Khương Lan ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Cô phát hiện salad trước mặt Với Vãn Thu như chưa được động đũa, ly nước cam mới vơi một ít, mà cô đã ăn hết nửa chén cơm rồi.
Với Vãn Thu đang nhìn cô chằm chằm, cũng không biết nhìn bao lâu rồi.
Khương Lan thấy được ở trong mắt bà toàn là khát vọng ăn uống, cô thử thăm dò: "Cô Với muốn ăn thử một miếng không?"
Nếu cô ăn salad mà thấy người đối diện ăn sườn xào chua ngọt, cô cũng ăn không vô a.
Với Vãn Thu nhấp môi không nói chuyện, bà vừa định từ chối, liền thấy Khương Lan mở ra một hộp cơm khác, đẩy đến trước mặt bà.
Khương Lan gọi hai phần cơm, vốn dĩ định sáng mai ăn cơm chiên trứng, nhưng mà hôm qua Với Vãn Thu đã mời cô ăn lẩu, như vậy phần cơm này không tính là gì, "Cô Với nếm thử đi, cái này ăn rất ngon."
Với Vãn Thu đã có hơn ba tháng không ăn món chính, bà sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi điều độ, ý chí quyết tâm so với rất nhiều người trẻ tuổi còn kiên định hơn, nhưng đêm nay trong khoảnh khắc này liền tan rã.
Khương Lan ăn rất ngon lành, tóc dài buộc ở sau đầu, đầu cúi hơi thấp, mới một lát đã ăn nửa chén cơm.
Với Vãn Thu nghĩ thầm, nếu ăn một miếng xương sườn chắc cũng không có vấn đề gì đâu.

Bà cũng không thể không giao lưu gì với Khương Lan trong suốt chương trình, "Vậy cô cũng ăn chút salad đi."
Một khối xương sườn, hai khối xương sườn, một muỗng gà Cung Bảo..

Sau đó là nửa chén cơm.
Ăn cơm xong, Với Vãn Thu chủ động thu dọn, Khương Lan dựa vào sô pha tiêu thực.
Kỳ thật cô chỉ no bảy phần.

Với Vãn Thu bảo cô ăn salad, cô liền tượng trưng mà ăn hai miếng, hương vị hơi lạ nhưng tôm bóc vỏ lại khá ngọt.
Đến buổi tối, cô có lẽ lại đói bụng.
Giọng nói của Với Vãn Thu cùng với tiếng nước chảy từ trong phòng bếp truyền tới tai Khương Lan.
"Cơm ở nhà hàng bên ngoài có nhiều muối và dầu, tuy rằng ăn ngon, nhưng đối thân thể không tốt."
Khương Lan ngoài miệng nói đã biết nhưng lại không để trong lòng.
Sau khi rửa chén xong, Với Vãn Thu lau khô tay, lúc này mới vừa hơn 7 giờ.

Bà liếc mắt nhìn Khương Lan, thấy cô lười biếng ngồi ở trên sô pha.
Bà đối Khương Lan có ấn tượng không tốt.

Ngoại trừ chuyện không môn đăng hộ đối thì hiện tại tăng thêm hai điều đó là: Lười biếng và ăn uống không lành mạnh.
Với Vãn Thu đã sớm vào phòng, Khương Lan lướt di động cũng gần tới 10 giờ, ở thời điểm 9 giờ 50 phút, cô gọi một phần gà rán nhỏ, biệt thự ở vùng ngoại thành, 10 giờ rưỡi đưa đến, vừa lúc Với Vãn Thu đã đi ngủ.
Thời điểm cô xuống lầu lấy cơm hộp, ở cửa gặp phải một người phụ nữ mặc đồng phục màu xám.
Tóc dài màu đen, mang giày cao gót, vẻ mặt mệt mỏi.
Thấy Khương Lan người phụ nữ còn sửng sốt một chút, "Cô..

cô chắc hẳn là Khương Lan rồi.

Chào cô, tôi là Trần Thục Vân."
Trần Thục Vân là khách mời bình thường, không phải là người nổi tiếng của chương trình.

Khương Lan cười cười, nói: "Chào chị, em đang định đi xuống lầu lấy đồ ăn."
Hai người lướt qua nhau, đi vài bước Khương Lan quay đầu lại, từ nơi này nhìn qua..

Trần Thục Vân lưng có chút khom, bây giờ đã 10 giờ rưỡi, cô ấy mới trở về.
Lấy cơm hộp xong, Khương Lan đi thang máy lên lầu, cô cử động nhẹ nhàng nhất có thể, ôm túi đồ ăn ngồi xếp bàng ở trên sô pha, mới vừa đem túi đồ ăn mở ra, liền nghe thấy động tĩnh truyền tới từ phía dưới.
Căn biệt thự ở giữa là lộ thiên, lầu một có một phòng khách lớn, phía trên đều là trống không, từ lầu 4 nhìn xuống, có thể thấy phòng khách, nhà ăn của những tầng khác.
Nàng nhớ nhóm của Trần Thục Vân ở lầu hai.
Thanh âm ở lầu hai không lớn không nhỏ, đầu tiên là hai tiếng gõ cửa, sau đó một âm thanh tương đối lớn tuổi nói: "Giờ mới về, cô nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi."
Trần Thục Vân cúi đầu nói: "Ừm, hôm nay là có hơi muộn, mấy ngày nay có chút bận rộn ạ."
Dì Triệu từ tủ lạnh lấy ra cơm tối đưa cho Trần Thục Vân, Trần Thục Vân vội nói: "Mẹ, con đã ăn ở bên ngoài rồi."
Dì Triệu cau mày, thanh âm bén nhọn lại nghiêm khắc: "Cô ngửi xem trên người của cô đi, toàn là mùi rượu, suốt ngày không về nhà, có con dâu nhà ai mà như cô, sự nghiệp quan trọng đến thế à, một chút đều không quan tâm đến người nhà..

Tôi nói bao nhiêu lần mà sao cô không hiểu.."
Trần Thục Vân chân trần đạp lên trên mặt đất, cô từ tủ lạnh cầm bình thủy, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, "Mẹ, còn mấy ngày nữa mới đến lúc bàn giao công việc, tối nay tụ tập cùng đồng nghiệp ăn cơm là bởi vì con muốn từ chức, nên có uống hai ly."
Dì Triệu bang một tiếng đóng lại tủ lạnh, "Tụ tập có gì tốt, ngày nào cũng ăn ở bên ngoài ăn, tôi còn chưa thấy cô về nhà nấu cho Tiểu Hiên bữa cơm nào, cô có biết Tiểu Hiên sắp lên lớp 12 không!"
Bà quay đầu nhìn Trần Thục Vân, thấy gương mặt trang điểm của cô lại càng nổi trận lôi đình.
Trần Thục Vân bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con cũng là vì muốn tốt cho Tiểu Hiên thôi, nó đi học mệt, chẳng lẽ không cần điều kiện sinh hoạt tốt sao, không cần gia sư sao? Không cần tiêu tiền sao?"
Cô thở dài, vô lực mà ngồi ở trên sô pha, "Con vất vả như vậy lại là vì ai."
Dì Triệu ngữ khí mềm một ít, "Tham gia xong cái chương trình này liền có tiền, cũng không cần cô đi làm nữa, nhanh chóng nghỉ việc đi."

Trần Thục Vân nhìn bóng dáng dì Triệu, thần sắc phức tạp, trải qua một ngày dài, lớp trang điểm trên mặt Trần Thục Vân cũng không thể che đi nếp nhăn, quầng thâm mắt, còn có vẻ mỏi mệt của cô.
Chẳng lẽ cô thật sự phải làm người phụ nữ của gia đình sao, chẳng lẽ mười mấy năm này phấn đấu, nói không làm nữa liền không làm sao.

Tiền lương một tháng của cô ba bốn vạn, cũng không ít hơn so với chồng, vì cái gì cô còn phải về nhà chăm sóc con cái, vì cái gì chồng không thể gánh vác nhiều hơn một chút.
Dì Triệu thấy Trần Thục Vân không nói lời nào, lại lạnh giọng hỏi: "Nghe thấy không, nhanh chống nghỉ việc đi!"
Khương Lan dựa lưng vào sô pha, một bên gặm cánh gà rán một bên dựng lỗ tai nghe thanh âm Trần Thục Vân truyền tới bên tai.
"..

Con đã biết, đơn xin từ chức đã đưa lên trên rồi, nhưng đợi bàn giao công việc nên còn một tuần nữa."
"Thật là rắc rối, chờ chương trình xong rồi nhanh chóng trở về," dì Triệu nhỏ giọng lẩm bẩm, Khương Lan không nghe rõ, thanh âm gặm cánh gà của cô cũng nhỏ đi.
Trần Thục Vân muốn từ chức?
Làm tiêu thụ hẳn là kiếm được nhiều tiền a, Khương Lan không nghĩ ra vì sao muốn từ chức.
Cô đang nghiêm túc ăn dưa đến nỗi không nghe thấy tiếng cửa phòng mở, đến khi ngẩng đầu mới thấy Với Vãn Thu đứng ở cửa phòng ngủ tối om, mà đồng hồ thạch anh treo ở phòng khách, kim phút đã chỉ vào số tám..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play