Từ đây, địa vị của những đứa trẻ này sẽ không đơn giản là thiếu gia, tiểu thư nhà Vương nữa, mà là những đứa trẻ cao quý nhất trần đời.

✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾

Đêm qua Tĩnh Nhi tới viện Sương Thu trong tâm trạng thấp thỏm. Quý Phi hào hứng, liên tục sai người lấy này lấy nọ cho nhóc ăn, cho nhóc xem xiêm áo gần đây mình làm cho nhóc. Tĩnh Nhi nhìn cô ta, vô cùng biết ơn, cũng gọi nữ tì theo mình tới – Sơn Trà – nhận lấy toàn bộ.

Đối với Quý Phi, Tĩnh Nhi vẫn luôn tồn tại khúc mắc. Lần gần đây nhất là chuyện Quý Phi hung dữ với nhóc, kêu nhóc phải rời xa chú Tiểu Tề. Sinh nhật hiện tại Tĩnh Nhi đã tròn sáu tuổi, đã có năng lực phân biệt đúng sai. Nhóc cho rằng sự lựa chọn đến viện Sương Thu tối qua của mình có lẽ đã làm chú Tiểu Tề tổn thương lòng, thế nhưng những bóng hình mở ảo của mẹ ruột đã buộc nhóc phải đến, nhóc mong mỏi mẹ không mang dáng vẻ như mình đã từng chứng kiến, mà dịu dàng, hiền lành, không nôn danh lợi, chỉ đơn thuần quan tâm nhóc thôi.

Nhưng Quý phi chỉ cảm thấy là, nguyện vọng thầm kín thậm chí không dám nghĩ tới của mình, thật sự thành hiện thực! Đầu tiên là Vương gia thành Thái tử, cuối cùng giờ đã lên ngôi thiên tử, con trai mình là con cả vua, cái cô Vương phi kém may lại chết sớm … Nếu có thể được mẹ quý nhờ con, mình sẽ trở thành… trở thành người phụ nữ cao quý nhất trên đời này.

Quý Phi không dám khơi dậy mâu thuẫn với Tĩnh Nhi lần nữa, không nói xấu câu nào về Tề Vân Nhược. Cô ta hiểu rằng dù không máu mủ, ngày ngày bên nhau, Tề Vân Nhược lại biết lừa gạt, chiều chuộng người ta, tự dưng có thể làm Tĩnh Nhi nảy sinh cảm tình — Có điều ngày lành của y hết rồi, sau này y sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với Tĩnh Nhi, hình bóng y sẽ dần phai mờ trong đầu thằng bé. – Quý phi cười khẩy trong đầu.

Bởi Quý Phi cho rằng, con trai có cảm tình tốt với một nam sủng, chắc chắn là vết nhơ trên người thằng bé. May thay nhị hoàng tử cũng sống trong viện Mặc Liên khá lâu, chậu nước bẩn này cũng sẽ tạt lên người mẹ con Vi phi. Sẽ không ai có cơ hội lấy lý do ấy chỉ trích Hoàng thượng chỉ có mỗi hai đứa con trai.

“… Mẫu phi, con ăn no rồi.” Tĩnh Nhi cười áy náy.

Lúc này Quý Phi mới nhận ra mình mãi cho Tĩnh Nhi ăn, đã được rất lâu rồi. Cô ta cười bảo: “Thời gian này là lúc để cơ thể phát triển, phải ăn thật nhiều mới cao lớn được.”

Nhóc gật đầu.

Đoạn thời gian trước, tình hữu nghị giữa Quý Phi và Vi phi đã sụp đổ khi Lý Sâm lên ngôi, bởi cả hai đều có con trai. Giờ họ lại thành kẻ thù, mà thù hằn còn sâu hơn lúc ở lầu nhỏ đối diện trong viện Sương Thu.

Quý Phi dè chừng, thử hỏi: “Tĩnh Nhi nè, ở viện Mặc Liên, nhị hoàng tử học hành giỏi không?”

Nhóc đáp: “Nhị đệ vẫn chưa vào vỡ lòng ạ.”

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi thêm: “Mẫu phi nghe kể nhị hoàng tử chỉ biết quậy chơi cả ngày, nó ở chung với con có phiền tới việc học của con không?”

Nhóc hơi nhíu mày: “Nhị đệ hoạt bát, viện Mặc Liên cũng đủ lớn, em rất nghe lời nhũ mẫu, không hề làm phiền con.”

Cô ta giở giọng điệu sâu xa: “Tĩnh Nhi à, có vài việc con không biết, người ta cũng sẽ không nói với con, cũng chỉ có mẹ ruột mới nói cho con nghe, cho con hiểu thôi. Từ giờ trở đi hãy tạo khoảng cách với nhị hoàng tử, đừng để nó đuổi theo con.”

Nhóc nhìn cô ta, bỗng dưng nhớ lại cách đây không lâu trong viện Mặc Liên, nhóc đã quên mất vì lý do gì nhóc giận dỗi với Mộc Nhi. Chú Tiểu Tề đã nắm tay hai đứa, nở nụ cười ôn hoà, bảo rằng: “Tĩnh Nhi, Mộc Nhi nè. Các con là anh em thân thiết nhất trên đời này, các con phải dìu dắt nhau trưởng thành. Sau này bên cạnh các con sẽ có rất nhiều người làm nhiễu loạn bước chân các con, nếu cả một người để tin mà các con còn không có, vậy buồn lắm. Các con phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau nha.”rồi gương mặt chú Tiểu Tề nặng nề đi:“Các con là trẻ con, ta không nên nói với các con những lời này. Nhưng ta sợ người bên cạnh các con sẽ dùng lời nói để đầu độc các con, làm các con sinh ra khoảng cách, không còn tình cảm rồi vô cớ lục đục, tranh giành lẫn nhau. Tĩnh Nhi, Mộc Nhi, các con muốn một kẻ thù hay một người vừa là anh em vừa là bạn bè tri kỷ?”

Mộc Nhi đáp: “Con sẽ không cướp đồ của anh! Con tốt với anh nhất.”

Tĩnh Nhi đã học hành, nói chuyện nho nhã hơn nhiều. Nhóc nhìn sang em trai, trả lời: “Con sẽ mãi thương yêu em, dạy dỗ em. Chuyện anh em trong nhà cãi cọ nhau sẽ không xảy ra giữa chúng con đâu ạ.”

Tề Vân Nhược xoa quả đầu be bé của mỗi đứa. Tĩnh Nhi cúi đầu đỏ mặt, Mộc Nhi hào hứng nói luôn mồm, nói mình cũng sẽ giỏi như anh, sau này sẽ cùng đọc sách, cùng tập võ với anh.



Tĩnh Nhi im lặng nhìn Quý Phi. Quý Phi không hiểu, vẫn còn nói: “Để mẫu phi nói như vầy cho con hiểu. Mẹ ruột nhị hoàng tử không phải người đơn giản, đôi khi nàng ta xem mẫu phi như đồ ngốc mà lừa, nhưng mẫu phi biết hết đấy. Con cái nàng ta sinh ra cũng sẽ không đơn thuần đâu. May là con lớn hơn nó, hiểu biết sớm, vậy con sẽ luôn giỏi giang hơn nó, phụ hoàng các con đến xem con…”

“Mẫu phi! Đã khuya rồi, con hơi mệt.” Tĩnh Nhi cắt lời cô ta.

Quý Phi cho rằng đứa trẻ lớn cỡ này là thời gian tốt nhất để dạy dỗ về nhận thức, bởi vậy cô ta đã khe khẽ nhíu mày. Mà giờ cô ta càng muốn bồi dưỡng cảm tình với con trai hơn, nên nói: “Vậy con nghỉ ngơi đi. Con ngẫm kỹ lại xem lời mẫu phi nói đúng không. Còn lại chờ mai mẫu phi nói với con tiếp.”

Tĩnh Nhi cúi đầu: “Vâng.”

Bọn trẻ trong viện Mặc Liên đều còn nhỏ, Tề Vân Nhược chưa từng bắt chúng phải dậy sớm. Vì Tĩnh Nhi đang chuẩn bị bắt đầu tập võ, quen nếp dậy vào giờ mão ba khắc (06h20-7h00a.m) đứng trung bình tấn, do thị vệ Phương Qua dẫn đi tập luyện tại sân ngoài viện Mặc Liên. Hôm nay đến viện Sương Thu, Tĩnh Nhi quyết định ngủ thêm ít lâu, thức dậy thì sẽ về thẳng viện Mặc Liên, nhóc cũng đã dặn dò đại a hoàn Sơn Trà của nhóc như vậy.

Thế nhưng trời mới chỉ tờ mờ sáng, Tĩnh Nhi đã bị đánh thức. Nhóc mở mắt ra, trông thấy ánh mắt chẳng ưng lòng của Quý Phi. Quý Phi nói: “Tĩnh Nhi à, bây giờ con đã bắt đầu học tập, sao có thể dậy muộn như vậy?”

Nhóc ngồi dậy nhìn màu trời bên ngoài, cảm thấy giờ còn chưa đến giờ Thìn nữa là (chưa 7h00am).

“Tĩnh Nhi mau đứng dậy đi, sai người mang bài tập của con tới. Từ giờ, trước khi nhị hoàng tử vỡ phòng con cần phải thông hiểu sách vở. Ông ngoại và cha của mẫu phi con đều là đại nho uyên bác, sau này mẫu phi sẽ nhờ ông ngoại con chỉ con học, còn phải gọi luôn ông cố ngoại con đang ở tây bắc tồi tàn về…”

Rốt cuộc Tĩnh Nhi chán nản rồi, nói với Sơn Trà: “Chị ơi, giúp em mặc quần áo.”

Quý Phi gật đầu: “Đúng vậy, Tĩnh Nhi, con không thể ham ngủ, hôm nay đọc sách xong, mẫu phi lại nói chuyện với con.”

Nhưng Tĩnh Nhi mặc đồ xong, nói thẳng: “Mẫu phi, bây giờ con về viện Mặc Liên đây ạ. Việc tập võ của con cũng không thể dây dưa được.”

Cô ta sửng sốt, vội nói: “Hôm nay không tập võ cũng không quan trọng đâu.”

Trên gương mặt Tĩnh Nhi đã đầy sự bực dọc: “Không phải mẫu phi nói giờ con không thể chậm trễ bài tập sao? Phụ thân đã lập quân công hiển hách ở tây bắc, con cũng phải noi gương tập võ.” Cả đêm móc không về, nhất định chú Tiểu Tề sẽ lo lắng, nhưng Tĩnh Nhi sẽ không nói những lời ấy ra.

Quý Phi đương trường cứng người, chẳng nói được bất cứ lời phản bác nào.

“Con về đây, sau này lại đến thăm ngài.” Nhóc thi lễ rồi xoay người bỏ đi.

Lúc Tề Vân Nhược thấy Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi đang cởi đồ một cách oán giận. Y nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ, nhóc tự giác mình là con cả, phải có uy nghiêm của anh cả, dù còn nhỏ tuổi nhưng thôi khóc nhè từ lâu. Y thấy đoạn thời gian đầu nhóc học võ, liên tục bị đau chân, nhưng lại cắn răng cười nói không vất vả. Hiện tại … y không lên tiếng hỏi, chỉ yên lặng ở cạnh nhóc.

Chốc sau, từ trong chăn vang lên tiếng khóc hỏi của Tĩnh Nhi: “Chú Tiểu Tề ơi, sau này em trai sẽ không phản bội con đâu, phải không ạ?

Y không chút do dự, đáp: “Đúng! Các con sẽ luôn là anh em thân nhất.”

Tĩnh Nhi run run: “Con cũng sẽ tốt với em.”

Y từ từ kéo chăn trên mặt Tĩnh Nhi xuống, trong mắt là bao la dịu dàng, rồi lấy tay lau nước mắt còn lại trên mặt nhóc, cười bảo: “Ta tin Tĩnh Nhi, cũng tin Mộc Nhi.”

Tĩnh Nhi ngồi dậy, bổ nhào vào lòng Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược ôm nhóc, chầm chậm vuốt tóc sau ót nhóc. Thật ra Tĩnh Nhi không phải khóc vì mình với em trai, mà khóc vì mẹ ruột mình. Tại sao mẹ ruột nhóc lại nói như vậy. Trong lòng Tĩnh Nhi đã có thiện niệm, nhóc cũng biết lòng mang ý tốt mới là đúng, tựa như phụ thân và chú Tiểu Tề. Nhưng dù sao đi nữa nhóc không thể nói ra câu mẹ ruột sai rồi, nên chỉ đành uất ức, chỉ đành buồn bực, chỉ đành gào khóc ra những buồn bã ấy.

Chốc sau Lục Lam đi vào, nói nhỏ: “Đại nhân, nhị hoàng tử không muốn về cho lắm, vẫn muốn ở lại chỗ Vi phi nương nương.”

Tĩnh Nhi ngoi ra khỏi lòng Tề Vân Nhược, nói như đinh đóng cột: “Con dắt em về cho!”

Y nhìn nhóc ta, nhóc ta lại ngượng nga ngượng nghịu sai người lấy múc nước cho mình rửa mặt, lát sau nhóc nhắc lại: “Bây giờ nhị đệ còn nhỏ, không rõ đúng sai, có mấy lời em nghe xong sẽ để lại hình ảnh xấu, con muốn dẫn em về, chăm sóc tốt cho em.”

Y gật đầu: “Ừm, ta tin tưởng con.”

Nhóc lại tròng quần áo vào lần nữa, đi ra ngoài. Tề Vân Nhược nhìn Sơn Trà, lạnh nhạt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Từ chỗ Tĩnh Nhi ra về, Tề Vân Nhược gọi Sơ Nhi đến chỗ mình. Bây giờ y đã phấn chấn lại lần nữa, có rất nhiều chuyện y không muốn tiếp tục trốn tránh tiêu cực như tháng trước, chung quy y muốn làm rõ sự thù hằn của Sơ Nhi với mình là đến từ đâu? Y vừa dứt lời phân phó, đã đi ngay: “Thôi khỏi, ta tự sang.”

Sơ Nhi đang ngồi ngay ngắn trên ghế ở phòng chờ dãy nhà phía tây, cố giữ vẻ đoan trang như công chúa. Nhũ mẫu cô bé họ Trữ, đang đứng phía sau bé. Tề Vân Nhược nói: “Nhị tiểu thư, ta có thể nói riêng với con vài câu không?”

Nhũ mẫu họ Trữ sau lưng bé lên tiếng: “Không thể! Nhị tiểu thư là công chúa cao quý, sao có thể để ngươi ở một mình với công chúa?”

“Dù ta là cậu của nhị tiểu thư à?”

Nhũ mẫu họ Trữ cứng đờ. Sơ Nhi lên tiếng: “Được, ma ma Trữ, bà lui xuống trước đi.”

Y ngồi đối diện Sơ Nhi: “Ngày mốt con vào cung rồi nhỉ? Chuẩn bị đồ đạc xong cả chưa?”

“Đã bắt đầu thu xếp rồi.”

Y nhìn cô bé, thở dài: “Nhị tiểu thư, ta thấy có lẽ con có chút hiểu lầm với ta.”

Sơ Nhi hơi cảnh giác nhìn y, thân mình nhỏ bé cục cựa bất an.

“Nếu ta đoán không lầm, là vì Vương phi nương nương nhỉ.”

Bé cắn môi dưới: “Mẫu thân ta bị ngươi hại chết.”

Trẻ con vẫn chưa học được cách che giấu, câu đầu tiên của Tề Vân Nhược đã khơi lên toàn bộ thù hằn chôn giấu trong lòng cô bé: “Ta biết chính là ngươi! Họ đều nói cho ta biết, tại ngươi mà mẫu thân ta sinh bệnh, cũng tại ngươi mà mẫu thân ta chết!”

Tề Vân Nhược nhận ra mình không phản bác nổi, không có cách nào nói với Sơ Nhi là do Tề Nghê Quần dồn nén tâm sự, thuốc lẫn độc bộc phát mới đổ trận bệnh nặng kia; y cũng không thể nói là Tề Nghê Quần làm chuyện ác, khiến Vương gia không cảm thông nàng ta nữa. Những điều này quá tàn nhẫn với một đứa con thương mẹ, và cũng không phải là chuyện một đứa trẻ có thể chấp nhận.

“Không phải tại ta mà Vương phi chết bệnh … nhị tiểu thư, tại sao con không tin ta tốt với con?”

Tề Vân Nhược tốt với cô bé chứ? Tất nhiên tốt. Y quản lý nhà trong, cho Sơ Nhi và Oanh Nhi đều là đồ đẹp đẽ quý giá nhất, lo liệu tận tâm nhất, nhưng những thứ đồ ngoài thân ấy nào đổi được mẹ chúng về.

“Có lẽ khi lớn lên con sẽ hiểu, cho tới giờ ta chưa từng muốn hại một ai… Sau này các con khó trở về đây lần nữa, nay nắng đẹp, con có thể dắt em gái ra ngoài ngắm nhìn.”

Y đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đôi mắt Sơ Nhi ngấn lệ, nhìn y trong cái mờ ảo song không thốt một lời.

Tĩnh Nhi nắm tay em trai dẫn về cho Tề Vân Nhược. Mộc Nhi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Tĩnh Nhi đầy đắc chí, nói với y: “Con dắt em về rồi nè.”

Đại a hoàn bên cạnh Mộc Nhi tên Tử Kinh. Y bảo Tĩnh Nhi dắt Mộc Nhi về phòng, Tử Kinh ở lại để hỏi chuyện: “Vi phi có nói lời nào không nên nói không?”

Tử Kinh đáp: “Vi phi nương nương chỉ nói nhớ con trai nhưng không cho nô tỳ ở bên hầu hạ. Nô tỳ nhìn từ xa, khi Vi phi nói chuyện với nhị hoàng tử luôn luôn cười, sau đó nhị hoàng tử cứ thế không chịu đi.”

Y gật đầu, trong lòng rất nhiều phiền lo. Nếu Mộc Nhi thật sự càng ngày càng gần gũi với Vi phi, việc ngăn cản cũng chỉ là đẩy Mộc Nhi ra xa mình, bởi có đôi khi ta không thể cắt đứt được máu mủ ruột rà. Nhưng khi tưởng tượng đến thủ đoạn của Vi phi, y thấy kinh hãi.

“Phải rồi đại nhân, hôm qua nô tì nghe nói Vi phi nương nương lại mời Vi Tế Tửu đến phủ, bảo là sau này vào cung sẽ không tiện gặp mặt, định sẽ gặp phụ thân nhiều hơn trong khoảng thời gian ở đây.”

“Chỉ gặp cha, không gặp mẹ?”

“Vâng, Vi phi nương nương chỉ mời mỗi Vi Tế Tửu đại nhân.”

Tề Vân Nhược không khỏi nghĩ, nếu như nhớ người thân, nào đến mức Vi phi chỉ cho một mình Vi đại nhân tới. Chẳng lẽ có chuyện chỉ có Vi đại nhân làm được?”

Đến lúc bọn nhỏ chuẩn bị lên xe ngựa rời đi, Tề Vân Nhược thấy mình hoàn toàn không nỡ. Tới tận giờ y vẫn không biết Vương gia tính toán gì, không biết khi nào mình mới có thể gặp lại mấy đứa nhỏ này.

Yên Nhi tâm tư tinh tế, trước hết là khóc, ánh mắt nhìn về phía Tề Vân Nhược khiến lòng Tề Vân Nhược càng chua xót. Tĩnh Nhi nắm tay kéo em trai lên xe ngựa, thì thầm: “Con sẽ nhớ chú, chú Tiểu Tề.”

Mộc Nhi cũng nói: “Con cũng vậy, con cũng sẽ nhớ chú.”

Tề Vân Nhược cười cười. Bên kia Sơ Nhi đã dẫn em gái lên xe ngựa. Sau khi y tiễn bọn nhỏ lên xe, trong lòng đôi phần bùi ngùi. Từ đây, địa vị của những đứa trẻ này sẽ không đơn giản là thiếu gia, tiểu thư nhà Vương nữa, mà là những đứa trẻ cao quý nhất trần đời. Trong chúng sẽ có đứa thành vua, có những đứa sẽ thành thân vương tôn quý, còn các công chúa sẽ khoác trên mình quang vinh của thiên tử, gả cho lang quân như ý — mai sau nhất cử nhất động của chúng đều bị săm soi, cuộc đời của chúng sẽ được quan sử ghi chép lại một cách tỉ mỉ.

Vi phi khoác áo choàng, nhìn Mộc Nhi đi xa xa, ánh mắt điềm tĩnh.

Quý Phi liên tục lấy khăn tay lau nước mắt. Vi phi nhìn cô ta, cười bảo: “Tỷ này, có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại con thôi.”

Quý Phi cũng cười, trong lòng lại tràn ngập khinh thường, con trai cô ta chắc chắn là đứa có tiền đồ nhất, không khéo tương lai tới, mẹ con Vi phi phải nhìn sắc mắt mình mà sống ấy chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play