

Do việc phân chia tài sản thừa kế của bà ngoại Dương, Dương gia đã rơi vào tình trạng hỗn loạn trong khoảng thời gian này. Dương Lộ vừa phải chịu đựng nỗi đau nhân đôi khi người thân qua đời, vừa mất đi tình yêu, lại gặp phải những chuyện tồi tệ này, tâm trạng càng buồn phiền, đầy cay đắng không biết trút bầu tâm sự nên chỉ biết tâm sự với Hứa Phương Phỉ.

Hứa Phương Phỉ đau lòng lại bất lực nên chỉ có thể cố gắng hết sức để an ủi cô ấy.

Cuối cùng, Dương Lộ gửi giọng nói, nói: "Bảo bối không nói chuyện với cậu nữa, mẹ mình quay lại rồi, mình đi xem."

Hứa Phương Phỉ đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc ôm, kết thúc cuộc trò chuyện.

Đã gần chín giờ rưỡi, Hứa Phương Phỉ mặc một bộ quân phục sạch sẽ, đang chuẩn bị đi điểm danh, trước khi ra ngoài, cô liếc WeChat, đúng lúc nhìn thấy avatar bầu trời mà cô cố định trên đầu, hiện lên một số "1" nhỏ màu đỏ.

Hứa Phương Phỉ chớp mắt, di chuyển đầu ngón tay, ấn vào số "1" nhỏ.

Trịnh Tây Dã: Điểm danh chưa?

Khóe miệng Hứa Phương Phỉ bất giác cong lên, cô vui vẻ trả lời anh: Em vừa thay giày xong, còn chưa ra khỏi ký túc xá.

Hứa Phương Phỉ: Không phải anh nói sẽ đi gặp một người bạn cũ sao, vẫn chưa đi ạ?

Trịnh Tây Dã: Đã đến rồi.

Hứa Phương Phỉ: Bạn cũ nào thế, em đã gặp chưa?

Trịnh Tây Dã: Gặp rồi.

"..." Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và hỏi: Ai vậy?

Trịnh Tây Dã: Em chỉ mới gặp một lần, có thể không có ấn tượng gì.

Hứa Phương Phỉ không nghi ngờ gì: À à.

Trịnh Tây Dã: Lát nữa điểm danh xong thì đi ngủ sớm một chút.

Hứa Phương Phỉ: Vâng vâng. Cho nên anh gửi tin nhắn cho em là vì?

Trịnh Tây Dã: Bên này anh xong việc chắc hơi muộn, sợ em đợi anh, nên anh báo trước cho em biết.

Trịnh Tây Dã: Vợ ngoan, ngủ ngon.

Hứa Phương Phỉ đột nhiên đỏ mặt, thẹn thùng ngọt ngào, ngượng ngùng trả lời anh: Ngủ ngon.

*

Chín giờ rưỡi tối, doanh trại quân đội yên tĩnh, nhưng cuộc sống về đêm ở thủ đô sắp bắt đầu.

Tưởng gia, ngoại ô phía tây Vân Thành.

Cánh cổng sắt nặng nề có gai hình đầu thú mở ra hai bên, theo tiếng cọt kẹt, một chiếc Bugatti Veyron màu xám bạc lái vào sân biệt thự rồi dừng lại.

Cửa sau mở ra, Tưởng Chi Ngang bước ra khỏi xe, vòng tay ôm lấy một người đẹp nổi tiếng trên mạng trong chiếc váy ngắn.

Gò má hắn ửng hồng vì say, ánh mắt mê man, bước đi không vững, khắp người nồng nặc mùi rượu, chỉ có thể miễn cưỡng bước từng bước dưới sự đỡ của người phụ nữ trong lòng, lê lết cơ thể nặng nề của mình về phía trước.

"Uống, đưa cho lão tử uống!" Tưởng Chi Ngang cắn điếu thuốc, hùng hùng hổ hổ, "Mở thêm một chai Royal Salute đi."

"Ngang thiếu, bữa tiệc đã kết thúc, anh cũng đã về đến nhà rồi." Người đẹp nổi tiếng trên mạng dùng hết sức đỡ hắn, nặn ra một nụ cười quyến rũ, ngập ngừng nói: "Hôm nay bụng em hơi khó chịu, em có thể về trước không?"

Nghe vậy, Tưởng Chi Ngang híp mắt, nắm tóc kéo cô gái vào lòng, nhẹ giọng nói: "Về? Về chỗ nào?"

Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, nhìn khuôn mặt hằn học cách mặt mình gần nửa centimet, thanh âm bắt đầu run lên vì sợ hãi, khẩn cầu nói: "Ngang thiếu, em còn mấy người chị em, có thể để bọn họ phục vụ anh, em thực sự không thoải mái lắm..."

Cô ta chưa kịp nói hết đã bị tát mạnh vào mặt.

Người đẹp loạng choạng ngã xuống đất, che mặt, kinh hãi khóc lên bất lực.

"38*, không biết điều."

*Con số này là một thuật ngữ chuyên dùng để mắng phụ nữ (vì 8/3 là quốc tế phụ nữ), ý chỉ người phụ nữ không biết điều, làm chuyện liều lĩnh, điên rồ, không đủ đàng hoàng, mang nghĩa tiêu cực.

Tưởng Chi Ngang khịt mũi, còn định tiếp tục nói gì đó, nhưng một người đàn ông ngoại quốc cường tráng mặc vest đen từ trong nhà đi ra, dùng tiếng Anh cung kính nói: "Ông chủ, có khách đang đợi ngài."

Trong mắt Tưởng Chi Ngang hiện lên một tia nghi hoặc, nheo mắt lại, "Ai?"

Lính đánh thuê trả lời: "Nói là con nuôi của dì Ôn, anh em tốt của ngài."

"..."

Mới nói được vài câu, Tưởng Chi Ngang kinh ngạc đến nỗi điếu thuốc rơi xuống đất. Đôi mắt hắn muốn nứt ra, ​nắm lấy cà vạt của người đàn ông cường tráng, cất giọng tàn nhẫn hỏi: "Hắn ở đâu?"

"Ở trong Phật đường, cùng với phu nhân ạ." Người đàn ông cường tráng trả lời.

"Mẹ kiếp!"

Tưởng Chi Ngang vô cùng tức giận, không dám chậm trễ nửa giây, hắn sải bước thẳng đến Phật đường ở tầng một. Chiếc bình hoa thời vua Càn Long đặt ở góc cầu thang bị đá mạnh, nhanh như chớp lăn xuống cầu thang, trong nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh.

Hắn lao đi như bay, chờ khi Tưởng Chi Ngang lao đến cổng lớn Phật đường với khí thế sát khí, hắn nhìn thấy một cảnh sau đây.

Ánh sáng trong Phật đường mờ ảo, mẹ Tưởng, bà Ôn Thế Thục, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm trổ xoay chuỗi hạt Phật giáo, đôi mắt bà hơi nhắm lại, trông bà có vẻ thoải mái. Giữa cổ và đầu có một đôi bàn tay rộng và mảnh khảnh với khớp xương rõ ràng.

Trịnh Tây Dã rũ mắt xuống, tập trung và bình thản, đang xoa bóp đầu cho mẹ Tưởng. Hai ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo, lần lượt ở ngón tay cái bên trái và bên phải của anh, trong suốt như pha lê và phát sáng với màu xanh ngọc lục bảo trong bóng tối.

U ám và lạnh lẽo.

Chỉ trong vài giây, lông tơ trên lưng Tưởng Chi Ngang đã dựng đứng. Hắn nhìn thấy rõ ràng rằng có một điểm cực kỳ sắc bén ở bên ngoài chiếc nhẫn ngọc lục bảo.

Ngọc bích Miến Điện, có độ cứng từ 7 trở lên, có thể mài như lưỡi kiếm sắc bén, dễ dàng giết người vô hình.

"..." Tưởng Chi Ngang sợ hãi đến cực điểm, không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã, chú ý đến mỗi cử động của tay anh.

Trịnh Tây Dã không nhìn nghiêng. Anh cẩn thận xoa bóp cho mẹ Tưởng, với mỗi lần xoa bóp, ngón tay đeo nhẫn nhẹ nhàng và uyển chuyển lướt qua thái dương, sau tai và động mạch cảnh cực kỳ mỏng manh của Ôn Thế Thục.

Mẹ Tưởng cười đầy mặt: "Vẫn là đứa nhỏ con có cách. Dì già rồi, cột sống cổ chèn ép dây thần kinh sọ não, mấy năm nay đều tìm bác sĩ nhưng không chuyển biến tốt. Thủ pháp mát xa thông thường đối với dì đều vô dụng, con đeo nhẫn vào tay, thoải mái hơn rất nhiều."

Trịnh Tây Dã chậm rãi nhếch khóe môi: "Dì Ôn, chờ Ngang tử trở lại, con sẽ dạy cậu ấy bộ kỹ thuật này, nhân tiện đưa cho cậu ấy một đôi nhẫn. Để khi cậu ấy rảnh xoa bóp cho dì."

"Quên thằng nhóc đó đi."

Mẹ Tưởng mỉm cười, khe khẽ thở dài: "Mấy đứa trẻ nhà họ Tưởng, con là đứa hiểu chuyện nhất, còn Ngang tử là thằng hư hỏng nhất. Nó không gây phiền phức cho dì, dì đã muốn thắp hương cho nó cảm tạ trời đất rồi, chỗ nào còn mong nó hiếu thuận với dì."

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: "Ngang thiếu hơi ham chơi, nhưng những thứ khác đều ổn."

Ở cửa Phật đường, Tưởng Chi Ngang nhe răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã và chiếc nhẫn ngọc sắc bén trong tay anh, tất cả các dây thần kinh trong cơ thể hắn đều căng thẳng thành một sợi dây.

Không biết qua bao lâu, sự tra tấn tinh thần cuối cùng cũng kết thúc.

Mẹ Tưởng mở mắt ra, thấy Tưởng Chi Ngang đã về, liền cười nói: "Ngang tử về rồi. Hai anh em lâu ngày không gặp, chắc có nhiều chuyện để nói lắm. Ngồi xuống cùng nói chuyện, buổi chiều mẹ nấu canh tổ yến, để mẹ đi múc cho các con uống."

Mẹ Tưởng nói xong liền quấn khăn choàng cười đi xuống lầu.

Tiếng bước chân xa dần.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt ---- nỗi uất ức và oán hận của Tưởng Chi Ngang không có nơi nào để trút, hắn tức đến mức rút dao găm ra, dùng hết sức đâm vào người Trịnh Tây Dã.

Trịnh Tây Dã nghiêng người một bên, dễ dàng né tránh, cùng lúc đó bẻ quặt tay hắn xuống đất.

Tưởng Chi Ngang bị áp chế đến mức không thể di chuyển, tia hung ác nham hiểm trong mắt hắn lóe lên, hắn nhấn công tắc của con dao găm, con dao ngắn sắc bén bắn ra với động lượng lớn. Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm, quay người tránh.

Xoạch.

Con dao ngắn đâm vào cây cột phía sau, cán dao khẽ rung lên.

Trịnh Tây Dã cười lạnh một tiếng: "Cách chiến đấu của cậu là tôi dạy, đao pháp cũng là tôi dạy. Sao lại ra tay với tôi?"

Tưởng Chi Ngang tức giận hỏi: "Làm sao mày vào được đây?"

Trịnh Tây Dã: "Dì Ôn đích thân đón tôi ở cổng."

"Đây là Tưởng gia." Tưởng Chi Ngang bị áp chế đến không thể động đậy, nghiến răng đến túa máu, hung ác nói: "Trịnh Tây Dã, mày thật to gan, thế mà còn dám trở lại. Từ trong ra ngoài căn nhà này tất cả đều là người của tao, tao muốn mày chết quá dễ dàng."

Trịnh Tây Dã nắm tóc Tưởng Chi Ngang, nhẹ giọng nói: "Cậu nghĩ tôi cũng ngu ngốc như cậu sao?"

Tưởng Chi Ngang sững sờ.

"Trước khi tới đây tôi đã sớm sắp xếp, chỉ cần trước mười giờ rưỡi còn không rời đi nơi này, cảnh sát lập tức sẽ tới tìm người." Trịnh Tây Dã dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Tưởng Chi Ngang, cảm thán nói: "Ngồi tù bốn năm, già đầu rồi, sao không có chút tiến bộ nào vậy?"

Trong khi nói, Trịnh Tây Dã tỏ vẻ thờ ơ, tay trái bịt miệng Tưởng Chi Ngang, tay phải kẹp cánh tay Tưởng Chi Ngang hung hăng vặn ---- "Tôi đã nói từ lâu, tránh xa chị dâu của cậu ra một chút, sao lại không ngoan không nghe khuyên bảo?"

"A!" Tưởng Chi Ngang đau đến mồ hôi đầm đìa, toàn thân co quắp.

Trịnh Tây Dã đồng thời buông cả hai tay.

Tưởng Chi Ngang không thể chịu được cơn đau dữ dội do trật khớp, run rẩy ngã xuống đất.

Trịnh Tây Dã cúi đầu nhìn hắn một lát, ngồi xổm xuống, rất ôn hòa mà nói: "Thương lượng đi. Đừng đụng tới chị dâu cậu nữa, được không?"

Tưởng Chi Ngang ghét anh đến tận xương tủy, tức giận trừng mắt nhìn anh với mồ hôi nhễ nhại, không lên tiếng.

Trịnh Tây Dã nghiêng người, ghé sát vào Tưởng Chi Ngang, thì thầm vào tai hắn: "Tôi chỉ có một mình, nhưng cậu vẫn còn mẹ. Bệnh Alzheimer của dì Ôn ngày càng nặng, chắc cậu biết rồi nhỉ."

"... Trịnh Tây Dã, mày là đồ chó điên! Súc sinh!"

Khóe miệng Tưởng Chi Ngang có máu chảy xuống, hắn suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi: "Bố mẹ tao đối với mày tốt như vậy, sao mày có thể đối xử với Tưởng Gia như vậy! Lang Nha chúng mày chính là một đám vô ơn bạc nghĩa, độc ác tàn nhẫn?"

Trịnh Tây Dã cong khóe môi, ôn nhã đoan chính: "Hoá ra loại quân bán nước các người cũng biết cái gì gọi là 'ân nghĩa'? Làm tôi hơi ngạc nhiên đấy."

Tưởng Chi Ngang mỉa mai vặn lại: "Hừ. Trịnh Tây Dã, mày không làm gì được tao, chứng minh mày cùng lắm chỉ có như thế. Thủ đoạn phòng ngừa của bố tao cao minh hơn nhiều so với mày."

Trịnh Tây Dã: "Vậy ư. Tưởng lão cao minh như vậy, vẫn nhận kết cục như vậy ư?"

Tưởng Chi Ngang lại nổi giận, cay nghiệt nói: "Mày nhất định sẽ gặp quả báo, tao sẽ không buông tha cho mày! Tao sẽ để mày chết không có chỗ chôn!"

Sắc mặt Trịnh Tây Dã rất tái nhợt, anh tùy ý rút con dao trên cây cột phía sau ra, nhẹ nhàng áp vào cổ họng của Tưởng Chi Ngang.

Sợ hãi trước sát khí trong mắt anh, Tưởng Chi Ngang hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để không run sợ. Hắn nói: "Tao khuyên mày đừng có hành động liều lĩnh, giết người thì mày cũng xong rồi."

Trịnh Tây Dã hơi dùng sức trên mũi dao, nhẹ nhàng nói: "Cậu đã nói tôi là chó điên, cậu cho rằng tôi sợ sao?"

Tưởng Chi Ngang hoảng sợ, run rẩy nói: "Trịnh Tây Dã! Mày mẹ nó là quân nhân, quân nhân đội dân con em, ông đây chắc chắn mày không dám đụng vào tao và mẹ tao, bọn tao là dân! Cho nên mày đừng ở đây hù doạ tao!"

Trịnh Tây Dã rất hứng thú nhìn hắn: "Nếu cậu đã chắc chắn như vậy, cảm thấy tôi đang hù doạ cậu, vậy cậu run cái gì?"

Trịnh Tây Dã: "Quân đội nhân dân và nhân dân thân như một nhà, tiền đề phải là người tốt. Gia tộc cậu phạm tội phản bội đất nước, xứng sao?"

Con ngươi Tưởng Chi Ngang run lên, đôi môi đóng mở, nhưng không phát ra âm thanh.

Tưởng Chi Ngang và Trịnh Tây Dã đã ngày đêm ở cùng nhau mấy năm, tất nhiên hắn đã nhìn thấy thủ đoạn của con chó điên hoang dã này, nếu không sợ, hắn đã sớm giết Trịnh Tây Dã ngay từ giây đầu tiên bước vào Phật đường.

Đây là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, sẽ làm bất cứ việc gì để đạt được mục đích của mình, ai biết anh điên lên sẽ làm gì.

Giằng co vài giây.

Đột nhiên, Trịnh Tây Dã khẽ hừ một tiếng, tùy ý ném con dao trong tay xuống đất.

"Xem cậu khẩn trương chưa kìa. Dù sao chúng ta cũng ở chung dưới một mái nhà, xưng anh em nhiều năm như vậy, không cần phải giết lẫn nhau. Con đường sau này rộng mở, mỗi người đi một bên không phải được rồi sao." Nói đến đây, Trịnh Tây Dã đưa tay ra, tùy tiện đạp đạp cánh tay bị vặn vẹo của Tưởng Chi Ngang, lại nói: "Đừng động tới chị dâu cậu nữa. Nghe rõ thì gật đầu cho tôi."

Tưởng Chi Ngang căng da đầu im lặng.

Trịnh Tây Dã bất đắc dĩ, ngón trỏ vuốt sống mũi, thở dài, sau đó lại bịt miệng Tưởng Chi Ngang, nắm lấy cánh tay Tưởng Chi Ngang vặn thật mạnh.

"A!" Tưởng Chi Ngang đau đến trợn mắt, vội vàng gật đầu.

Trịnh Tây Dã lúc này mới vung tay, chậm rãi đứng thẳng lên, vừa cúi đầu vừa chỉnh lại quần áo, thản nhiên nói: "Vặn lại tay cho cậu rồi, không cần đi bệnh viện, nếu tuần sau thật sự đau, có thể bôi chút Vân Nam Bạch Dược."

Tưởng Chi Ngang: "..."

"Ồ, đúng rồi."

Trịnh Tây Dã bước lên lối vào Phật đường, nghĩ đến điều gì đó, lại dừng bước, quay người thú nhận: "Bức graffiti vẽ ở tầng hầm của cậu, vốn dĩ là tôi vẽ, đám mây lẽ ra là màu đỏ, nhưng cậu lại vẽ thành màu đen, hơi ảnh hưởng đến thẩm mỹ, chịu khó sửa lại đi."

Tưởng Chi Ngang: "..."

Sau khi nói xong, Trịnh Tây Dã mặt vô cảm bước ra ngoài.

Tưởng Chi Ngang ngửa đầu ra sau, cả người ngã quỵ xuống đất dưới cơn đau dữ dội. Phải mất vài phút hắn mới gân cổ rống to: "Người đâu! Mẹ nó chết hết ở đâu rồi!!!"

Lời vừa dứt, tiếng bước chân vội vã truyền đến, hai tên đàn em với mái tóc sáng màu và một cô giúp việc người Philippines tóc xoăn chạy vào.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Tưởng Chi Ngang, ba người họ đều tái mặt vì sợ hãi, hoảng sợ cúi xuống giúp Tưởng Chi Ngang.

Một người trong đó không có mắt, tiến lên chộp lấy cánh tay bị tra tấn của thiếu gia nhà họ Tưởng, cơn đau khiến Tưởng công tử hét lên một tiếng, lạnh giọng chửi: "Mẹ kiếp! Đau đau đau! Mày mẹ nó muốn chết hả!"

"Xin lỗi xin lỗi." Tên đàn em liên tục xin lỗi, rụt cổ lại.

Tưởng Chi Ngang run rẩy đứng dậy, tức giận: "Ai mẹ nó cho Trịnh Tây Dã vào, bọn da trắng ngoài cổng đó đều là người mới, không biết hắn, tụi mày mẹ nó là người mù à?! Nếu mẹ tao có chuyện gì, tao giết cả nhà chúng mày!"

Tên đàn em số 2 mặt mày ủ ê, ậm ừ tiếp lời: "...Ngang thiếu, không thể trách tụi em được. Trịnh Tây Dã cùng Tưởng phu nhân vào cửa, mọi người đều biết hắn tàn nhẫn, ai dám ngăn cản hắn."

"Phu nhân đầu óc càng ngày càng kém! Uống thuốc, khám bác sĩ, mẹ nó hoàn toàn vô dụng." Tưởng Chi Ngang híp mắt nghĩ nghĩ, tiếp tục hạ lệnh, "Đi, gọi Đường Ngọc giúp đỡ liên hệ với bệnh viện hoặc viện dưỡng lão, đưa mẹ tao đi, có thể ra nước ngoài là tốt nhất! Bà ấy ở lại đây quá nguy hiểm."

Đàn em số 1 vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng, em đi gọi cho cô Đường ngay."

Tưởng Chi Ngang dựa vào chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, thở phào. Một lát, trong lòng ước lượng thời gian, sau đó lạnh giọng nói: "Chờ đã, lúc này Trịnh Tây Dã gần như đã ra khỏi đại lộ, chỉ cần hắn không phải ở Tưởng gia xảy ra chuyện, liền sẽ không tra ra trên đầu tao."

Sau khi nghe điều này, hai đàn em nhìn nhau.

Tưởng Chi Ngang nheo mắt, vừa suy nghĩ vừa nói: "Tao nhớ, vài ngày trước có một thằng nhóc nghèo đến từ Campuchia tên là gì nhỉ... A Côn? Bố bị ung thư máu, đến gặp tao nói muốn bán mạng để chữa trị cho bố mình. Thân thủ thằng nhóc đó không tệ, đúng lúc, để nó đi gặp Trịnh Tây Dã, sau khi xong việc cho nó nhiều tiền dàn xếp. Phương thức tùy ý, muốn dùng súng cũng có thể tìm cho nó một khẩu."

Hai đàn em vẫn im lặng, khuôn mặt đầy khó xử và do dự.

Tưởng Chi Ngang nhận thấy sự khác thường của hai người họ, mắng to: "Đều điếc hết rồi à?"

Lúc này, người giúp việc trung niên người Philippines cuối cùng cũng lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngang thiếu gia, cô Đường và BOSS đã biết chuyện ngài sai người hạ thuốc cô gái đó, BOSS rất tức giận. Cô Đường bảo tôi nói với ngài, nếu ngài không nghe lời cô ấy mà tiếp tục làm theo ý mình, ngài từ chỗ nào ra cô ấy sẽ đưa ngài trở lại."

Tưởng Chi Ngang nghe xong những lời này càng thêm tức giận: "Dao không rơi trên người bọn họ, bọn họ đương nhiên không biết đau! Mẹ kiếp, một đám nhát như chuột, sợ Lang Nha và Cục an ninh quốc gia, tôi đây không sợ! Trịnh Tây Dã hại tôi cửa nát nhà tan, cưỡi lên đầu Tưởng gia ị phân, muốn tôi nuốt xuống cục tức này, trừ phi tôi chết!" Vẻ mặt cô giúp việc Philippines không thay đổi, cụp mắt xuống đáp: "Ngang thiếu, khuyên ngài một câu, đừng nói nhiều quá, ngài cũng biết thủ đoạn của BOSS. Nếu thật sự có một ngày hy sinh những thứ quan trọng để giữ những thứ quan trọng hơn, ngài hối hận muốn quay đầu lại, có thể đã quá muộn."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tưởng Chi Ngang, cuối cùng cũng bị dọa.

Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy oán hận không chỗ nào trút, cuối cùng chỉ có thể tức giận chửi bới, giơ tay hất tượng Quan Thế Âm bằng ngọc trắng trên bàn xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Thấy vậy, người giúp việc Philippines biết Tưởng Chi Ngang đã bỏ cuộc nên không muốn ở lại nữa, rời khỏi Phật đường để đáp lại cuộc gọi của Đường Ngọc.

Tưởng Chi Ngang ngồi trên ghế cúi đầu, khuôn mặt u ám.

Đàn em đứng đó một lúc, ngập ngừng mở miệng khuyên nhủ: "...Thôi bỏ đi Ngang thiếu, anh cũng đã thấy đó, họ Trịnh dám một mình nghênh ngang vào địa bàn của anh, hắn là một kẻ điên. Cô Đường cũng không dám chọc tới hắn, chúng ta chấp nhận vậy đi, anh còn phải mang theo anh em phát tài mà."

Tưởng Chi Ngang tức đến phổi muốn nổ tung, bốc một viên ngọc Như Ý ném về phía đó, tức giận mắng: "Cút!"

*

Vào lúc sáu giờ rưỡi tối hôm sau, Hứa Phương Phỉ đeo túi xuất hiện tại khu gia đình của khu quân sự ở phía Nam thành phố.

Sau khi bồi hồi vài giây, Hứa Phương Phỉ cúi đầu lo lắng nhìn màn hình điện thoại.

Ban đầu, buổi trưa cô hẹn Trịnh Tây Dã, buổi tối trở lại nhà anh cùng nhau nấu ăn. Cô vui mừng mong đợi cả buổi chiều, nhưng đến tối, cô không liên lạc được với Trịnh Tây Dã.

Anh không trả lời các cuộc điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn WeChat, như thể biến mất khỏi thế giới ngay lập tức.

Hứa Phương Phỉ sốt ruột lại lo lắng, không cần nghĩ ngợi, cô cầm lấy chìa khóa vọt thẳng xuống nhà anh.

"..." Cầm điện thoại trong lòng bàn tay, Hứa Phương Phỉ âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó vòng qua dây cảnh giới màu vàng, đi tới lối đi dành cho người đi bộ.

Cô ngập ngừng gọi: "Chú ơi."

Do khu gia đình và khu công tác không có sự chồng lấn về diện tích nên lực lượng bảo vệ cổng trực không phải là quân nhân mà là nhân viên bảo vệ bất động sản của địa phương thuê từ bên ngoài.

Chú bảo vệ đang trực nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái xinh đẹp ngoài cửa, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Phương Phỉ: "Chào chú, cháu tới tìm bạn trai, phiền chú mở cửa cho cháu với."

Chú bảo vệ nhíu mày: "Bạn trai cô ở tòa nhà nào, đơn vị nào?"

Hứa Phương Phỉ: "Tầng 15, khu 2, tòa nhà 6, phòng 1502."

"Tòa nhà 6, khu 2, 1502... Ồ." Chú bảo vệ nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: "Cô là bạn gái của A Dã, tôi nhớ ra rồi, hai người trước đó cùng nhau trở về, tôi đã nhìn thấy cô."

Hứa Phương Phỉ hơi đỏ mặt, cười gật đầu: "Phải, là cháu."

"Vào đi." Chú bảo vệ mỉm cười, nhấn nút mở cửa rồi để cô đi.

Thanh sắt phía trước kêu "két" một tiếng rồi tự động mở ra.

Hai tay Hứa Phương Phỉ cầm quai túi xách, đi được vài bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, sau đó quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, chú, hôm nay A Dã có ra ngoài không ạ?"

"Không có." Chú bảo vệ nhớ lại, "Tối hôm qua cậu ấy về rất muộn, gần mười một giờ, hôm nay tôi vẫn chưa thấy cậu ấy ra ngoài."

Hứa Phương Phỉ trầm ngâm: "À."

Chú bảo vệ vẫy tay với cô: "Đi thẳng lên lầu đi, nhất định đang ở nhà đấy."

Hứa Phương Phỉ mỉm cười: "Vâng! Cảm ơn chú."

Tăng tốc chạy chậm dọc đường, vào cửa căn hộ, bấm thang máy, đi thang máy đến hành lang tầng 15 quen thuộc của chung cư, trước cửa 1502.

Hứa Phương Phỉ chớp mắt, nhìn thấy bên cạnh cửa có chuông cửa, cô vươn đầu ngón tay chọc chọc.

"Đinh đoong, đinh đoong---"

Tiếng chuông cửa vang lên.

Hứa Phương Phỉ rút tay về, kiên nhẫn đứng ở cửa chờ đợi. Nhưng sau nhiều phút liên tục, không có ai trong nhà ra mở cửa.

Hứa Phương Phỉ ngay lập tức trở nên lo lắng hơn. Cô lấy chiếc chìa khóa lấy được tối qua trong túi xách, đút vào lỗ khóa rồi xoay nhẹ. Khóa cửa kêu một tiếng rõ ràng, được mở ra.

"A Dã?"

Cô gái thò cái đầu tròn xoe vào cửa, ngoẹo cổ nhìn quanh.

Phòng khách trống rỗng, không nói đến người, ngay cả một bóng ma cũng không có.

Hứa Phương Phỉ cau mày, thuận tay đóng cửa lại, thay đôi dép lê nam màu đen quá khổ rồi đi về phía phòng ngủ trong cùng.

Lúc này đã gần bảy giờ tối, sắc trời tối đen, hoàng hôn bao trùm cả đất trời. Trong phòng không có bật đèn, ánh sáng cực kỳ mờ mịt.

Cửa phòng ngủ của Trịnh Tây Dã để mở, khép hờ.

Hứa Phương Phỉ có chút xấu hổ, chần chừ trước cửa, từ nhỏ được nuôi dạy và tu dưỡng bản thân khiến cô rất lễ phép giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cộc cộc hai lần, vẫn không có phản hồi.

Bây giờ, cô lo lắng đến mức không thể kiềm chế được nữa, cô mở cửa bước vào, đôi mắt tìm kiếm trong bóng tối. Sau đó, sững người trong sự kinh ngạc.

Trên chiếc giường lớn giữa phòng, một người đàn ông cao lớn đang để trần thân trên nằm trên đó, thân thể cường tráng lạnh lùng không chút che đậy.

Hứa Phương Phỉ nhạy bén cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, vội vàng cúi xuống xem xét kỹ khuôn mặt anh.

Trong bóng tối, đôi mắt của Trịnh Tây Dã nhắm chặt, đôi môi mím thành một đường thẳng mỏng, ngay cả trong trạng thái mơ màng trong giấc ngủ, giữa hai lông mày của anh vẫn có một nút thắt đẹp đẽ, như thể anh đang chịu đựng một loại khó chịu mạnh mẽ nào đó.

"A Dã? A Dã?"

Hứa Phương Phỉ lo lắng gọi tên anh.

Người đàn ông trên giường vẫn nhắm mắt, hơi thở phả ra từ hốc mũi, hơi ngắn, không đều, vừa nặng vừa nóng.

Hứa Phương Phỉ lo lắng đến mức đưa tay sờ trán anh.

Nhưng mà, trong nháy mắt đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt người đàn ông, thân thể yên lặng đột nhiên động đậy ---- cánh tay nâng lên, dùng sức nặng nề mà ngạo nghễ kẹp lấy cổ tay cô, lật người đè cô xuống giường.

Mí mắt Trịnh Tây Dã đã được nâng lên, đôi mắt anh đỏ ngầu, gần như đỏ bừng. Anh từ trên cao nhìn xuống, cực kỳ đề phòng cảnh giác nhìn cô, ánh mắt hung ác như sói.

"A Dã!" Hứa Phương Phỉ sửng sốt, ngữ khí có chút không rõ ràng, lắp ba lắp bắp nói: "A Dã, là em..."

"..." Trịnh Tây Dã không chắc chắn nheo mắt lại.

Một lúc sau, đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng rõ ràng, tầm mắt mơ hồ lại rõ ràng, rõ ràng lại mơ hồ. Trong sự hỗn loạn lặp đi lặp lại này, anh nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ này.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể cường tráng và nặng nề như mất đi sức lực đổ xuống.

"Trịnh Tây Dã..."

Trọng lượng một trăm bảy mươi cân của người đàn ông khiến cơ thể nhỏ nhắn của cô chìm sâu vào trong ổ chăn mềm mại. Hứa Phương Phỉ hoàn toàn đỏ mặt, bị giam cầm trong lòng ngực của người đàn ông. Nhiệt độ trên người anh cao dị thường, làn da như sắt nung đỏ, nóng đến mức cô suýt nữa bị nấu chín.

Hứa Phương Phỉ lo lắng vặn cổ tay, nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: "Này, anh sốt rồi. Có phải bị cảm không, đã uống thuốc chưa?"

"Yên nào."

Giọng mũi nồng đậm từ trong cổ truyền đến, khàn khàn lười biếng, trầm giọng nói: "Chồng em chỉ bị bệnh, không phải không được. Em kiềm chế chút, đụng phải lửa tối nay em đừng nghĩ rời đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play