Tề Vân Nhược theo Lam Thái hậu ra ngoài, gặp được không ít thần tử đến yết kiến Hoàng thượng, họ đều thi lễ với Lam Thái hậu. Vẻ mặt bà dịu dàng, còn cố tình dừng lại nói đôi ba câu. Có một quan văn hơn bốn mươi tuổi, bà dừng chân níu tay Tề Vân Nhược, quan văn kia dập đầu: “Thần Nguyên Tự Đạo, bái kiến Thái hậu nương nương.”
Lam Thái hậu cười nói với Tề Vân Nhược: “Vị đại nhân này là anh lớn của Nguyên Quý phi, mấy bữa nay chuẩn bị nạp người thiếp thứ tám. Con phải nhớ kỹ nha Tiểu Tề, về Vương phủ chuẩn bị một phần quà thật lớn cho Nguyên đại nhân.” Rồi bà lại nói với người đàn ông lớn tuổi đang quỳ run lẩy bẩy trên đất: “Nguyên đại nhân cũng đừng quên gửi thiệp mời cho phủ Thuần Vương.”
Nguyên Tự Đạo đầm đìa mồ hôi lạnh: “Thái hậu nương nương nói đùa, việc cỏn con này hạ quan sao dám quấy rầy Vương gia.”
Lam Thái hậu không đồng tình: “Ông nói gì vậy? Ông là quan lớn nhị phẩm, chuyện nhỏ nào trong nhà không phải chuyện lớn triều đình, đừng nói việc công việc tư này nọ, ai gia không thích nghe.”
Tề Vân Nhược lén nhìn vị đại nhân lớn tuổi kia, cảm thấy ổng đã muốn khóc tới nơi — Nguyên Tự Đạo không phải là người công kích Thuần Vương hùng hổ nhất, nhưng lại là người đầu tiên nói Thuần Vương phi bị Thuần Vương giam, Thuần Vương động tay với Thuần Vương phi.
Lam Thái hậu thản nhiên: “Tiểu Tề, chúng ta đi uống trà nào.”
“Vâng.” Y cong khoé môi, lướt mắt qua vị quan văn trung niên rồi đi theo bà. Đi được vài bước thì Lam Thái hậu ngoảnh lại: “Nguyên đại nhân, là mùng sáu hay mùng chín tháng tới, ai gia lớn tuổi, quên mất rồi.”
Một tiếng BỊCH – Nguyên Tự Đạo ngã quay ra đất.
Lam Thái hậu thoả mãn dẫn Tề Vân Nhược về cung Từ An, Tề Vân Nhược không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Từ xa xa, Lam Thái hậu lại trông thấy một bóng người: “Có người tới đón con kìa.”
Y cũng nhìn qua, thấy cảnh Vương gia nhà mình hớt hải chạy tới, thi lễ qua loa với Lam Thái hậu rồi thì nhào tới ôm chầm y. Y mắc cỡ, nói: “Em không sao, Vương gia.”
Lam Thái hậu thở dài một hơi: “Đúng là người có gia đình, thấy người trong lòng quên bén tổ mẫu.”
Lý Sâm kéo Tề Vân Nhược quỳ xuống: “Hôm nay con xin cảm ơn tổ mẫu.” Thế là y lại càng bị câu ‘người trong lòng’ làm cho xấu hổ, lúng túng.
Sau buổi sáng tới gặp Hoàng thượng, báo cáo từng chuyện một của Tề Vân Nhược cho ông thì ông đuổi Lý Sâm ra ngoài, lại triệu Tiểu Tề vào cung. Hắn không ngờ bà nội lại hay tin nhanh như vậy, hơn nữa còn dẫn Tiểu Tề về.
Tề Vân Nhược nói: “Vương gia, em thấy Hoàng thượng vốn không có ý định làm khó dễ em.”
Chốc nữa ban thưởng của Hoàng thượng xuống tới, công kích của quan văn sẽ đổ sông đổ bể, việc này y hiểu. Y dập đầu với Lam Thái hậu thêm một lần: “Hạ quan cũng xin cảm ơn Lam Thái hậu, nếu không có ngài, lúc ấy hạ quan thật sự không nói được lời nào.”
Bà bảo cả hai đứng dậy: “Ai gia đã muốn gặp con từ lâu nhưng chưa có cơ hội. Lời hôm nay ai gia nói ở điện Võ Anh chính là suy nghĩ trong lòng ai gia.”
Y nhớ tới câu ‘Có một người như vậy ở bên cạnh Sâm Nhi, ai gia mới có thể yên tâm’ thì không khỏi nhìn sang Lý Sâm. Bà cười, bảo: “Trưa ở lại chỗ của ai gia ăn cơm rồi đi.”
Lý Sâm với Tề Vân Nhược đồng ý một cách tự nhiên, chẳng qua lúc bọn hắn chuẩn bị chào ra về thì Lam Thái hậu như bỗng nhớ ra gì đó, hỏi: “Rốt cuộc Vương phi trong phủ con có chuyện gì?”
Hắn lặng thinh một lúc lâu, y mở lời: “Vương phi không bị Vương gia giam, chẳng qua Vương phi tự động cấm túc mình, rồi chọn viện Hoạ Mi cho hai công chúa, xem như là chỗ ở mới.”
Bà không hỏi nhiều, chỉ nói: “Phía sau Vương phi vẫn còn có nhà họ Tề đấy.”
Buổi chiều, ban thưởng của Tề Vân Nhược được đưa tới phủ, kể cả ý chỉ thăng chức cũng tới. Tề Vân Nhược nhận quan phục mới, chớp mắt với Lý Sâm mấy cái. Lý Sâm cũng nhớ lại họ có từng nhắc tới Cò trắng và Trĩ trắng, giờ thì Tiểu Tề tới trước rồi.
Đương kim thiên tử chưa bao giờ đề cập việc lập Thái tử. Mấy năm trước còn có đại thần khuyên Hoàng thượng sớm lập Quốc bổn (như Trữ quân), người đó lại bị Hoàng thượng biếm truất đuổi đi, về sau cũng chẳng ai dám chạm vào điềm rủi này. Nhưng từ khi Lý Sâm đi tây bắc về; sau đó Khánh Vương, Dung Vương lại tới tây bắc, người ngu cũng biết hiện tại nhóm Hoàng tử Vương gia đã bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, mưu cầu cái ghế kia — nếu Hoàng thượng định Lý Sâm làm Thái tử thì cũng được đi, nhưng chính cái sự lặng thinh của ông khiến người ta cảm thấy hoàng tử không phải đích, chẳng phải trưởng cũng có cơ hội. Bây giờ mỗi một hoàng tử trưởng thành đều có hậu thuẫn sau lưng.
Tề Vân Nhược thu thánh chỉ vô. Lý Sâm sai người mời nội thị ban chỉ đi uống trà, mình thì cùng y phòng trong. Y thì thầm: “Vương gia, Người nói xem … cái này có đại diện cho điều gì không?”
Hắn cười nhìn y.
Y nhìn ngọc như ý và bình hoa mai được ngự ban, tự hỏi nên trưng chúng ở đâu, đột nhiên nhớ ra Hòn Vọng Sen bây giờ đã gần như hoàn thành mở rộng, trong lòng lại có chút lạc lõng, có phải mình nên chủ động đưa ra ý quay về ở không? Thế nhưng mình thật sự không muốn tách khỏi Vương gia…
Lý Sâm nói: “Vừa khéo có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng?”
“Phục tùng Tư Đức, tất cả bị phán chém đầu.”
Y sững sờ, thật lâu sau mới gục đầu đáp bằng một tiếng “ồ”.
“Nhưng trong đó có một người không cản em rời quan, căn cứ thêm chiến công tây bắc, đặc xá tội chết, sung quân tây nam.”
“Là anh A Thành!” Y kinh ngạc.
Hắn nhìn y, ánh mắt dịu dàng: “Nếu người này không gây sóng gió gì, ta và triều đình không ngại để anh ta sống. Tiểu Tề, ta biết em nhớ người xưa, ta cho người đặt mua một căn nhà ở tây nam để cả gia đình họ có thể đoàn tụ. Nhưng dù sao họ là tội dân, không còn vinh quang trước kia nữa.”
“Họ còn được sống khoẻ là em đã rất biết ơn Người rồi.”
Lý Sâm đưa tay gạt sợi tóc mềm mại đang bay phất sau đầu y: “Em không cần phải nói cảm ơn ta.”
Tề Vân Nhược được thưởng, bầu không khí trong triều thoắt cái thay đổi. Dẫu lúc này Tề Vân Sam nhậm chức ở Ngự Sử Đài, thế nhưng vì chuyện hiện tại của Tề Nghê Quần, cảm quan của gã đối với phủ Thuần Vương bỗng chốc sụt giảm, đụng tới chuyện phủ Thuần Vương với Tề Vân Nhược thì ước gì có thể thêm mắm dặm muối một phen. Sau khi Ngự Sử Đài chuyển hướng, gã về nói với cha mẹ chuyện này. Triệu phu nhân vẫn luôn muốn sang phủ Thuần Vương xem xem rốt cuộc ra làm sao. Tề Túc Tiêu lại nói: “Đồn thổi phố phường sao thật được.”
Triệu phu nhân nhíu mày: “Nhưng tôi thấy chắc chắn Quần nhi bị oan ức gì rồi.”
“Nếu bà lo lắng thì bảo nhị lang mai sang phủ Thuần Vương đi.”
Bà ta cả giận: “Tôi là mẹ ruột Quần Nhi, Sam Nhi là anh cả ruột, tại sao lão gia lại muốn nhị lang vốn chẳng thân thiết gì với con bé đi? Nhị lang khi ở tây bắc qua lại thân thiết với Thuần Vương, thật lòng hướng về con bé chỗ nào?”
“Thì bởi bà, đại lang với Quần nhi thân nhất. Vốn có thể hiểu lầm một hai phần, mấy người có thể làm nó thành bảy tám phần. Nhị lang luôn là người Bá phủ ta, nó làm việc có chừng mực.”
Triệu phu nhân vẫn chưa vừa lòng, Tề Túc Tiêu đứng lên: “Rốt cuộc hiện tại bà làm chủ hay tôi làm chủ phủ Tử Dương Bá?”
Bà ta thôi không dám nói tiếp. Trong khoảng thời gian này tính khí Tử Dương Bá vô cùng xấu, ngay cả người vợ kết tóc đến già là bà, ở trước mặt Bá gia cũng chẳng được bao nhiêu thể diện.
“Tối tôi không sang.” – Ông ta nói.
Mặt mày bà ta tức khắc tái xanh, hôm nay còn là ngày mười lăm nữa! Dạo gần đây Tử Dương Bá mua mấy đứa ‘ngựa gầy’ bên ngoài về, mỗi đứa đẹp một vẻ, cầm kỳ thư hoạ đều tinh. Ông ta đặc biệt tìm một tiểu viện nhỏ cho họ ở, ngày ngày tiệc tùng ca hát nhảy múa. Hai di nương vốn đang được sủng ái còn chưa có chỗ đứng, đừng nói chi đến người vợ nguyên phối tuổi già sắc phai như bà.
Làm Triệu phu nhân càng đau đầu là chuyện con gái bà chưa sinh được con trai. Từ cuối năm đã xuất hiện tin đồn Hoàng thượng Hoàng hậu không thích Thuần Vương phi, làm con gái sống ở Vương phủ càng bất lợi hơn. Con trai bà là một anh tài mà lại không thể theo võ, mặc dù đậu khoa cử, nhưng lại phải bắt đầu hun đúc kinh nghiệm từ quan thất phẩm.
Bà hận nhất trên đời chính là cái giống loại hèn hạ do đám đàn bà ti tiện đó sinh ra. Cô con gái Tề Đan Hà của Liễu Di nương đã sinh một nam một nữ, có cuộc sống ổn định ở nhà họ Trịnh; cô con gái Tề Như Tuyết của Bạch Di nương càng ngày càng phát triển, sau này không khó để gả được vào nhà tốt; nhờ quân công mà Tề Vân Anh được ban thưởng, hiện tại vào Bộ Binh, dù chức quan thấp, tiền đồ vô hạn —- đứa khiến bà khó chịu nhất hiển nhiên là Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược bị kiện tụng quấn thân, lại được Hoàng thượng ban thưởng, không phải điều này đã nói lên rằng Hoàng thượng vốn không hề tin con gái bà bị ức hiếp, ngược lại còn ưng Tề Vân Nhược hơn sao?
Triệu phu nhân tức tới nghiến răng nghiến lợi, thế mà chẳng biết phải làm sao.
Hôm sau Tề Vân Anh sang phủ Thuần Vương thăm hỏi, đương nhiên Tề Vân Nhược phải tiếp đón. Bà Triệu nhắc đi nhắc lại nhiều lần, muốn hắn chăm sóc Tề Nghê Quần, vả lại còn ‘cho thằng đê tiện con kia đẹp mặt’. Tề Vân Nhược mời hắn tới Hòn Vọng Sen, gọi mấy thị vệ quen biết đến cùng, Cù Kình đi tây bắc chưa về, trong nhóm thị vệ lấy Trương Qua làm trưởng. Sau khi ăn xong, Tề Vân Anh bèn hỏi về chuyện Tề Nghê Quần.
Y nói: “Tôi dẫn anh đi gặp, có lẽ Vương phi sẽ chịu gặp anh, chính miệng nàng ta nói sẽ đáng tin hơn tôi.”
Hắn gật đầu. Thế nhưng ở trước viện Đông Mai, nữ tì Lưu Lăng lại nói: “Vương phi nói không muốn gặp nhị thiếu gia, nhờ nhị thiếu gia gửi lời tới phu nhân rằng Vương phi nương nương không gặp trở ngại gì, nhưng mấy ngày này muốn tịnh tâm, qua thời gian nữa sẽ thỉnh an cha mẹ sau.”
Một đám tôi tớ ở viện Đông Mai đã bị xử lý, Lưu Lăng trước giờ chẳng ra mặt thì giờ cũng bị đẩy ra. Tề Vân Anh không hề hay biết những chuyện này, chỉ gật đầu, đáp: “Ta biết rồi.”
Hai người đi được một lúc, Y nói: “Không ấy tôi dẫn anh tới gặp hai vị công chúa, anh là cậu, gặp mấy đứa nhỏ xong cũng có cái về nói với Triệu phu nhân.”
Hắn gật đầu, nhưng tới trước viện Hoạ Mi vẫn không kìm nổi, hỏi: “Rốt cuộc Vương phi bị sao vậy?” Hắn chả chút nghi ngờ Tề Vân Nhược, nhưng chỉ có lời của một cô hầu, về nhà sao hắn khai báo rõ ràng với vợ chồng Tử Dương Bá được.
“Tôi cũng chỉ có bấy nhiêu lời thôi. Vương phi trông nom đại tiểu thư không chu toàn, Vương gia nghi Vương phi ngược đãi con gái thứ, về sau thì Vương gia Vương phi có tranh chấp… Vương phi tự nguyện ăn năn, không muốn ra mặt.”
Không biết Tề Vân Anh tin bao nhiêu. Nhị tiểu thư Sơ Nhi chẳng biết hắn cũng chẳng biết Tề Vân Nhược. Nhũ mẫu của bé chỉ vô Tề Vân Anh, dạy bé nói: “Đây là cậu hai.”
Sơ Nhi chớp đôi mắt nhìn hắn, chất giọng non nớt vang lên: “Cậu hai.”
Tề Vân Anh cười cười, nhưng hắn đâu đem theo quà gặp mặt cho cô bé, bán quỳ nhìn cô bé rồi nói với sự áy náy: “Chờ lần tới cậu đến thăm con, sẽ mang quà cho con.”
Thế giới của con nít là đơn giản nhất. Sơ Nhi hơn hai tuổi, nào biết gì về âm mưu gian trá, tôi lừa anh gạt giữa người lớn với nhau. Bé lớn lên cùng với các a hoàn và nhũ mẫu, và chẳng có gì là không thích ứng được khi bỗng chốc rời xa mẹ. Bé còn tò mò vẻ ngoài xinh đẹp của Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược thích con nít, bị cô bé nhìn, cũng trở nên mềm lòng.
Sau khi Tề Vân Nhược và Tề Vân Anh ra ngoài, Tề Vân Anh khẽ than thở: “Cuối cùng tôi cũng có thể về báo cáo kết quả công tác.”
Y gật đầu, hắn do dự thât lâu mới mở lời: “Cậu có biết? Vì cậu bình an rời cung, rất nhiều đại thần định đoàn kết dâng thư, xin Hoàng thượng lập Thái tử.”
Y không biết nhưng đã suy đoán tới, bởi vậy không quá kinh nhạc.
Hắn nói: “Bây giờ không phải thời cơ tốt.”
Sao Tề Vân Nhược không biết cho được, Lý Sâm đã bị gọi vào cung nguyên đên qua. Giang Nam ngập trong nước lũ, tấu chương từ tám trăm dặm phía nam được vận chuyển khẩn cấp đến kinh thành, tất nhiên kinh thành phải bắt đầu chuẩn bị chuyện cứu trợ thiên tai trước mắt. Nếu Hoàng thượng bị làm phiền bởi chuyện lập Thái tử, ắt sẽ sinh ra không vui trong lòng.
Y thở dài: “Vài người không ngừng tay, là muốn khiến Hoàng thượng hoàn toàn chán ghét Vương gia.”
Đã tiễn Tề Vân Anh đi lâu rồi thì y mới chờ được Lý Sâm về nhà, cả quầng xanh dưới mí mắt hắn, nhìn qua biết chẳng nghỉ ngơi chút nào. Về đến nhà, hắn khoát tay bảo: “Khỏi chuẩn bị bữa tối, cho ta một chén cháo.”
Tề Vân Nhược gật đầu, chỉ dặn nhà bếp đưa lên vài món ăn kèm với cơm ngon, đựng trong hai dĩa nhỏ đồng thời đưa sang cho Lý Sâm. Lý Sâm hớp cháo xong thì lên giường nằm, thẫn thờ nhìn lên trên.
“Vương gia?” Tề Vân Nhược hỏi: “Là do tình hình thiên tai ở Giang Nam rất nghiêm trọng ạ?”
“Do chinh chiến liên tục nên bạc tồn ở Bộ Hộ không còn nhiều. Phải trùng tu đê đập Giang Nam, thu xếp nạn dân, mua các loại lương thực, e rằng thời gian tới sẽ túng thiếu thật.”
Y nhớ là Vương gia phụ trách giám sát Bộ Hộ, không khỏi thắc mắc: “Người sẽ phụ trách việc này ạ?”
Hắn lắc đầu.
Y nhìn biểu cảm của hắn, chau mày: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng bổ nhiệm Cảnh Vương? Nhưng rõ ràng là Cảnh Vương… ” y suy nghĩ tìm từ: “Gã là con người đặt lợi ích bản thân trên cùng, bất chấp anh em sống chết, tồn vong quốc gia. Hoàng thượng hiểu rõ mới phải.”
Hắn dửng dưng: “Nhưng phụ hoàng không dám để ta lập thêm công. Cảnh Vương đề xuất, phụ hoàng đồng ý ngay.”
Y tức trong bụng. Hắn nói tiếp: “Có thể ở trong lòng phụ hoàng, dù gì gã vẫn chưa hại ta chết. Không tính sự kiện của Tư Đức, bởi sao ông ta cũng đã trấn thủ tây bắc nhiều năm.”
Y chẳng còn lời nào để bàn. Rồi nhớ tới lời của Tề Vân Anh, bỗng dưng lòng y phát run: “Vương gia! Nếu lúc này Cảnh Vương rời kinh, trong kinh chỉ còn mình Người là Hoàng tử trưởng thành, e rằng Người sẽ lại thành bia ngắm. Quần thần dâng thư xin lập Thái tử, nếu khiến Hoàng Thượng bất mãn, Hoàng thượng cũng sẽ chỉ quăng bực tức lên người Người.”
Hắn gối đầu lên tay, đánh ngáp: “Quân muốn thần chết, thần không thể sống.”
Đầu tiên là y cau mày, rồi bỗng dưng mặt mày vui vẻ, nhào lên người hắn: “Chắc chắn là Người có ý tưởng gì đúng không Vương gia? Em thấy Người chẳng sốt ruột tí nào.”
Lý Sâm ôm trọn y bằng một tay, cất lên những tiếng cười trầm thấp.
“Người đừng khiến em lo nữa, mau nói em biết với.”
Lý Sâm trả lời: “Cũng là chuyện mấy hôm trước của Khánh Vương với Dung Vương đã cho ta ý tưởng. Đại hoàng huynh đi Giang Nam, ở đó có họ hàng nhà vợ gã, thế lực họ Xà cực lớn, có bọn họ trợ giúp, đại hoàng huynh làm ít công to. Dù gì nước ở Giang Nam rất sâu, thương hội san sát, phú thương quan viên thông đồng lẫn nhau, mất trên dưới trăm năm triều đình còn không trị được. Chắc là phụ hoàng vừa nghĩ tới điều này mới phái đại hoàng huynh đi. Nhưng bên cạnh ta cũng có người xuất thân Giang Nam, hiểu sâu tình hình ở đó. Dung Vương có thể cướp công Khánh Vương, vậy sao ta không thể chia một chén canh ở Giang Nam?”
“Là cụ Âu Dương!”
Lý Sâm nhắm mắt lại: “Kiến thức của cụ Âu Dương về Giang Nam không thua gì đại hoàng huynh, phụ hoàng cũng đồng ý rồi.”
Tề Vân Nhược nhẹ lòng được phân nửa, rồi lại thở dài: “Tội nghiệp những nạn dân. Kệ Cảnh Vương là người thế nào, gã quen thuộc Giang Nam đến vậy thì hãy mau mau giúp họ có con đường sống. Dù lập công cho mình, cũng phải cần cù chăm chỉ làm việc mới được.” Thuỷ Linh Lung và Dung Tam Nương đều là người Giang Nam, cũng vì nạn lụt mới vào kinh làm gái, nên y càng thương nạn dân một cách sâu sắc.
Chốc sau nhớ tới chuyện các quan còn định dâng thư, y đau đầu, hỏi: “Chẳng lẽ không cách nào ngăn họ được ạ?”
Hắn vẫn nhắm mắt: “Có tránh cũng chẳng được.”
Tề Vân Nhược nằm xuống, thở một tiếng thật dài, đành chịu. Y cảm thấy từ ngày mai, phủ Thuần Vương sắp lâm vào trận gió tanh mưa máu thêm lần nữa.
Nửa năm sau.
Hoàng thượng ném cuốn sổ con xuống đất một cách thô bạo, cả giận: “Một tộc Khương đã bị đánh bại! Hai thị tộc đã bị phân tách! Tốn nửa năm, vẫn còn muốn đánh muốn giết! Gần vạn quân, ba mươi học sĩ trẫm cử đi có ích gì! Đều là đồ vô dụng!”
Nguyên Tự Đạo nói: “Hoàng thượng, dầu sao Khánh Vương cũng lần đầu lãnh binh…”
Hoàng thượng lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ Thuần Vương không phải lần đầu tiên lãnh binh?”
Đúng là Khánh Vương bất lực rồi. Nguyên Tự Đạo đành phải gắp lửa bỏ tay người: “Khó mà kiểm soát man tộc bằng vũ lực, chỉ không ngờ các lão tiến sĩ uyên bác nhất cũng không nắm bắt được chúng…”
Chu Lệnh Nghiêm đã có chỗ ngồi trên triều, nói: “Không thể khiến chúng khuất phục bằng vũ lực, thì sao văn nhân phát huy được công dụng?”
Trận tranh luận trong triều ầm ĩ không ngớt, Hoàng thượng nhìn vị trí trống mà Thuần Vương từng đứng, không biết đang nghĩ điều gì. Nửa năm trước trong kinh nổi lên phong ba Thái tử, Thuần Vương chủ động xin từ chức quan Bộ Hộ, rời khỏi trung tâm quyền lực, nhàn nhã nửa năm trong phủ.
Cảnh Vương bắt đầu trị thuỷ từ đầu xuân, cũng coi như có phần hiệu quả, gần như thu xếp xong cho nạn dân. Phụ tá của phủ Thuần Vương bỏ ra không ít sức lực, ấy mà Thuần Vương vẫn không xin phong quan cho vị tiên sinh kia, không khỏi khiến lòng người ta nảy sinh nhiều cảm khái.
Hoàng thượng bình thản: “Thuần Vương tuổi trẻ, đang là năm vì nước cống hiến. Lúc triều đình cần dùng người, nó lại ở yên trong nhà, thật sự không ra thể thống nào. Viết chỉ, triệu Thuần Vương về triều ngay hôm nay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT