Thiếp (妾) vốn là nữ nô của ba đại quý tốc thượng cổ (Hạ, Thương, Chu), địa vị ngày một cao, thế nhưng chung quy được tạo thành từ một chữ lập(立) và một chữ nữ (女), thiếp(妾) cạnh thê(妻) chỉ có thể đứng.
Mà hai chữ đều chứa 'nữ', cho nên Tề Vân Nhược càng không tìm được vị trí của mình.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
"Bách Phu trưởng?" Hoàng thượng thản nhiên hỏi.
Lý Sâm kiên định: "Vâng!"
Hoàng thượng chợt nhớ tới hồi mình tầm mười tuổi, được Thái hậu dạy dỗ xử lý triều chính. Lam thái hậu luôn ngồi phía sau ông, thân người hơi nghiêng tới trước, ngón tay thon dài chỉ lên trên tấu chương, ôn hòa bảo: "Hoàng nhi, con xem......"
Ông nhìn thanh niên trước mặt.
Nó được Thái hậu dạy bảo rất tốt, sau khi rời cung Từ An vẫn chín chắn, cao thẳng như trước, giờ cũng đã thành người trưởng thành có con cái. Hoàng thượng bỗng thấy kiêu ngạo trong lòng. Thời trẻ trẫm không thể rời kinh, bởi vì trái phải trẫm có quá nhiều kẻ nhìn chòng chọc trẫm với Thái hậu như hổ rình mồi. Thế nhưng, hiện tại trẫm thay hoàng tử trấn thủ kinh thành, nó đương nhiên có thể nhân lúc đó mang theo hùng tâm tráng chí ra ngoài nhìn xem sài lang tây bắc, nhìn xem ngoại xâm chúng ta.
"Trẫm sẽ suy xét."
Thần sắc Lý Sâm thả lỏng, Hoàng thượng nhìn thấy, mỉm cười: "Trở về đi."
Lý Sâm quỳ an, rời cung về phủ.
Tin tức truyền tới cung Cảnh Dương lúc Hoàng hậu đang đánh cờ cùng tứ hoàng tử, Hoàng hậu khoan thai độ lượng, thấy con trai thứ hai mất tập trung cũng chẳng hề trách móc. Tứ hoàng tử do dự chốc lát, hỏi: "Mẫu hậu, có phải nhi thần cũng nên thỉnh chỉ, thưa rằng theo nhị ca rèn luyện phen này không?"
Hoàng hậu đặt xuống một quân cờ, cười nhạt: "Hà tất. E rằng kết quả con thỉnh cũng giống Khánh vương thôi."
Tứ hoàng tử nói: "Nhưng nếu nhi thần thỉnh chỉ cũng sẽ không xin phụ hoàng ban binh. Nhi thần sẽ làm Bách Phu trưởng như nhị ca, dẫn theo khoảng trăm người. Lúc tam ca mở miệng xin cả mấy vạn hùng binh lận."
Hoàng hậu trả lời: "Nhưng trong lòng phụ hoàng con, mục đích của con và Khánh vương như nhau." Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu Hoàng hậu có phần âm u lạnh lẽo.
Ván cờ chưa xong, Hoàng hậu thờ ơ gọi a hoàn tiến vào thu dọn rồi thản nhiên nói: "Tuy nhiên, nhị ca con không giống vậy...... nhưng cái Bách Phu trưởng này, Triệu Vĩ Đô cũng chưa chắc dám cho nó lên chiến trường, chờ mà xem."
Qua kỳ thi mùa xuân tứ hoàng tử sẽ xuất cung, tháng năm thành hôn với trưởng nữ Tô thị của Võ Định hầu. Hoàng hậu nghĩ tới, khóe môi vẽ lên một nụ cười. Tử Dương bá lui, Bắc Xương hầu cũng lui, trong số người Triệu Vĩ Đô dẫn lần này dưới trướng có Tô đại công tử – đại công tử nhà Võ Định hầu, người đã rèn luyện trong quân đội từ thuở nhỏ.
Lý Sâm về phủ thì vào thư phòng ngồi cả buổi, đến khi trời nhá nhem tối. Những ngày rét tháng ba này, thời tiết càng lúc càng trở lạnh, trời ngẫu nhiên sẽ rơi tuyết, tuyết đáp xuống đất liền tan.
Tề Vân Nhược ngủ trưa, ngủ thẳng tới bây giờ. Y không muốn ăn gì hết, cầm muỗng khuấy khuấy bát cháo đang bưng, lâu lâu mới hớp một ngụm.
Bếp lò trong phòng đã giảm bớt, lúc chiều thấy lạnh, Tề Vân Nhược khoác một chiếc áo dày của Lý Sâm do Lục Tình đưa tới, ở trong này lật sách của hắn ra xem, đa số là tạp ký* ghi chép thời gian sai phái này nọ. (*ghi chép lặt vặt)
Lý Sâm về hậu viện dùng bữa xong thì thăm hai đứa con gái.
Ma ma bảo Yên nhi gọi "phụ thân" với "mẫu thân". Yên nhi thanh tú, xinh xắn lại đáng yêu, cho Lý Sâm ẵm trong lòng một hồi lâu. Sơ nhi thì vẫn ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn. Tề Nghê Quần cười nói: "Ta mong Sơ nhi có thể thông minh giống như chị nó."
Hắn chẳng ừ chẳng hử, chỉ mỉm cười.
Nàng đề cập tới Vi phi mang thai: "Thiếp sinh Sơ nhi mới biết được việc sinh nở khổ sở ra sao. Vi phi cũng thai đầu, mong Vương gia thường xuyên tới thăm."
Hắn có tâm sự trong lòng, cười bảo: "Vương phi có tâm."
Tề Nghê Quần lại nói: "Thiếp chỉ trông mong Vương phi cùng phi thiếp trong phủ khai chi tán diệp vì Vương gia. Thiếp cũng thích có một đám trẻ nhỏ quây quần bên mình." Ánh mắt Tề Nghê Quần thẳng thắn vô tư, nhìn Lý Sâm mà không hề e dè.
Lòng Lý Sâm chấn động.
Vương phi nói có ẩn ý, hắn lại chỉ hớp ngụm trà, không lâu sau đứng dậy rời đi.
Tống ma ma dõi theo bóng lưng Vương gia với nỗi lo lắng, nói với Tề Nghê Quần: "Vương phi nương nương nói vậy, sợ rằng Vương gia sẽ không vui trong lòng."
Tề Nghê Quần giấu lo âu dưới đáy lòng, thản nhiên đáp: "Trước đây vương phủ chưa có chính phi, để cho một gã đàn ông cản trở con nối dõi của Vương gia. Phi thiếp hậu viện đông đúc nhưng Vương gia chỉ được một trai một gái. Tới hiện tại, sao ta có thể trơ mắt nhìn Tề Vân Nhược trở thành Quý Hoàn thứ hai?"
Tống ma ma mắng độc: "Quả nhiên, có người mẹ hồ ly tinh, bản thân cũng thành cái thứ hư hỏng, thường xuyên lượn lờ trước mắt Vương gia, còn mua chuộc người bên cạnh ngài ấy. So với cái tên Quý Hoàn đã đi càng khiến người ta lo hơn!"
"Đúng vậy." Nàng vốn cho rằng Vương gia chơi đùa nam tử chỉ để điều hòa, thế nhưng qua lời Quý phi nói, nàng cũng không dám cam đoan. Nếu Vương gia thật sự mê muội Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược lại là kẻ có thủ đoạn...... Nàng sợ mình sẽ đi lên con đường cũ của Quý phi.
Tính sai.
Tề Nghê Quần mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc trước, thà rằng cho Tề Đan Hà tới đây. Tề Đan Hà đầu óc hạn hẹp, mưu tính gì đều hiện hết trên mặt, không như Tề Vân Nhược, nó nghĩ gì mình cũng chẳng tài nào biết được.
Thế nhưng Vương gia giữ Tề Vân Nhược ở Mặc Liên viện, nàng làm gì được đây?"
Vương phủ đông người, nơi đông người sẽ không có bí mật. Hôm qua Tề Vân Nhược không về Quan Hà đinh châu, người trong Mặc Liên viện lại bảo Lục Lam đưa y phục sang. Tề Nghê Quần, Quý phi với Vi phi đều hay tin.
Tề Nghê Quần còn chưa tìm được cách, Quý phi đã tới với lòng thành. Ả không hề dặm mắm thêm muối, chỉ kể trước đây mình vì củng cố sủng ái nên gọi Quý Hoàn tới, vốn tưởng Vương gia sẽ càng yêu thích sự săn sóc của mình, ai ngờ ả sinh đứa bé ra, ở cử xong, mới giật mình phát giác mình bị thất sủng.
Đừng tưởng rằng hậu viện là thế giới của nữ tử, mấy tên con trai kia vì muốn đạt được thứ gì đó càng có khả năng gây ra nhiều chuyện hơn. Quý phi nói, trong lòng Quý Hoàn có khúc mắc với ả, không biết đã nói gì trước mặt Vương gia khiến Vương gia càng ngày càng lạnh nhạt ả. Áp lực của Tề Nghê Quần còn lớn hơn Quỳ phi. Quý phi đã có con trai, nàng bây giờ chỉ có một đứa con gái, chờ nàng có được đứa con trai ưu tú nàng mới mong sao Vương gia đừng gần phụ nữ nữa. Với lại, không biết Tề Vân Nhược có giống Quý Hoàn, cứ nói xấu mình hay không?
...... Tề Vân Nhược...... sắc mặt Tề Nghê Quần u ám.
Lý Sâm trờ lại tiền viện với vẻ mặt dửng dưng như chẳng hề để tâm lời Vương phi nói.
Hắn có thói quen thưởng trà sau khi dùng bữa, hắn yêu thích hương thơm thanh nhã của trà xanh, trà mao tiêm. Lục Tình đưa khay trà cho Tề Vân Nhược, còn mình thì đứng sang một bên.
Lý Sâm liếc nhìn y. Nếu không có gì ngoài ý muốn, phụ hoàng đồng ý cho mình dẫn người đi tây bắc, Tề Vân Nhược phải làm sao bây giờ?
Thời gian ở cạnh tổ mẫu, tổ mẫu thường xuyên nhắc đến mẫu phi của hai người Phúc vương, Vũ vương. Thái Tông hoàng đế vào tuổi xế chiều mê Bảo quý phi như điếu đổ. Người đàn bà kia mặt tựa hoa đào, tâm địa lại ác độc, nếu như không phải do bà ta, tổ phụ sẽ không ốm đau trong người rồi mất ở tuổi tráng niên. Lúc nhắc đến những chuyện này, thần sắc tổ mẫu bình thản, nhưng trong gương mặt lại chất chứa nỗi buồn sâu sắc. Từ đó trở đi, Lý Sâm học được cách suy đoán lòng dạ của những người phụ nữ bên cạnh mình. Quý phi kiêu căng ra mặt, Vi phi lạnh nhạt kín đáo, Vương phi kiêu ngạo tự trọng, lòng Lý thứ phi không ở đây, Doanh Thu xu nịnh trăm chiều, tận dụng mọi thứ...
Hắn nhớ tới phụ hoàng, ai ai cũng nói phụ hoàng mẫu hậu phu thê tình thâm, sinh được hai người con trai trưởng. Hắn cũng tin rằng không ai có thể lay chuyển được địa vị mẫu hậu, nhưng phụ hoàng lại trong tối ngoài sáng ngầm nâng đỡ Nguyên Quý phi chèn ép mẫu hậu, lại cưng chiều một tốp tiểu cô nương vừa mới vào cung.
Về phần mẫu hậu thì sao? Dù trông bà cung kính với thái hậu cỡ nào, trong lòng bà vẫn luôn ghi hận. Lý Sâm nghĩ, nếu không bà đã không đối xử lãnh đạm với mình đến thế, bà đối xử với tứ đệ và đối với mình, hoàn toàn khác nhau.
Tề Vân Nhược không chải đầu, chỉ quấn đại tóc lên. Y có một chiếc tiểu kim quan tinh xảo đẹp đẽ, thế nhưng trông rất nghiêm trang. Lý Sâm đã nghĩ như vậy, lại nhìn vóc người Tề Vân Nhược, như đang tự hỏi. Tề Vân Nhược cúi đầu, nhận thấy tầm mắt hắn thì càng cúi thấp hơn, lát sau như là sực nhớ ra điều gì, ngẩng mặt lên cười với hắn.
Lòng Lý Sâm có phần phức tạp.
Tiểu Tề khác Quý Hoàn, Quý Hoàn hiểu rõ mình, đó là bởi y thông minh sáng suốt. Quý Hoàn rất khôn ngoan, cho nên dứt khoát không che giấu không lừa gạt, đem cả thảy bày ra trước mặt mình, để mình thấy được chân thành của y. Tiểu Tề có tâm sự, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn để người ta nhìn ra hết.
Thành thử, Lý Sâm tán thưởng Quý Hoàn lại không yêu mến. Nhưng lần đầu tiên gặp nhau trên hành lang mặt hồ, Tề Vân Nhược đã để lại vết tích khó mà phai nhòa trong lòng hắn.
Uống trà xong, Lý Sâm kéo ôm Tề Vân Nhược vào lòng, xoa chọc người y vô cùng thân mật. Tề Vân Nhược giật mình hô lên kèm theo một tiếng rên ngắn. Lý Sâm vừa nhìn y vừa cười.
Y cảm thấy mình càng lúc càng nóng, y rất vui sướng, giống như tầng tầng sóng nước vỗ lên bờ hồ...... rồi buồn ngủ, ngay cả mình ngủ khi nào cũng chẳng hay.
Hôm sau thức dậy, y ngáp một cái, không muốn đứng lên mặc y phục, qua một hồi sau mới ngồi dậy, gọi: "Lục Tình."
"Vâng, nô tỳ ở đây."
Tề Vân Nhược mặc áo ngoài, nói: "Phiền ngươi tìm một tiểu a hoàn tới chỗ Lục Lam nói một tiếng, lấy năm lượng bạc, ta muốn đưa cho Phương thị vệ."
Lục Tình không hỏi vì sao, gật gật đầu đi ra.
Vương phủ quy ước cấp bạc cho chủ tử đều theo quy chế, nhưng cũng không cần phải xưng danh. Lục lam lấy một khối bạc năm lượng bọc vào tấm khăn đưa sang. Rồi Tề Vân Nhược đến hỏi hôm nay Phương thị vệ có đi làm nhiệm vụ không.
Phụng Nguyên bị đòn, bây giờ vẫn còn ở trên giường rên rỉ. Tề Vân Nhược tới thăm hắn trước, trong lòng y có chút áy náy, nếu không phải tại mình Phụng Nguyên sẽ không bị như vậy.
Phụng Nguyên nằm sấp trên giường, thở dài: "Ầy, không trách ngươi. Chợ người kia vàng thau lẫn lộn, tại ta cố tình dẫn ngươi theo mới bị du côn vô lại động tay động chân."
Y chọt chọt eo hắn, hắn đau đớn rú lên, trợn mắt với y.
Y nói: "Ta cũng không biết sao Vương gia lại tức giận."
Phụng Nguyên đáp: "Ngươi là người của Vương gia, để thằng đàn ông khác đụng chạm thì sao Vương gia lại không tức giận cho được?" Đem so chuyện này, chuyện Tề Vân Nhược mua hai đầy tớ, Vương gia chẳng để tâm.
Nét mặt Tề Vân Nhược bỗng dưng cứng đờ, trong nháy mắt y có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Y thật sự "thuộc về" Lý Sâm, thuộc về một người đàn ông khác, từ nay về sau y không thể thẳng thắng vô tư nhìn người nam nào nữa, hay nói chuyện với họ, làm việc cùng họ,...... Bỗng dưng Tề Vân Nhược cảm thấy năm lượng bạc bọc trong chiếc khăn kia có chút phỏng tay.
Tề Vân Nhược rời khỏi chỗ Phụng Nguyên ở với vẻ mất hồn mất vía. Y giao tiền cho Lục Tình, nhờ nàng tìm người đưa cho Phương thị vệ, còn mình thẫn thờ trở về Quan Hà đinh châu.
Y nhớ tới khi mình còn bé, cũng từng mơ mộng làm đại tướng quân, dẫn binh đánh giặc. Sau này y đọc sách viết văn, muốn làm một vị quan nhỏ hoặc là làm công văn chép sách cho người ta. Vận mệnh của y bị Tề Dương Bá và Lý Sâm thay đổi, y chưa từng nghĩ tới phải sống thế nào với tư cách là dắng thiếp.
"Vật", tặng kèm.
Thiếp (妾) vốn là nữ nô của ba đại quý tốc thượng cổ (Hạ, Thương, Chu), địa vị ngày một cao, thế nhưng chung quy được tạo thành từ một chữ lập(立) và một chữ nữ (女), thiếp(妾) cạnh thê(妻) chỉ có thể đứng.
Mà hai chữ đều chứa 'nữ', cho nên Tề Vân Nhược càng không tìm được vị trí của mình.
Tối đó Lý Sâm biết Tề Vân Nhược đi rồi, thản nhiên 'ừ' một tiếng rồi sang hậu viện.
Tề Nghê Quần giật mình kinh hãi sau khi nghe hết lời Lý Sâm nói: "Vương gia muốn tới tây bắc?"
Hắn gật đầu: "Thường dân còn có trách nhiệm huống chi là chúng ta?"
Nàng rối rắm túm xiêm y mình, nhất thời không biết nói gì.
Lý Sâm nhìn thấy thì mềm lòng, buông lời trấn an: "Có Triệu tướng quân với Tư tướng quân ở đó, bỏ đi thân phận Vương gia của ta, thì ta chỉ là tên vô danh tiểu tốt, ai thèm chú ý đâu."
Nàng chực khóc: "Không phải thiếp không hiểu, ông cố nội lẫn ông nội thiếp đều là danh tướng huyết chiến chiến trường, phụ thân cũng từng ở biên ải nhiều năm. Vương gia thân là nam nhi, lại là hậu duệ dòng dõi vua chúa, nên vì triều đình hiến dâng tâm sức. Cơ mà, thiếp lo cho ngài."
Lý Sâm thở dài: "Ta sẽ tự bảo vệ mình."
Tối đó cứ thế ngủ lại Đông Mai viện.
Hôm sau thức dậy, Tề Nghê Quần liền bắt đầu thay Lý Sâm thu xếp hành trang. Sau giờ ngọ (tầm 11 – 13h) Lý Sâm trở về vẫn thấy Tề Nghê Quần chưa hết bận. Hắn nói muốn dẫn phủ vệ theo, phụ hoàng cũng chẳng cất công cắt binh sĩ cho hắn, chỉ điều ra hai mươi thị vệ trong thiên ngưu vệ*; Hoàng hậu cũng chọn hai thanh niên võ nghệ xuất chúng trong Chu gia, theo bên cạnh hắn làm thị vệ. (*Thiên ngưu vệ bắt nguồn từ thời Đường, tên chính thức là 'tả hữu thiên ngưu vệ', là cận vệ riêng bên người hoàng đế.)
Số còn lại, đế hậu vẫn chưa công bố.
Trong thư phòng, Lý Sâm tự mình chép lại danh sách, viết xuống từng cái tên thị vệ thân cận mình tin cậy. Hai khắc sau, hắn ghi cái tên cuối cùng.
Tề Vân Nhược.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
p/s: bầu không khí của truyện này hơn 2/3 đều nặng nề mọi người à.
Nhưng mà tui càng nặng nề hơn... mấy ba mấy má biết không... tui đã phải mất thêm hơn tiếng đồng hồ để edit lại chương này vì chưa lưu bảng edit vừa mới hoàn thành trên tab QT, tui tắt thẳng trong sự chả biết cái sự gì hết, đến khi up xong c19 20 lên tui mới nhận ra tui bị ngu =~=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT