Không biết lần này Vương gia đến là có chuyện gì quan trọng hơn sao?

✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾

Quý Hàn Tùng nói: “Thưa nhạc phụ đại nhân, Tề đại nhân từng giúp đỡ Thuần Vương điện hạ khá nhiều trong khoảng thời gian xuất chinh đấy ạ.”

Đại học sĩ Văn hất tay áo tỏ vẻ khó chịu, trong mắt ngập tràn căm ghét, mấy người đi cùng lão cũng vậy. Nhất thời, bầu không khí gượng gạo bao trùm bàn chủ. Quý Hàn Tùng nào dám mạo phạm người phủ Thuần Vương, nhưng cũng chẳng khuyên được ân sư kiêm cha vợ, chỉ biết khó xử nhìn đứa con cả: “Không ấy bày một bàn khác trong phòng khách cho tiểu Quý đại nhân.”

“Không!” Quý Hoàn đáp.

Tề Vân Nhược nhìn Đại học sĩ Văn: “Văn đại nhân có điều gì bất mãn với hạ quan?” Nếu thật sự sang phòng khách, há chẳng phải mình sợ lão già mục này? Còn mặt mũi Vương gia với vương phủ để đâu? Y cau mày: “Cho hỏi tại hạ đã đắc tội ngài ở điểm nào?”

Đại học sĩ Văn hừ lạnh: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu[1]. Dám hỏi đại nhân đây tiến thân[2] năm nào? Là cử nhân(đỗ hương), tiến sĩ(đỗ đình) hay là thứ cát sĩ[3]?”

Sắc mặt Quý Hoàn xám xanh, lại e ngại chữ hiếu đạo, không thể lên tiếng. Dưới bàn, Tề Vân Nhược nắm tay anh, trấn an. Biểu cảm anh dịu lại. Y nói: “Nếu hạ quan nhớ không lầm, mấy tháng trước Văn đại nhân từng tấu tội Thuần Vương.”

“Mặc dù Thuần Vương và con rể lão phu có quan hệ thông gia, lão phu cũng không thể ngồi yên nhìn Vương gia làm sai cương thường[4].” Gương mặt lão ta bất khuất, nói với y: “Lão phu vạch tội Thuần Vương, căn nguyên lại từ ngươi. Nếu không có loại gian nịnh như ngươi, công lao Thuần Vương lập được ắt còn lớn hơn.”

Đã bị quy thành ‘gian nịnh’, ngược lại lại chẳng tạo được sóng gió gì trong lòng Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược nhìn xung quanh, thấy người ta hoặc là nhìn mình như kẻ thù như Đại học sĩ Văn, hoặc không dám nhìn thẳng bởi sợ cái uy của phủ Thuần Vương. Y dửng dưng: “Văn đại nhân tận mắt chứng kiến những điều này à?”

Lão sững sờ: “Người đời đều biết…”

Tề Vân Nhược lạnh lùng đáp trả: “Nếu như vậy, Văn đại nhân cũng chỉ là hạng khỉ ướt đội mão[5], bảo sao hay vậy. Đã không tận mắt chứng kiến thì chớ, ngài lại chỉ chằm chằm vào khe hở nơi Thuần Vương bị công kích để thả đá xuống giếng. Hạ quan không nói về công lao của Thuần Vương nữa, chỉ nói về bản thân hạ quan. Hạ quan từng dấn thân vào địch doanh. Tại lũng Nhạc Lạc tây bắc, sông Vân hiểm trở, hạ quan từng chém chết hai gã người Khương, trong đó có một tên chính là Dạ xoa Tây Kiêu. Sau đó hạ quan lại đập tan âm mưu của Quốc chủ nước Tân Nguyên. Rồi sau khi chuyển tới vương đô tộc Khương, lại được diện kiến công chúa Trường Bình … Theo đại nhân thấy, nhiêu đây được bao nhiêu công cán rồi?”

Quý Hoàn cúi mặt cười khẽ. Đại học sĩ Văn giận đến mức râu ria cũng rung theo, cả buổi trời trôi qua, lão mới nói được: “Mấy cái đó… cái đó! Ngươi có bằng chứng gì?”

“Thế lời lão dùng công kích Vương gia có chứng cứ đâu?”

Dứt lời, y đứng dậy: “Ngài khinh làm bạn với ta, vừa khéo, ta cũng chẳng bằng lòng ngồi cùng bàn với đoàn của Văn đại nhân. Quý đại nhân này, không phải ngài muốn bày một bàn khác tại phòng khách cho hạ quan sao? Xin hãy dẫn đường.” Thắng trận rời đi so với vô duyên vô cớ bị đuổi đương nhiên khác nhau hoàn toàn. Thấy Văn đại nhân khi này đã bị một câu nói khiến cho mặt mày đỏ tía, bị chặn họng bức bối lại chẳng thể phản bác được lời nào, Tề Vân Nhược chả chút ngượng ngùng, còn nhìn lão với vẻ kiêu ngạo.

Quý Hoàn đứng lên, hướng về phía Đại học sĩ Văn, cung kính thi lễ: “Gia phong họ Quý nghiêm cẩn, cũng không có đạo lý nào để khách khứa dùng tiệc một mình. Ông ngoại chớ trách, cứ để cháu tiếp đãi Tề đại nhân.”

Quý Hàn Tùng vẫy tay kêu tôi tới dẫn họ đi dưới tâm trạng chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ nghĩ, xong, dựa vào tánh tình cha vợ mình, ngày mai đừng dâng thư tố tội Thuần Vương là hay rồi.

Đại học sĩ Văn đập bàn một cách giận dữ, gằn giọng: “Gian nịnh lộng quyền, gian nịnh lộng quyền đây mà!”

Thực ra, tuy ban nãy có rất nhiều người không lên tiếng ủng hộ, vẫn hiểu được một thiếu niên thanh tú như Tề Vân Nhược khi cất tiếng không chỉ vững hơi mà còn có căn cứ, lý lẽ; Đại học sĩ Văn thì trái lại, đã không thèm nghe cũng chẳng bỏ qua. Một người học trò của lão khuyên giải: “Thưa thầy, hôm nay chúng ta tới đây để chúc mừng tiểu Quý đại nhân, đừng để chút chuyện cỏn con làm mất hứng ạ.”

Lão miễn cưỡng gật đầu, trong bụng thì lại quả quyết ghi sổ Tề Vân Nhược, với cả đứa cháu ngoại trai tốt lành của mình. Đúng là cái thứ tiện tì sinh, chẳng có tí lòng hiếu thảo với mình, người như vậy mà lại được săn đón ở Hàn Lâm Viện, thăng tiến liên tục, rõ ràng là … rõ ràng là… Đại học sĩ Văn nghĩ thầm, là tuổi trẻ ngông cuồng. Hàn Lâm Viện nào phải nơi để loại người này càn quấy.

Trong lúc Quý Hoàn và Tề Vân Nhược đang trên đường tới phòng khách, anh ta vừa cười vừa nói: “Chắc đệ không biết, người ông đó của ta thù dai lắm. Hôm nay đệ chọc ổng, không chừng sau này đệ mắc lỗi, ổng liên kết cả ban văn nhân tấu tội đệ.”

Tề Vân Nhược hất mặt, chả thèm để tâm: “Ổng cứ tới đây đi,” thấy xung quanh im ắng không người, lại thì thầm: “Quý huynh nè, nếu Vương gia nối ngôi thì còn lâu đệ mới sợ ổng. Còn nếu Vương gia vẫn chưa được phong Thái tử, đệ cứ tránh trong vương phủ, ổng chẳng tìm được đệ đâu.”

Hắn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Mấy người đó cũng làm ta mắc phiền. Trong phòng khách chỉ hai ta thôi cũng tốt.”

“Ớ,” Tề Vân Nhược sực nhớ mình vừa phá hỏng bầu không khí đằng trước, có chút xấu hổ: “Xin lỗi Quý huynh, họ vốn tới để chúc mừng huynh đi sứ trở về, với cả thăng quan nữa.”

“Thôi kệ, bọn họ trình diện trước mặt cha ta là đủ rồi. Ông ấy là đại quan nhị phẩm, là ‘Đại Tư Mã[6] oai vệ. Ta mới chỉ là quan ngũ phẩm, sau này còn phải chịu khó nhiều. Họ tới để gặp mặt ông ấy với Đại học sĩ Văn, chứ đâu phải vì ta.”

Chẳng biết Tề Vân Nhược nhớ tới cái gì, bỗng dưng cười.

Anh tò mò y, y cười xấu hổ: “Mấy bữa trước đệ đọc <xóm làng>, <dãi gió, dầm mưa>[7] có mấy chỗ không hiểu lắm phải đi hỏi Vương gia. Vương gia đã giảng cho đệ, còn lấy ‘dầm’ với ‘dãi’ ra liên kết với điển tích của thành ngữ ‘khỉ ướt đội mão’. Cái hôm nay tự dưng đệ nhớ tới đó chứ.”

Anh không nhịn nổi, cười phá lên, khi này mới nhớ ra Tề Vân Nhược vốn không được học hành bao nhiêu, ấy mà ban nãy lại có thể ăn nói đĩnh đạc, thì ra dạo này học bù. Nhấn Tề Vân Nhược ngồi vào ghế trong phòng khách xong, anh lại nghĩ về cảnh tượng Vương gia giảng bài cho Tiểu Tề, lại không nhịn được buồn cười. Y bị hắn cười tới đỏ cả mặt, nói gấp: “Đừng nói tới cái này nữa huynh, mình nói cái khác đi.”

Khó khăn lắm hắn mới nén được cơn buồn cười. Tôi tớ mang thức ăn lên xong, hắn cho họ lui xuống cả: “Bây giờ đệ với Vương gia…”

Y xoay mặt sang hướng khác, không đáp.

Bàn phòng khách chẳng được lớn, Quý Hoàn xoay mặt y lại, nhìn thẳng vào. Khi này Tề Vân Nhược mới chịu trả lời: “Vương gia tốt với đệ, đệ cũng không muốn xa Vương gia.”

“Ừm.”

Tề Vân Nhược kể rằng mình với Vương gia giờ đây đã khác xưa rồi, y thở dài: “Có thể nhiều người cho rằng thân phận của đệ chẳng xứng với Vương gia, nhưng đệ vẫn muốn thử một lần, đệ không muốn nấp sau lưng Người cả đời. Khi Người gặp nguy nan, đệ cũng sẽ đứng trước trước mặt.”

Quý Hoàn nói với giọng mềm mỏng: “Bản thân đệ thông suốt là được.”

Hai người cùng nhau dùng cơm trưa, uống tí rượu, tới chiều Tề Vân Nhược xin phép về, Quý Hoàn đứng dậy đi tiễn. Hai người rão bước chậm rãi trên lối nhỏ. Chiều xuân, thời gian nhàn nhã, anh như người anh cả dắt tay Tề Vân Nhược. Anh biết tuổi thơ của một cậu bé chỉ có mẹ đồng hành, ít nhiều gì sẽ có chút cảm giác quấn anh trai khi trưởng thành, nên anh càng đối xử dịu dàng, chu đáo với Tề Vân Nhược hơn. Ở trong lòng anh, giả sử anh có em trai ruột, biết đâu sẽ là hình mẫu như Tiểu Tề.

Đương khi lòng Quý Hoàn đang ấm áp với suy nghĩ ấy, hai cậu em trai chẳng được chào đón thình lình xông ra từ đâu đó, đứa nào đứa nấy áo gấm đồ ngọc. Một đứa ôm tay, hất mặt, liếc xéo Tề Vân Nhược: “Anh cả, ai đó?”

Tề Vân Nhược đã uống nhiều, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ, ồ, giáo áo túi cơm tới kìa. (chỉ người vô tích sự)

Từ phủ Cảnh Vương ra, Lý Sâm bước vô định về phía nam. Rất có thể trong cung đã đưa ra kết luận cho vụ án Tư Đức, nhưng e rằng cái kết đó sẽ bị lượt bỏ phần bóc trần, có lẽ mình sẽ nhận được ban thưởng nào đó để xoa dịu, bồi thường vụ việc. Hoàng thượng sẽ không nổi giận với Cảnh Vương, trong lòng Lý Sâm hiểu. Vén chuyện này lên thì tấm màn che phủ cuộc chiến tranh giành vị trí Thái tử trong kinh thành sẽ hoàn toàn được phô bày, đây là việc Hoàng thượng không muốn thấy.

Nửa tháng sau, tiểu thiếp họ Lưu của phủ Cảnh Vương mất vì bạo bệnh. Trong lúc phủ Cảnh Vương khóc tang, Lý Sâm đã trầm mặc rất lâu, rồi gửi tới một phần lễ ma chay, nhưng đó là chuyện sau này.

Tề Vân Nhược nhìn ngó hai tên công tử ăn bận xa xỉ. Quý Hoàn cau mày, hỏi: “Các cậu tới đây làm gì?”

Đứa em trai thứ ba của anh nói: “Sao nào, đại ca làm quan rồi thì khinh thường anh em bọn tôi đúng không? Khách của anh chính là khách của nhà họ Quý chúng ta, mà huynh đệ bọn tôi là chủ nhà, từ khi nào mà chủ nhà không được hỏi thăm khách khứa vậy?”

Một tên khác hùa theo: “Đúng thế, đúng thế đó, bọn tôi hỏi thăm chút, có làm sao?”

Tề Vân Nhược che miệng ngáp ngắn. Quý Hoàn nói với giọng lạnh lùng: “Không phải các cậu đã gặp ở tiền viện rồi sao? Giờ tới đây hỏi han, sao trí nhớ tệ vậy?”

“Tất nhiên bọn tôi thấy rồi, thấy người này bất kính với ông ngoại.”

Y lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Mấy người cũng bất kính với ta đấy thây.”

Cậu em hai Quý híp mắt đánh giá y, nói lời ngang ngược: “Ta biết ngươi là ai. Ngươi cứ bắt nạt chị bọn ta hoài, còn ẵm luôn con của chị ấy đi nữa.”

Tề Vân Nhược lười giải thích, kéo kéo Quý Hoàn, ra dấu mau đi thôi. Quý Hoàn gật đầu, ấy thế mà hai tên thiếu gia nhà bà cả lại chắn trước đường: “Thức thời đi, mau trả con lại cho chị bọn ta.”

Tề Vân Nhược đáp: “Mấy người đi nói với Vương gia ấy.”

“Ông ngoại nói chả sai, ngươi đúng là đồ gian nịnh mê hoặc Vương gia, còn cướp con của chị bọn ta…” Cậu em ba Quý hừ lạnh: “Còn cho mình là quan thật nữa chứ, ta chả sợ ngươi đâu nhá.”

Y đánh ngáp cái nữa. Quý Hoàn kéo y đi vòng qua hai tên ngu đần kia, rời khỏi đây.

Cậu em hai Quý vẫn muốn đuổi theo, bị cậu em ba níu lại: “Chúng ta mách với mẹ đi, không phải mai mẹ muốn sang Vương phủ gặp chị cả sao?”

“Ừ, chúng ta nói cho mẹ hay. Chị mình là Trắc phi Vương phủ, cáo mệnh nhị phẩm, còn không trừng trị nó được hay sao?!”

Tề Vân Nhược chào tạm biệt Quý Hoàn, lên kiệu là ngủ ngay, cả khi nào về Vương phủ cũng chẳng biết. Đến khi y có cảm giác người mình nhẹ bẫng, có ai đó xốc y lên.

Y mở mắt, vừa ngạc nhiên vừa mừng: “Vương gia!”

Lý Sâm hất Tề Vân Nhược lên lưng, Tề Vân Nhược thốt lên hoảng hốt, bám chặt vào người hắn, hắn cõng y về viện Mặc Liên. Y nhạy bén nhận ra tâm trạng Lý Sâm đang tồi tệ, nên không lên tiếng. Lúc gần tới viện Mặc Liên, Lý Sâm hỏi: “Hôm nay ăn có ngon không?”

Y thì thầm: “Có khả năng là hôm nay em gây rắc rối cho Người rồi đấy.”

Hắn chẳng thấy phiền hà gì: “Sao vậy?”

Y kể lại chuyện hôm nay bị Đại học sĩ Văn gây khó dễ, vừa kể vừa lén nhìn sắc mặt Lý Sâm, càng nói giọng càng lớn, cuối cùng gần như là sôi máu: “Cái lão già đó đáng ghét thật sự. Sao người như thế có thể trở thành Đại học sĩ vậy?”

Lý Sâm bật cười.

Tề Vân Nhược đắn đo: “Vương gia ơi, lỡ sau ngày ổng lại hạch tội Người tấu lên thì làm sao bây giờ?”

“Cho ông ta làm luôn đấy.”

Thế là lo âu của Tề Vân Nhược bay biến ngay. Y nấc lên một hơi rượu, bụm miệng chạy sang chỗ khác. Lý Sâm bị y chọc cười, u sầu trong lòng hoá hư không.

Hôm sau, Lý Sâm nhận được thánh chỉ. Đã hoàn toàn chắc chắn án tội của Tư Đức, trước tiên là gã phản quốc, sau đó là hãm hại Thuần Vương, tước hết phong thưởng khi còn sống, nhà không con cái, giải tán gia nô, sẽ không còn tồn tại phủ họ Tư nữa.

Lý Sâm im lặng nhận ban thưởng, triệu người đã đi tây bắc về. Hắn nói với Tề Vân Nhược: “Em xem có gì mình thích thì lấy ra đi.”

Tề Vân Nhược nhìn vào phần thưởng Hoàng thượng ban cho, lắc đầu.

Hắn ngoắc tay ra hiệu cho Túc Cát ghi sổ cất kho. Lát sau nhớ tới chuyện của Vương phi, hắn lại nói với y: “Chúng ta ra nhà sau xem sao.”

Y gật đầu.

Hiện tại chỉ một mình Quý phi sống trong viện Sương Thu. Giữa trưa, ả giữ mẫu thân lại dùng bữa. Vi phi đã chuyển tới viện Ngọc Lan, gần sát là viện Lạc Hà của các Thứ phi. Lý Thứ phi rảnh rang chẳng có chuyện làm, thường sang trò chuyện với Vi phi. Thấy Vi phi có con bên cạnh, cô lại càng nhớ con gái hơn. Trước đây khi Vương phi chưa có con, đối xử với Yên Nhi coi như khá tốt, cũng thường gọi Yên Nhi tới gặp cha lúc Vương gia ghé sang. Thế nhưng về sau Vương phi sinh được hai cô con gái, cả hai đều được phong Công chúa, khiến cuộc sống của Yên Nhi ở viện Đông Mai càng khó xử hơn.

Lý Thứ phi là người do Hoàng hậu ban thưởng, thuộc mẫu người có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng từng nhận được sủng ái. Tuy nhiên lúc truyền tin ra ngoài đã bị Vương gia phát hiện. Khi ấy Lý Thứ phi cho rằng Hoàng hậu nương nương là mẹ ruột Vương gia, một người mẹ muốn biết tình hình gần đây của con trai không phải là chuyện rất bình thường sao? Đến khi sự tình bị phát hiện, cô mới phát giác mình đã sai hoàn toàn, thì đã muộn rồi.

Cô muốn mang con về, song lại chẳng dám mở lời với Vương phi, phải nói thế nào đây? Năm đó vì muốn tìm lối thoát cho con, cô mới đi nương nhờ. Bây giờ Vương phi khó tính, mình mà nói, có khi nào Vương phi nghĩ rằng mình muốn nương nhờ Vi phi không? Có khi nào Vương phi hiểu lầm là mình rình rập viện Đông Mai không?

Lòng Lý Thứ phi rối như tơ vò, cứ thế hiện lên trên mặt. Hôm qua Vi phi nhìn thấy có hỏi, Lý Thứ phi cũng không giấu giếm.

“Có gì đâu?” Vi phi đang trông nom con trai trên giường nhỏ, cái ánh mắt ấy khiến Lý Thứ phi cảm thấy gai cả mắt. Vi phi nói: “Cô là mẹ ruột của đại tiểu thư, Vương phi đâu thể nào ngăn không cho cô gặp con.”

Lý Thứ phi nơm nớp lo sợ: “Tỷ đâu hiểu. Yên Nhi sống trong viện Vương phi bị ức hiếp, mới là chuyện ta lo lắng nhất.”

“Ồ?” Vi phi nhướng mi.

Lý Thứ phi buồn rầu, kể: “Nhị tiểu thư và tam tiểu thư đều là Công chúa. Thái Thường Tự cử xuống bao nhiêu là ma ma, a hoàn để săn sóc; quản việc quần áo, lễ nghi; quản cả cơm canh. Người Vương phi phân sang chăm lo cho hai vị tiểu thư từ ban đầu cũng đâu ít. Trước một đám sau cả đoàn, hai Công chúa ăn sung mặc sướng. Còn Yên Nhi chỉ là thứ nữ, lại không địa vị, bên cạnh chỉ được vài người hầu, còn chẳng được tận tâm. Người nào cũng ước tới hầu hạ Công chúa hoặc Vương phi, bây giờ ngay cả a hoàn có thể diện cũng cũng khinh thường con bé…” Đôi mắt Lý Thứ phi dần ướt: “Có hôm ta đến thỉnh an Vương phi, thấy Yên Nhi của ta đứng trong góc, rơm rớm nước mắt nhìn ta!”

Rốt cuộc không cầm lòng nổi, Lý Thứ phi sà xuống ghế quý phi, bắt đầu khóc. Vi phi nhíu mày, sợ cô ta làm ảnh hướng đến con trai đang ngủ yên, ra hiệu để Tiểu Kiều bồng Mộc Nhi ra ngoài. Sau khi Tiểu Kiều bồng đứa bé ra ngoài hẳn rồi, Vi phi mới mỉm cười, tới vỗ vỗ cô ta: “Có gì đâu mà khóc? Theo ta thấy chuyện này cũng không có gì khó.”

Tiếng khóc của Lý Thứ phi ngưng bặt. cô lau nước mắt, ngước mặt nhìn nàng ta với vẻ chờ mong. Cô biết Vi phi vốn có cách mà, Vi phi từng đọc rất nhiều sách, trong giới khuê phòng còn được danh là tài nữ.

Yên Nhi biết cô chính là mẹ ruột của bé nhưng mẹ con gặp nhau không dám nhận, chịu thiệt thòi cũng không dám kể cho mẹ. Lý Thứ phi khó chịu biết bao, chỉ ước gì Vi phi cho một biện pháp có thể đưa con gái trở về bên cạnh mình ngay lập tức.

Nàng ta nói bằng điệu bộ thản nhiên: “Yên Nhi là con ruột, còn là con gái đầu lòng của Vương gia, cho dù địa vị nhị và tam tiểu tư có cao quý tới đâu, trong mắt người cha cũng như nhau cả. Cô chỉ cần nghĩ cách khiến Vương gia biết đại tiểu thư bị thua thiệt, tốt nhất còn thương … “

Ánh mắt Lý Thứ phi né tránh: “Nhưng Vương phi đâu sai người đánh Yên Nhi đâu.”

Vi phi bảo: “Cô đã kêu ta cho cách, ta cũng đã nói thẳng là ta không muốn gặp phiền phức. Nhưng nhìn cô khóc thấy tội mới bày vậy.”

Lý Thứ phi lưỡng lự một hồi: “Tỷ nói tiếp đi.”

Vi phi nói thẳng: “Ta biết cô cũng cài người trong viện Đông Mai.”

“Ta…”

Vi phi vỗ vỗ tay cô: “Ta hiểu tấm lòng người mẹ, cái này cũng đâu phải mưu tính gì. Ta nói có thương có bệnh, chứ không nói thương tích trên mình. Cô nghĩ xem, đại tiểu thư đã bị ghẻ lạnh, thường xuyên đói khát không ai ngó ngàng cũng đúng, hoặc sinh bệnh không ai chăm, hoặc bất cẩn như trèo cao, bước hụt, những đều này đều có thể xảy ra mà.”

Lý Thứ phi có phần đau lòng: “Nhưng ta không nỡ để đại tiểu thư chịu khổ.”

Vi phi chỉ cười, không đáp.

Qua một lúc, Lý Thứ phi quyết tâm: “Thế nhưng nếu ta không làm gì đó, đại tiểu thư vẫn sẽ tiếp tục chịu khổ khi ở viện Đông Mai! Chi bằng sử dụng luôn cách tàn nhẫn nhất.”

Hôm nay Lý Sâm xuống hậu viện sớm, ghé sang viện Đông Mai ở phía bên kia. Lý Thứ phi và Vi phi đều hay tin. Lý Thứ phi bước tới bước lui trong phòng, rồi nói với tiểu a hoàn của mình: “Đi đi, nói với chị Ngọc Bích của ngươi, dựa theo thư ta đưa hôm qua mà làm.”

“Vâng, nô tỳ rõ.”

Lúc Lý Sâm vào viện Đông Mai, Tề Nghê Quần vừa uống cạn một chén thuốc đắng. Nàng nghe tin Vương gia đến, cuống quýt dặn dò: “Mau dọn đồ đi.”

“Vâng.”

Tề Nghê Quần lau miệng, ánh mắt mông lung, đang nghĩ xem lúc nào thì gọi Vương gia ngủ lại đây được. Tuy nhiên khi thấy Tề Vân Nhược cùng vào, trong mắt nàng hiện lên sự thù hằn, cắn răng phúc thân với Lý Sâm. Lý Sâm gật đầu, ngồi vào vị trí chủ tọa.

Tề Vân Nhược đứng phía sau hắn. Tề Nghê Quần cũng ngồi xuống, hỏi: “Không biết lần này Vương gia đến là có chuyện gì quan trọng hơn sao?” Lời lẽ nàng nồng nặc mùi chua, nếu không phải có việc quan trọng hơn, sợ rằng Vương gia sẽ chẳng tới đây.

Hắn đáp: “Vương phi này, mấy hôm trước bổn vương có nói mấy lời không được hay cho lắm. Bổn vương đến để bù lỗi với nàng.”

Tề Nghê Quần mở cờ trong lòng, liếc mắt khiêu khích Tề Vân Nhược, rồi đứng lên phúc thân: “Thiếp không dám nhận. Vì chút chuyện này quấy rầy Vương gia, vốn là thiếp không đúng.”

“Cho nên, bổn vương đã nghĩ ra một cách hòa hợp đôi đường.”

Tề Nghê Quần đờ ra. Tề Vân Nhược chỉ nhìn Lý Sâm, chẳng chú ý tới nàng ta.

Hắn nhìn nàng, nói: “Nàng là vợ do bổn vương danh chính ngôn thuận cưới về, đã sinh cho bổn vương hai người con, bổn vương sẽ không để nàng chịu uất ức. Dựa theo tờ khai, Vương phi hãy chuyển đồ đạc của thân mẫu Tiểu Tề sang kho ở tiền viện, bổn vương lấy châu báu trong kho riêng bù hết lại cho Vương phi. Vương phi nghĩ sao?”

“Không thể!” Tề Nghê Quần chẳng cần nghĩ ngợi.

Lý Sâm thoáng chau mày: “Tại sao?”

Tại sao ư? Tề Nghê Quần nghiến răng nghiến lợi. Ý của ai vậy? Làm thế chả phải khiến mình và Vương gia càng thêm xa lạ ư? Vẫn cứ phải đưa đồ cưới của mình cho cái đồ đê tiện Tề Vân Nhược ấy. Vương gia đã quay đầu bắt đầu tính toán rõ ràng với người vợ danh chính ngôn thuận này của hắn rồi. Tề Nghê Quần nói: “Tề Vân Nhược đã muốn đồ, không ấy Vương gia ban thẳng cho y, vậy cho đỡ phiền hà.”

Tề Vân Nhược đáp: “Ta chỉ muốn lấy di vật của mẫu thân ta về.”

Mặt mày Tề Nghê Quần u ám, lại chẳng đáp trả một lời, chỉ cảm thấy cục tức cứ trồi lên. Bỗng dưng lúc này có một a hoàn chạy vào, quỳ xuống khóc lóc: “Xin Vương gia hãy đưa đại tiểu thư đi! Đại tiểu thư bất tỉnh rồi! Xin ngài xét phần đại tiểu thư là con gái ruột của ngài, mời thái y đến chữa trị, nếu không … đại tiểu thư bé nhỏ như vậy…”

Lý Sâm đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì!”

✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾

Chuyên mục chú thích

[1]道不同不与为谋: tức là những người không cùng con đường, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu tính sự nghiệp được, miễn cưỡng thì sự cũng không thành, thậm chí còn đem đến thương tổn cho nhau.

[2] 晋身:Làm cho mình có một địa vị trong xã hội. Tiến thân bằng con đường khoa cử

[3] 庶吉士: Ban đầu Minh Thái Tổ đặt chức quan này thuộc Lục khoa, đến năm Vĩnh Lạc thứ 2 đổi làm chức quan ngắn hạn ở Hàn Lâm viện, chỉ bổ nhiệm những Tiến sĩ, nhằm tạo điều kiện cho họ học tập tại Hàn Lâm viện, sau đó thông qua khảo hạch mà điều nhiệm các chức vụ khác, tương tự như thực tập sinh hay nghiên cứu sinh ngày nay.

[4] 纲常: Gồm Tam cương và Ngũ thường, là các đạo lý sống ở đời (theo đạo Khổng)
  • Tam cương: Quân thần cương (Đạo vua, tôi), Phu thê cương (Đạo vợ chồng), Phụ tử cương (Đạo cha con)
  • Ngũ thường: Nhân, Nghĩa, lễ, trí, tín
[5] 沐猴而冠 (mộc hầu nhi quan): khỉ ướt (gội) đội mão. dùng để chỉ một số kẻ tiến hóa lừng khừng, tuy hình hài con người nhưng tâm tính vẫn còn dã thú. (theo giải nghĩa điển tích từ trang: link]

Câu này của một vị gián quan thời Hán – Sở, ông là Hàn Sinh (Theo Hán Sở Xuân Thu gọi là Thái Sinh. Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ)

Lúc Hạng Vũ tiến vào Quan Trung (lãnh địa của nhà Tần), trước đồ sát thành Hàm Dương, sau đốt phá cung điện, vơ vét của cải, bắt hết phụ nữ, giết luôn Tần Tam Thế Tử Anh (đã đầu hàng) thì Hàn Sinh can gián rằng:

– Đất Quan Trung bốn phía có núi sông che chở, đất đai phì nhiêu, có thể đóng đô ở đấy để xây dựng nghiệp bá.

Hạng Vũ nói;

– Được phú quý mà không trở về làng cũ thì cũng như mặc áo gấm đi đêm, còn ai biết gì?

(Trong Hán sử (Trung Quốc) có câu “Phú quý bất quy cố hương như cẩm y dạ hành” (Giàu sang mà không trở về quê thì cũng như mặc áo gấm đi đêm)

Hàn Sinh chán nản, buông một câu châm biếm sâu cay, sâu cay tới nỗi phải trả bằng sinh mạng;

Người ta nói rằng, “Người nước Sở giống “những con khỉ đội mũ người” (Con khỉ đội mũ người thì trong chốc lát sẽ vứt mũ và bản tính của nó sẽ lộ ra, ý nói tính tình thay đổi nhanh), quả thực là đúng!”

Hạng Vũ nghe xong đem bắt Hàn Sinh bỏ luôn vô vạc dầu nấu tới chết.

Hai câu thành ngữ “khỉ đội mão người” – “áo gấm đi đêm” cũng từ đây mà ra.

[6]Đại tư mã (Phồn thể: 大司馬; giản thể: 大司马) là một tên chức quan được thiết lập thời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Trong một thời gian, chức vị này ở hàng Tam công, có thời kỳ còn tương đương Tể tướng, chức quan này liên quan đến quân đội thời đó.

[7]沐甚雨(mộc thậm vũ), 栉疾风 (trất tật phong): gội mưa, chãi gió: dùng để chỉ những người chăm chỉ, thường xuyên làm việc bên ngoài bất chấp gió mưa. Tương đương với dãi gió, dầm mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play