Quý phi chau mày thật sâu, ả nhìn cốt nhục mình sinh, khao khát được ôm đứa con tới đây ngay lập tức…
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Buổi tối lúc Lý Sâm về phủ, Tề Vân Nhược đã nói chuyện ấy ra.
Hắn nhíu mày, y thì khó xử: “Trông Quý phi lúc đó, em thật sự khó từ chối… Em nghĩ, dù gì họ là mẹ con…”
Hắn nhìn y, gật đầu: “Ừm, được, em tìm chỗ thích hợp đi.”
“Em biết rồi.”
“Hôm nay Hoàng thượng đã triệu Khánh Vương và Dung Vương về triều, chuyện tây bắc giao lại cho Triệu Vĩ Đô, trong quan văn Hoàng thượng lại sắp xếp một người khác … em đoán xem ai?”
Y nhìn biểu cảm của hắn, ngờ vực: “Sẽ không phải ông Văn đâu ha?”
“Thông minh thật.” Lý Sâm cười.
Y chau mày: “Sao lại là ổng?”
Hắn ngồi trên ghế, ngửa đầu, nói chẳng chút bận tâm: “Chắc do dạo này nói nhiều quá làm Hoàng thượng phiền, Hoàng thượng thấy ông ta vẫn có chỗ dùng được nên phái đi tây bắc. Đại học sĩ Văn là đại nho uyên bác, có công giáo dục văn hoá, đã vậy cho tới tây bắc giáo hoá mấy man di đó chút đỉnh.”
Y vui vẻ: “Đỡ cho ổng cả ngày không có gì làm, nhảy nhót khắp nơi nói mấy lời vô dụng như ‘người đời đều biết’‘người đời đều nói’.”
Sinh nhật Tĩnh Nhi trước một ngày Lý Sâm nhậm chức, ngày đó phủ Thuần Vương bắt đầu bận rộn từ sớm. Đây cũng là lần đầu tiên Tề Vân Nhược tự mình lo liệu việc lớn như này, không dám phạm sai lầm, tuần tra nơi nơi liên tục, từ nhận quà cáp đến lên món phòng bếp, y vẫn luôn không dừng nghỉ. Tĩnh Nhi năm tuổi được các nữ tì cho ăn diện như trát phấn mài ngọc*, bận một chiếc áo lông thỏ ra gặp khách, không biết nguyên ngày đã nghe bao nhiêu lời tâng bốc hay ho đẹp đẽ. Tề Vân Nhược vẫn nhớ là Quý phi muốn gặp thằng bé, trong lòng rất lo.(粉雕玉琢*: hình dung người da thịt mềm mại trắng nõn – trát phấn mài ngọc là công đoạn phủ loại bột trắng lên ngọc để mài cho ngọc bóng nhẵn nhụi, sau đó lau bằng gel – một dạng keo để hoàn thiện bước làm bóng ngọc. Ở đây ý chỉ Tĩnh Nhi được sửa soạn để tôn lên da dẻ trắng mịn của nhóc)
Lý Sâm đã cài một ma ma họ Trình ở viện Đông Mai, là vì Tề Nghê Quần vào cửa sau, cũng không có lòng đề phòng người ta. Viện Sương Thu của hai Trắc phi thì hắn vốn không cài người, Tề Vân Nhược nghi ngờ Vi phi cũng chỉ cho người để ý tới cô ta, sợ cô ta có hành vi sai trái nào … Quý phi thì… ả luôn luôn có gì nói đó, chẳng che giấu tính khí, trước đây Tề Vân Nhược đã không ít lần nhận sự khinh thường của ả.
Có lẽ đúng là vì một người con gái mạnh mẽ như vậy bỗng trở nên yếu đuối, y mới không đành lòng từ chối cuộc gặp giữa hai mẹ con họ, vả lại trong lòng y, chia rẽ một đôi mẹ con là việc làm thật sự rất tàn nhẫn, dẫu cho y không cam lòng để Tĩnh Nhi trở về bên cạnh Quý phi.
Tiệc rượu ở tiền viện, bàn chính của Lý Sâm có Cảnh Vương cùng vài vị vương công hoàng thân quốc thích, các đại thần còn lại thì sắp xếp ở các bàn xung quanh, tiện cho hắn đứng lên kính rượu từng bàn. Vì vài nguyên nhân nên hôm nay Vương phủ không mời Quý Hoàn, Tề Vân Nhược ngồi một mình một góc, nhưng địa vị của Tề Vân Nhược đặc biệt, ngay cả đám người xa lạ cũng tôn kính, liên tục nâng ly kính y —- Y đã chơi ăn gian, để nữ tì phía sau đổi rượu thành nước rót cho mình, còn đổi luôn cả rượu rót cho Vương gia.
Tiệc tùng ăn uống linh đình, Tề Vân Nhược trông thấy Vương gia đã dẫn Tĩnh Nhi tới kính bàn kế bên với gương mặt tươi cười. Toàn bộ người bàn bên đứng lên đáp lễ, Vương gia kéo tay con trai nói mấy câu rồi đi về phía bên này, Tề Vân Nhược thả lỏng, đứng lên nâng ly.
Lý Sâm đứng bên cạnh Tề Vân Nhược, nâng ly, mỉm cười: “Tiểu Vương cảm tạ, rất hân hạnh được đón tiếp chư vị, xin uống cạn ly này.”
Người trên bàn tiệc đều cạn ly, y ngồi xổm xuống nói với Tĩnh Nhi: “Ta dẫn con xuống hậu viện gặp chư vị phu nhân.”
Y ra hiệu cho hắn, hắn gật đầu, rồi y nói Tĩnh Nhi: “Mình vừa đi vừa nói nha.”
Nhóc gật đầu: “Vâng ạ.” Sau đó bèn chìa tay cho Tề Vân Nhược nắm. Tề Vân Nhược lại nhìn Lý Sâm lần nữa mới dắt Tĩnh Nhi đi khỏi.
Dọc đường đi Tề Vân Nhược lơ là mất tập trung, nhưng Tĩnh Nhi vẫn rất hưng phấn, nói với Tề Vân Nhược: “Hôm nay con được nhiều quà lắm phải không ạ? Có thể cho con những thứ đó không?”
Tề Vân Nhược không để tâm lắm, đáp: “Được, chờ về rồi ta sẽ sắp xếp lại cho con xài, dọn cho con một cái kho nhỏ.”
Nhóc nói: “Con cũng sẽ chia cho em gái xài.”
Y cười gượng: “Tĩnh Nhi đúng là người anh tốt.”
Y ở xa xa đã nghe thấy âm thanh yến tiệc ở viện Đông Mai, con hát đã bắt đầu xướng ca, bèn đứng ngoài cửa dặn một nữ tì: “Đại thiếu gia gặp các phu nhân xong thì lập tức đưa bé ra ngoài.”
“Vâng, nô tỳ ghi nhớ.”
Ra xa mấy chục bước, Tề Vân Nhược ngồi chờ trong một phòng khách.
Cô hầu dắt Tĩnh Nhi vào, Tề Nghê Quần ngồi ở vị trí đầu tiên, trong lòng Tĩnh Nhi sờ sợ, song vẫn ngoan ngoãn bước tới thi lễ: “Tĩnh Nhi chào mẫu thân ạ.”
“Ừm,” Tề Nghê Quần gật đầu chẳng chút để tâm, chỉ người bên cạnh: “Đây là bà ngoại con.”
“Tĩnh Nhi thỉnh an bà ngoại.” Nhóc lại thi lễ với Triệu phu nhân.
Lúc nhóc tới trước mặt Tô Vương phi, Tô Vương phi cười bảo: “Đại thiếu gia lớn vậy rồi à, rõ đáng yêu, con có thấy đồ thím tư cho con chưa?”
“Tĩnh Nhi cảm ơn tượng gỗ điêu khắc thím tư tặng, Tĩnh Nhi rất thích tượng gỗ ấy, chú Tiểu Tề nói sau này sẽ để trong phòng con trưng.”
Bầu không khí lập tức thay đổi, vài phu nhân nhìn nhau với vẻ mặt kỳ lạ, cũng phát ra tiếng bàn luận nho nhỏ. Nhóc ta phát hiện sự khác thường, bất an nhìn chung quanh, song không biết mình đã nói sai điều gì. Quý phi chau mày thật sâu, ả nhìn cốt nhục mình sinh, khao khát được ôm đứa con tới đây ngay lập tức, thế nhưng lại bị địa vị cản trở. Tĩnh Nhi còn phải tới gặp cáo mệnh phu nhân nhất, nhị phẩm mới có thể tới phiên ả.
Quý phu nhân cũng ở trên bàn tiệc, ánh mắt nhìn vào Tĩnh Nhi nóng bỏng khôn tả, tựa như quỷ nghèo thấy châu báu vô chủ, ước chi được vơ vào trong lòng.
Tĩnh Nhi đều đã gặp xong các phu nhân tới chơi, lúc nhóc đi tới trước mặt Quý phi, nữ tì nhắc đây là mẹ ruột nhóc — Lòng Tĩnh Nhi rất phức tạp, nhóc chỉ năm tuổi, như này đã là chuyện rối ren nhất nhóc gặp phải. Khi rời xa Quý phi, nhóc đã rất lớn rồi, không có khả năng là nhóc quên luôn mẹ đẻ, chỉ có điều khuyết mất nửa năm lại làm nhóc cảm thấy người phụ nữ này đã rất xa lạ với mình.
Tĩnh Nhi thi lễ: “Con chào… mẫu phi.”
Thoáng ấy quả tim như bị bóp nghẹt của Quý phi được giãn nở, ả đắc chí vươn tay định sờ mặt Tĩnh Nhi, thế nhưng Tĩnh Nhi lại bỗng có xu hướng co rúm, thụt lùi một bước — Cánh tay Quý phi lập tức thẳng đơ bất động. Vi phi ở cách ả không xa nhoẻn miệng cười nhạt.
Phía bên kia, đáy lòng Triệu phu nhân đầy tâm sự, nói với Tề Nghê Quần: “Chuyện lần trước mẹ nói, con suy nghĩ thế nào rồi?”
Tề Nghê Quần nhíu mày: “Ý mẹ là chuyện nào?”
Bà ta thì thầm: “Chính là chuyện nuôi nấng đại thiếu gia dưới gối con.” (đầu gối)
Nàng cười khẩy: “Vì sao phải nuôi con kẻ khác?”
Bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: “Con gái khờ của mẹ, đại thiếu gia lớn vậy rồi mà con còn chưa có đích tử. Con nuôi nó, đánh dấu làm đích tử, con cũng được thêm vài phần tự tin, đúng không?” (*ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
“Con có tự tin để làm gì. Ai trong kinh chẳng biết con không sinh được con trai, ai chẳng biết đại thiếu gia không phải do con sinh?”
“Sau khi nuôi dưỡng đại thiếu gia, nó chính là con con, phải đặt con làm đầu.”
Trong mắt Tề Nghê Quần là một vùng âm u lạnh lẽo, nàng nhìn sang Quý phi phía bên kia: “Nếu con đưa ra ý này, trước tiên không nói Quý phi đồng ý không, Vương gia sẽ cho phép sao? Cho dù chẳng ai dị nghị, con cũng không muốn để con cái rẻ hèn tiểu thiếp sinh trở thành con con, nương nhờ địa vị con để lên trời! Cho dù họ muốn, cầu xin con nuôi con trai họ, con cũng không!”
Sắc mặt Triệu phu nhân xanh mét, cảm thấy con gái rõ điên, đứa bé tốt như vậy mà không cần, sau này nó muốn để người ta đè đầu thật ư? Hiện tại Thuần Vương lại được lòng Hoàng thượng, trực giác bà nói thời cơ đến rồi, chỉ cần phủ Thuần Vương vươn mình, con gái trở thành Hoàng hậu, thì chính bà cũng có sức nặng ở phủ Tử Dương Bá!
Tử Dương Bá mê muội rượu chè mua vui, có hôm Tề Đan Hà về nhà khóc kể tướng công nó muốn nạp thiếp thất nhà lành, ông ta cũng chả ló mặt. Phủ Tử Dương Bá không ai dám nói động Tề Túc Tiêu, Triệu phu nhân cũng nhận thấy bà sống càng ngày càng uất nghẹn.
Nhưng mẹ con Tề Đan Hà bị ăn trái đắng, Triệu phu nhân vẫn rất vui mừng. Họ Liễu vốn là thiếp thất nhà lành, lúc cô ta vừa vào cửa, Triệu phu nhân liền bức bối trong ngực. Bây giờ chồng Tề Đan Hà cũng muốn nạp thiếp nhà lành, mẹ con họ Liễu có tư cách gì ngăn cản?
“Quần Nhi, con không suy xét thật sao…”
Tề Nghê Quần đánh gãy lời bà: “Con sẽ không nuôi con người khác, mẹ hết hi vọng đi.”
Triệu phu nhân đành phải im lặng, nhưng hỏi: “Hai vị công chúa đâu?”
Trên gương mặt nàng ta lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn: “Công chúa được các ma ma chăm sóc, mẹ khỏi phải lo.”
Bà ta cũng không còn gì để nói.
Phía bên kia, Tĩnh Nhi đi đến trước Vi phi, làm lễ: “Tĩnh Nhi chào Vi Trắc phi ạ.”
Vi phi cười: “Tĩnh Nhi có rỗi thì tới gặp nhị đệ con thường xuyên nhé. Thằng bé đang ở tuổi hiếu động, rất hoạt bát, có anh trai thông minh hiểu chuyện như con ta an tâm nhiều lắm.”
Tĩnh Nhi cười đáp: “Con sẽ đến gặp em trai.”
Nhóc ta nhìn một vòng, đi về phía Vương phi, nói: “Tĩnh Nhi xin cáo lui. Mẫu thân, phụ thân còn đang ở tiền viện chờ Tĩnh Nhi về.”
Tề Nghê Quần gật đầu chẳng bận tâm, cũng không chú ý đến Quý phi cũng lặng lẽ theo ra ngoài.
Tề Vân Nhược không muốn cho Quý phi dẫn Tĩnh Nhi về viện Sương Thu, bèn thu xếp một căn nhà hoa nhỏ yên tĩnh để hai mẹ con họ gặp nhau. Y ngồi ngoài cửa đợi Tĩnh Nhi tới, khi Tĩnh Nhi chạy ù vào lòng thì y cười nói: “Con nặng thêm này, ta bế con sắp hết nổi rồi..”
Nhóc ta loay hoay uốn éo trong lòng y, y nói bằng giọng mềm mỏng: “Vừa nãy bị tủi thân à?”
“Không ạ.” Nhóc rầu rĩ: “Nhưng mà thấy kỳ lắm, hơi khó chịu … ” Không chỉ mẹ con Quý phi, rất nhiều người nhìn nhóc bằng ánh mắt cực kỳ kỳ lạ. Nhóc còn chưa nói xong, y đã thấy Quý phi được nữ tì Bùi Nhi dìu, đang đi vội tới.
Y thở dài: “Tĩnh Nhi, hôm nay thân mẫu con muốn trò chuyện với con một chút, các con vào trong, ta ở đây chờ, được không?”
Trong mắt nhóc lộ ra chút hoang mang, Tề Vân Nhược cười bảo: “Ta ở ngay ngoài này, sẽ không gặp phải chuyện không may đâu.”
Tĩnh Nhi gật gật đầu. Quý phi gấp tới độ chẳng chào hỏi gì Tề Vân Nhược, tay bồng Tĩnh Nhi lên rồi bước vào trong.
Quý phi không quá nhạy với tình hình bên ngoài, nhưng người ta nói đi nói lại, rốt cuộc ả hiểu ra, hoá ra bây giờ quyền thế của Vương gia càng lúc càng lớn, đã lấn át các vị Vương gia còn lại — có đích lập đích, không đích lập cả. Nếu Vương phi vẫn không sinh được đích tử, chẳng phải con trai mình có khả năng trở thành người thừa kế của Vương gia nhất sao.
Ả phấn khích tới phát run, trong lòng nóng ran từng đợt, suy đi nghĩ lại. Trông Vương gia với Vương phi có vẻ như không định sinh đích tử nữa, nhị thiếu gia vẫn chưa lớn, con trai ả đã bắt đầu đi học, mà trước giờ nó sống cùng với Vương gia, chắc hẳn có tình cảm sâu sắc… nhưng bày trước mắt ả là một vấn đề quan trọng. Nếu hiện tại Tĩnh Nhi không trở về bên cạnh ả, nó sẽ quên dần người mẹ đã sinh ra nó, vậy giờ phải làm sao? Quý phi oán trách Vương gia đã đưa con đi, ả một mực cho rằng Vương gia để con cả mình sống chung một nhà với một nam sủng là lựa chọn cực kỳ sai lầm. ‘Gần son thì đỏ, gần mực thì đen’, nếu con trai trưởng thành lệch lạc, chắc chắn do Tề Vân Nhược hại.
Quý phi nghe lời Vi phi đi nhờ Tề Vân Nhược một lần, dù rằng lòng ả rất chi khó chịu nhưng không thể không thừa nhận nước cờ này đã thành công. Tề Vân Nhược thật sự nói với Vương gia, Vương gia cũng đồng ý. Chỉ cần ả thuyết phục được Tĩnh Nhi nhận ả, tin tưởng người mẹ ruột này lần nữa…
Tĩnh Nhi bị Quý phi kéo vào nhà hoa, nhìn Quý phi mà trong lòng thấp tha thấp thỏm. Quý phi nói: “Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi à, con của mẹ, nửa năm qua con sống tốt không?”
Nhóc gật đầu: “Con sống tốt lắm ạ.”
Ấy mà trông ả như là thấy nhóc nói dối mình, đau lòng bảo: “Nếu con sống bên cạnh mẹ, đâu cần phải sống dựa vào sắc mặt của tên nam sủng. Mẹ chắc chắn sẽ cho con thứ tốt nhất, để con yên vui vô tư, không chút lo ngại.”
Nhóc ta khó xử: “Con không sống nhìn sắc mặt ai hết. Mẫu phi, cha với chú Tiểu Tề đối xử con tốt lắm.”
“Sao con có thể nghĩ vậy?” Vẻ mặt ả lo âu: “Mẹ là mẹ ruột con, con sống bên cạnh mẹ mới là tốt nhất. Khi ấy cha con bị Tề Vân Nhược đầu độc mới đưa con rời xa mẹ. Con phải nhớ, người ta đối xử tốt với con là muốn lợi dụng con, chỉ có mẹ mới thật lòng thật dạ nhất.”
Tĩnh Nhi không nói gì.
“Ở ngoài mặt, gã đàn ông đó là tên đạo đức giả nhất, con đừng tiếp xúc với y, y sẽ dạy hư con. Nếu y có hành vi sai trái gì con phải nói với mẹ, với cha ngay! Con phải hiểu, y mang thân phận ti tiện, vốn chẳng có tư cách đến gần con…”
“Mẫu phi đừng nói nữa, con biết rõ ai tốt với con, ai tệ với con!” Tĩnh Nhi chẳng vui vẻ gì khi có người nói chú Tiểu Tề xấu xa.
“Sao con phân biệt được hả!” Quý phi thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, ả quỳ chụp lấy hai cánh tay Tĩnh Nhi: “Ngay cả cha con còn không phân rõ được, con nhìn rõ được gì? Con chỉ cần hiểu, mẹ là mẹ ruột con, mẹ chỉ có mỗi con là con trai, mẹ mới là người đối xử với con tốt nhất.”
“Mẫu phi, mẹ túm con đau quá… ” Tĩnh Nhi to tiếng.
Dường như Quý phi vẫn chưa nhận ra, xáp tới gần nhóc: “Tĩnh Nhi ngoan, con trai ngoan, nếu con được phong làm thế tử, con chính là tương lai…”
Tề Vân Nhược đá bung cửa, nhìn ả ta bằng vẻ mặt phẫn nộ. Tĩnh Nhi giãy khỏi tay Quý phi, chạy về hướng y. Ả hét lên: “Tề Vân Nhược! Ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện!”
Trên mặt ả toàn sự hoảng sợ, nếu lời mình nói bị Vương gia biết …
Tề Vân Nhược ngồi xổm xuống kiểm tra cánh tay Tĩnh Nhi, trả lời thản nhiên: “Ta không nghe lén, ta nghe thấy Tĩnh Nhi la đau mới vào. Quý phi, vừa nãy cô làm gì?”
Quý phi hiểu ra, mặt mày vẫn giận dữ: “Ta là Trắc phi do Hoàng thượng ban cho Vương gia, tính là cáo mệnh nhị phẩm! Ngươi là ai, ngươi dám đá cửa làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mẹ con ta!”
Tĩnh Nhi hơi sợ, trốn sau Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược nói: “Cô là mẹ ruột Tĩnh Nhi, không nên làm tổn thương nó mới đúng.”
Ả ta vẫn cao ngạo: “Ta mới là người suy nghĩ cho Tĩnh Nhi nhiều nhất.”
Y chau mày, bồng Tĩnh Nhi lên chuẩn bị trở lại tiền viện. Tĩnh Nhi gục mặt trên vai y, y vừa đau lòng vừa hối hận. Ả ta vẫn còn đang nói: “Tĩnh Nhi là con trai của ta, là máu mủ của ta, ngươi không có tư cách chỉ trích ta!”
Mắt thấy Tề Vân Nhược bồng con đi, con trai cũng không ngẩng mặt lên nhìn mình lấy một cái, trong lòng Quý phi lạnh lẽo. Ả nhíu mày nghĩ, không, sau này ả sẽ mẫu bằng tử quý, hiển nhiên có thể đạp trên đầu mấy người ở đây! Đến lúc đó, nhất định mình sẽ cho Tề Vân Nhược đẹp mặt. (mẹ dựa vào con được vinh hiển)
Cảm xúc của Tĩnh Nhi tuột dốc, Tề Vân Nhược vẫn không mở miệng hỏi xem Quý phi đã nói gì với nhóc, chỉ hối hận chuyện mình đồng ý cho Quý phi gặp Tĩnh Nhi. Y nói với Vương gia một tiếng xong liền bồng Tĩnh Nhi về phòng nhóc. Tĩnh Nhi nằm trên giường, y nói với nhóc bằng giọng mềm mỏng: “Sinh nhật nhỏ à, đừng mất hứng nữa, giờ ta lén dẫn con đi xem các món quà khác ha?”
Tĩnh Nhi nhìn lướt qua Tề Vân Nhược, bộ não nhỏ như quả dưa của nhóc thật sự không thể nghĩ thông được nhiều chuyện, thế nhưng nhóc nguyện tin tưởng trực giác của mình. Chốc sau nhóc cười gật đầu: “Được ạ, chú đồng ý với con rồi, những cái đó đều là của con hết.”
“Đương nhiên là của con.” Y xoa đầu nhóc.
Buổi tối, Tề Vân Nhược đưa ra ý muốn chuyển Mộc Nhi đến tiền việc sớm.
Lý Sâm hỏi: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra à?”
Tề Vân Nhược thuật lại ngắn gọn chuyện của Quý phi, giọng trầm thấp: “Bây giờ Tĩnh Nhi vẫn chưa trở lại bình thường. Vương gia, chuyện trước đây nhóc làm ngã em trai xuống đất, với cả chuyện Yên Nhi ăn đồ hư hỏng, đều là Vi phi lên kế hoạch phía sau. Bây giờ nhị thiếu gia còn nhỏ, nếu như sau này học được mấy điều xấu, uốn nắn thẳng lại từ đầu thì muộn rồi.” Hôm nay y không hề cố tình nghe lén, chỉ nhìn qua phản ứng của Quý phi và Tĩnh Nhi, y cũng biết ả đã nói gì với nhóc con.
Thanh danh nhà họ Vi vẫn luôn tốt, cha Vi làm việc cần mẫn, môn đệ Quốc Tử Giám đều kính trọng ông, đây là nguyên nhân lớn nhất Lý Sâm không thể xuống tay với Vi phi. Tề Vân Nhược nhíu mày: “Nếu Vi phi không chịu thì sao?”
Hắn bình thản đáp: “E rằng nàng ta sẽ vui mừng đấy.”
“Nếu Người mãi không có đích tử, có khi nào Hoàng thượng bởi vì vậy mà…” Bời vì vậy xem như lý do không lập Vương gia?
Y nhìn hắn lấy làm lo, hắn lại cười: “Đây đâu phải chuyện ghê gớm gì.”
Vi phi xui Quý phi đòi con về, nghĩ muốn mẹ con Quý phi bị Vương gia bỏ, suy cho cùng con của mình vừa chẳng lớn cũng chẳng cả, nếu muốn vượt mặt Tĩnh Nhi, sẽ phải làm cho Tĩnh Nhi mất lòng Vương gia. Nàng ta thậm chí chẳng cần nói nhiều, chỉ cần bảo Quý phi nghe ngóng tình thế hiện tại trong kinh, ả ta sẽ hiểu ả cần phải xây dựng cảm tình với Tĩnh Nhi.
Khi Tĩnh Nhi thật sự sở về cạnh Quý phi, cơ hội của nàng ta và Mộc Nhi sẽ tới, có điều lần này nàng ta hoàn toàn không ngờ Vương gia sẽ đưa Mộc Nhi tới tiền viện ngay.
Vi phi ngớ ra.
Nàng ta ghen tị con Quý phi có thể đến bên cạnh Vương gia từ rất sớm, bồi dưỡng cảm tình với Vương gia. Nhưng Mộc Nhi khi này còn quá nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, rời xa mẫu thân sẽ thấy khó chịu một khoảng thời gian, nhưng không lâu sau nó sẽ quên mình, quên mất mình là thân mẫu của nó, Mộc Nhi sẽ giống Tĩnh Nhi, càng thêm thân thiết với Vương gia và Tề Vân Nhược… không, Tĩnh Nhi rời viện Sương Thu tốt xấu gì cũng đã hiểu biết, Mộc Nhi hiện tại chẳng hiểu một thứ gì!
Vi phi tự cho là nắm lòng người trong lòng bàn tay, bây giờ cũng bất lực, nàng ta không có cách nào để từ chối, cũng không có cách nào để bản thân chấp nhận.
Lúc Vương gia cho người đến đưa Mộc Nhi đi, Mộc Nhi vươn bàn tay nhỏ bé với Vi phi, gào khóc đau đớn xé lòng. Vi phi ngồi thừ ra, trơ mắt nhìn đứa con bị đưa đi.
“Tề Vân Nhược… Tề Vân Nhược…” Vi phi cười lạnh: “Ngươi còn muốn cướp con của ta ư?” Nàng ta hiển nhiên biết Tề Vân Nhược luôn đề phòng mình, nhưng bản thân mình chưa từng lộ ra tí nhược điểm, cả thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng ta. Vi phi đã xem nhẹ Tề Vân Nhược, cho dù không có chứng cứ cũng có thể bắt đầu từ chỗ Vương gia, Vương gia nói một tiếng, mình không thể nào từ chối.
Nàng ta không biết, thật ra hành động của Quý phi đã gióng chuông cảnh báo trong lòng Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược không muốn để bọn nhỏ đơn thuần ấy bị dính vào mưu tính của mẹ chúng, mới quyết định đưa Mộc Nhi đến viện Mặc Liên — cái đó gọi là ai làm nấy chịu, tuy nhiên Vi phi lại không rõ.
“Tề Vân Nhược… ta với ngươi, không đội trời chung!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT