Kể từ khi Hứa Vãn Tùng hỏi cưới cho đến nay thì cũng đã gần hai tháng, hiển nhiên thì họ cũng đã tổ chức xong lễ dạm hỏi, sính lễ cũng đã đưa cho nhà họ Lăng rồi, vốn dĩ Trương Đạm còn nghĩ khi gả Hà Mật cho Hứa Vãn Tùng thì cũng chẳng thu lại được bao nhiêu, nhưng bà ta không ngờ sau vẻ bề ngoài phong trần có chút ăn chơi kia, thì Hứa Vãn Tùng là một kẻ có tiền!

Vì lẽ đó nên sau khi đưa sính lễ xong thì Trương Đạm đã thúc giục cuộc hôn sự này nhanh chóng diễn ra. Và theo như lời của bà ấy, hôm nay chính là ngày Hà Mật chính thức lên xe hoa về nhà chồng.

Từ khi Hà Mật quyết định ngày kết hôn thì Lăng Dụ Triết cũng có chút bất ngờ, anh còn tưởng mình đã có được sự tha thứ từ cô rồi, nhưng không ngờ khi Hứa Vãn Tùng đề ra ngày kết hôn thì Hà Mật lại vui vẻ đồng ý, cái đồng ý của cô đã làm cho Lăng Dụ Triết khó hiểu, nhưng rồi lại không nói gì nữa.

Ngồi ở phòng của mình, Hà Mật mặc trên người một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, tinh tế để lộ phần vai thon gọn và xinh đẹp, chiếc cổ trắng ngần cũng được điểm xuyến bằng một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng lại càng quyến rũ và mặn mà hơn, mái tóc dài được búi cao và có hai sợi tóc rũ xuống uốn lượn, trong dáng vẻ hiện tại cô thật sự quá đỗi xinh đẹp.

Khi Lăng Dụ Triết bước vào, anh rất muốn hỏi cô tại sao lại chấp nhận gả cho một người đàn ông khác mà không phải là anh, tuy nhiên thì khi anh nhìn cô một lúc rồi lại không nói gì nữa. Chỉ nhẹ nhàng giúp cô trùm khăn voan, sau đó thì cũng rời đi.

Hà Mật nhìn bóng dáng đơn độc của Lăng Dụ Triết thì cô rất muốn níu kéo anh lại, nhưng hiện tại nếu cô níu kéo anh thì đồng nghĩa với việc cả đời cô sẽ phải ở lại Lăng gia, cho dù cuộc sống sau này có hạnh phúc hay đau khổ thì cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Nhưng Hà Mật lại không muốn như thế, cô muốn rời khỏi nơi này, cánh tay đang lơ lửng để níu kéo Lăng Dụ Triết cũng hạ xuống, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nhìn bản thân thật xinh đẹp trong gương, cô tự cười chế giễu…

- Xinh đẹp thì làm gì chứ… Nếu như có dáng vẻ bình thường thì chẳng phải sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ sao? Ngu ngốc, yếu đuối… Hà Mật, mày thật sự rất đáng khinh!

[…]

Giờ lành đã điểm, Hứa Vãn Tùng cùng với một số bạn bè làm phù rể đã đến, mục đích của cậu ta không phải cưới Hà Mật, mà mục đích quan trọng của cậu ta chính là cứu cô khỏi ngôi nhà u ám này. Tuy nhiên, khi Hứa Vãn Tùng đến thì đã chạm phải ánh mắt sắc lẻm từ Lăng Dụ Triết, chỉ cần dùng đầu gối nghĩ cũng đủ biết Lăng Dụ Triết bây giờ đã ghen đến mức muốn chẻ cậu ta ra làm đôi!

Cuối cùng, sau một loạt nghi thức thì Hứa Vãn Tùng cũng đã thuận lợi đưa Hà Mật lên xe hoa. Nhưng trước khi cậu ta lên xe cùng cô dâu của mình thì Lăng Dụ Triết đã gọi cậu ta ra ngoài nói chuyện riêng, anh đưa mắt khó chịu về phía của Hứa Vãn Tùng, nói:

- Chăm sóc Hà Mật thật tốt. Nếu không…

- Cha vợ yên tâm, chỉ cần Mật Mật ở bên cạnh con thì con sẽ đảm bảo cô ấy và Lăng thị sẽ bình an vô sự!

Nơi xong thì Hứa Vãn Tùng cũng cúi đầu chào anh rồi rời đi.

Chiếc xe được đính đầy hoa cũng dần lăn bánh rồi nhanh chóng khuất dần, Lăng Dụ Triết nhìn theo mà chỉ biết cười nhạt, anh đang trông mong gì chứ? Chẳng lẽ anh còn đang trông chờ rằng Hà Mật sẽ đổi ý, sau đó cùng anh ở bên nhau cho đến đầu bạc răng lông? Nực cười… Anh đúng là điên rồi.

Hôn lễ của Hà Mật vừa kết thúc thì Trương Đạm đã ngồi xuống ghế sofa, thở ra một tiếng, nói:

- Cuối cùng cũng đã tống khứ được con nhỏ đó đi.

Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết có chút không vui, anh còn đưa mắt u ám nhìn về phía của mẹ mình, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Sau đó, khi anh định sẽ quay về phòng thì Trương Đạm đã nhìn theo anh, nói:

- Phải rồi Dụ Triết, con cùng Lan Hinh cũng nên bàn chuyện cưới hỏi đi, dù sao thì chuyện của Hà Mật cũng xong rồi.

Lý Lan Hinh còn tưởng Lăng Dụ Triết sẽ gật đầu và suy nghĩ, nhưng bước chân của anh bỗng khựng lại, anh lại đi xuống nhà, ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình, nói:

- Mẹ… Con không muốn kết hôn nữa!

Trương Đạm và Lý Lan Hinh còn cũng vô cùng kinh ngạc với lời nói này của anh, đặc biệt là Lý Lan Hinh, cô ta còn nghĩ bản thân sắp trở thành Lăng thiếu phu nhân rồi chứ, ngay cả việc nói chuyện cùng cha cô cũng đã xong xuôi rồi, tại sao đột nhiên anh lại từ chối?

Hiển nhiên thì cho dù cô ta có kinh ngạc hay bất mãn đến đâu thì cô ta cũng không bộc lộc ra ngoài, mà chỉ ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh của Trương Đạm. Còn bà ấy lại nhìn con trai bằng cặp mắt khó hiểu, nói:

- Tại sao chứ? Chẳng phải con đã đồng ý với mẹ và Lan Hinh rồi sao?

- Con có việc cần phải làm, nên vì thế hiện tại con không thể kết hôn được.

Nghe đến đây thì Lý Lan Hinh đã siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cô ta biết rằng Hà Mật sẽ là một mối họa, trước sau gì rồi cũng sẽ gây ảnh hưởng đến cô ta và Lăng Dụ Triết! Nhưng cô ta lại không nghĩ anh thật sự sẽ vì Hà Mật mà từ chối mình. Nhìn dáng vẻ đượm buồn của Lý Lan Hinh, Trương Đạm liền nhíu mày không vui, nói:

- Có chuyện gì quan trọng hơn việc con và Hinh Nhi kết hôn sao?

- Đúng vậy.

- Con nói xem, là có chuyện gì?

Lúc này, Lăng Dụ Triết cũng không biết nên nói làm sao nữa. Nếu như anh nói anh đã nằm mơ về thân phận của Tống Giai Âm, thì liệu mẹ anh có tin hay không? Hơn nữa, nếu như bà ấy tin thì anh sẽ làm gì tiếp theo? Còn nếu như bà ấy không tin thì anh phải làm gì để mẹ tin đây? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Lăng Dụ Triết vẫn nói:

- Giai Âm… Giai Âm rất có thể là con gái của mẹ, là đứa em gái vừa sinh ra đã chết của con!

Khi Trương Đạm nghe thấy anh nói tin này thì cũng kinh ngạc, bà ấy liền bắt đầu có một vài suy nghĩ của riêng mình. Lý Lan Hinh còn định sẽ kéo vạt áo của bà ấy, nhưng Trương Đạm đã nhìn cô ta, mỉm cười dịu dàng, nói:

- Tạm thời chuyện kết hôn của hai đứa phải dời lại đã. Mẹ cần thời gian suy nghĩ vấn đề này.

Sau đó thì Trương Đạm cũng được Hình Bân đưa về nhà tổ Lăng gia, Lý Lan Hinh cũng được tài xế đưa về Lý gia. Bây giờ ở trong ngôi nhà to lớn này chỉ còn mỗi Lăng Dụ Triết và những kí ức cũng như hình ảnh quá khứ của Hà Mật.

Nằm trên giường của cô, anh cảm nhận lấy được hơi ấm của Hà Mật, mùi hương thơm ngát của cô, dáng vẻ xinh đẹp, đáng yêu của cô… Đồng thời cũng nhìn thấy được quá trình cô trưởng thành, sau đó là lại kết hôn…

Hôm nay là hôn lễ của em… Có thể là ngày vui nhất trong cuộc đời của em, nhưng lại là ngày khó chịu nhất trong đời của anh… Họ chẳng lẽ là nghiệt duyên sao?

Nếu là nghiệt duyên, tại sao lại để họ gặp mặt… Nếu là lương duyên, sao lại để họ xa lìa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play