Chẳng giải thích được vì sao y cười, lại muốn cùng cười với y.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Quý phu nhân cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, cha bà từng đỗ Trạng Nguyên, sau này chức quan lên tới Ngự sử trung thừa(2), bây giờ đã là đại học sĩ Hàn Lâm Viện(3), được biết đến là một người thanh liêm trong đám quan văn; Chồng Vi phu nhân chưởng quản Quốc Tử giám nhưng xuất thân bà lại không cao, là người vợ từ thời Vi Tế Tửu còn trẻ, trước khi ông ta phất lên. Vợ chồng hòa thuận nhiều năm, Vi Tế Tửu cũng không có vợ nhỏ.
Phẩm cấp cả hai đều không bằng Triệu phu nhân, trước giờ cũng chẳng qua lại, cho nên lấy lễ theo quy củ. Triệu phu nhân nói: "Hai vị khách sáo rồi, mau ngồi xuống nào."
Quý phu nhân mỉm cười, nhìn bụng Tề Nghê Quần, khen: "Vương phi nương nương quả là người có phúc. Ta ở nhà thường nói với ông nhà rằng Như Nhi không hiểu chuyện là bởi vợ chồng bọn ta nuông chiều nàng riết rồi hư. May thay Vương phi ôn hòa, bọn ta mới được yên lòng."
Phong thái Vi phu nhân lại chẳng bằng Quý phu nhân, chỉ nói được: "Vương phi là chủ mẫu phúc hậu."
Tề Nghê Quần sai người đi mời hai vị Trắc phi sang gặp mặt mẫu thân. Quý Trắc phi thấy mẫu thân, hai mắt rưng rưng. Quý phu nhân thở dài một tiếng, nắm tay con gái không nói lời nào.
Còn Vi phu nhân trông chẳng thân thiết với con gái là bao, vẻ mặt ngượng ngùng, cơ thể cứng còng.
Sau khi Quý phi với Vi phi hành lễ thỉnh an Tề Nghê Quần và Triệu phu nhân xong, Tề Nghê Quần bảo họ dẫn mẫu thân mình về phòng trò chuyện, chờ mở tiệc rồi hẳn trở lại.
Quý phi với Quý phu nhân nắm tay nhau rời đi, Vi phi cũng dẫn Vi phu nhân rời khỏi. Triệu phu nhân hỏi: "Cái thai kia của Vi phi......"
Tề Nghê Quần nói: "Mẫu thân chớ trách con hẹp hòi. Dẫu sao, con mong mấy năm tới trắc phi thứ phi sẽ sinh vài đứa con gái trước, con sẽ thật yêu thương chúng, đến khi con con lớn..."
Triệu phu nhân vỗ vỗ tay nàng: "Con nghĩ thế là đúng."
Đã lâu rồi Quý phi với mẫu thân chưa gặp nhau, cả hai đều rưng rưng nước mắt vui mừng, có điều khi Quý phu nhân nhắc tới Quý Hoàn, sắc mặt lập tức thay đổi. Quý phi lạnh lùng nói: "Tưởng rằng năm đó đã đánh tan nhuệ khí của hắn, giúp con củng cố sủng ái, ngờ đâu hắn càng ngày càng được Vương gia yêu thích, mai sau tiền đồ vô hạn. Ha!"
Quý phu nhân thì: "Ta hận là hận lão gia, thế mà lão lại đồng ý cho hắn vào trường thi năm sau."
"...... Chẳng lẽ hai em trai....."
Bà ta thở dài: "Phụ thân con xuất thân từ khoa cử, ông ngoại lại từng là Trạng Nguyên đương triều, bây giờ cũng thành Đại học sĩ Hàn Lâm Viện. Thế sao hai cái đứa ăn hại kia lại chẳng có tí ti đầu óc học hành nào hết?"
Quý phi vỗ về mẫu thân: "Các em còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện."
Bà lại thở dài: "Quý Hoàn mười tuổi lộ diện đã làm nên danh tiếng, mười lăm đã trúng Cử. Em trai con đứa mười bảy đứa mười lăm thậm chí còn chẳng được tú tài." (cử nhân, tức đã đậu Hương thí | **tú tài, phải đậu thi Viện – gian đoạn thứ 3 trong Đồng thí. Sau đó mới tới Hương thí)
Ả hỏi: "Mẫu thân có hỏi mối cho chúng chưa?"
"Phụ thân con bảo đại trượng phu trước lập nghiệp sau thành gia, cứ muốn các em con phải thi đậu mới được đón dâu. Còn nữa, phụ thân con còn nói phải đợi Quý Hoàn thành thân trước nữa đấy."
Quý phi giật thót trong lòng, chẳng lẽ phụ thân muốn đẩy hết lợi ích vào Quý Hoàn?
Vi phi bảo Tiểu Kiều dâng trà cho mẫu thân, mình thì ngồi bên cạnh nhìn.
Vi phu nhân đứng ngồi không yên, rất lâu sau, bà mới cười nói: "Trông trạng thái Tường nhi mang thai vẫn tốt nhỉ."
Nàng thản nhiên "Ừm" một tiếng.
Vi phu nhân lấy hết dũng khí, cả tiếng: "Ta biết Tường nhi con còn oán giận ta với cha con. Nhưng ông ấy chọn Vương phủ cho con đã là tốt nhất rồi. Đây là vương phủ, Vương gia là đích tử của Hoàng thượng, tuổi vừa hợp, hào hoa phong nhã, con còn gì chưa vừa lòng nữa?"
Nàng trả lời: "Mẫu thân bảo ta phải vừa lòng ư? Ta đã nói trước với các người rồi, thà làm vợ ăn xin, không làm thiếp hoàng gia. Người với phụ thân lại làm thế nào, hửm? Hoàng thượng muốn tìm cho Thuần Vương một trắc phi trong gia đình trí thức, các người liền vội vã dâng ta lên, ta còn chưa hiểu gì đã bị đưa tới Vương phủ này."
Mặt Vi phu nhân đỏ bừng: "Con nhìn xem con đã trãi qua ngày tháng thế nào đi? Mặc vàng mang bạc, mấy chục người hầu hạ một mình con. Bây giờ con có em bé, nếu nó là một bé trai thì con được cái chỗ dựa cả đời. Tuy phụ thân con là quan tam phẩm nhưng qua lại chẳng có mấy ai, căn cơ lại cạn, kiếm đâu ra nhà nào tốt như này tới nhà ta cầu hôn? Gả con tới sống trong gia đình nghèo, ta chịu không có được."
Vi phi hờ hững liếc qua mẫu thân mình, bình tĩnh nói: "Chẳng sao cả, các người không cho ta được, ta tự mình lấy."
Bữa tiệc bình thường chẳng có gì đáng kể, chờ sắp xếp hết thảy, Tề Vân Nhược quay về Quan Hà đinh châu ăn cơm trưa. Phòng bếp trước sau viện gấp rút ưu tiên bàn tiệc, còn Tề Vân Nhược chỉ cần một món, rồi thì phòng bếp đưa sang một đĩa thịt muối, y cười đến tít cả mắt.
Một lát sau, y nói với Lục Lam: "Rượu hoa quế Quý ca ca cho còn không?"
Lục Lam suy nghĩ, đáp: "Vẫn còn, muốn ta hâm nóng một vò cho công tử không?"
"Không cần đâu, rượu này uống mát lạnh mới ngon."
Chốc sau Lục Lam mang rượu hoa quế tới, Tề Vân Nhược bưng rượu ăn thịt, quả nhiên càng hợp ý. Rượu hoa quế uống không say, mỗi lần Tề Vân Nhược uống xong đều sẽ híp mắt một hồi.
Lục Lam cũng không biết sao Tề Vân Nhược lại vui vẻ như vậy, ở bên cạnh hỏi: "Công tử gặp chuyện gì vui gì à?"
Y cười cười: "Đâu, chẳng qua hoàn thành công việc nên ta thấy rất vui, nghĩ lại trong lòng cũng rất hài lòng."
Cô nói: "Công tử là người rộng lượng."
Tề Vân Nhược uống non nửa vò rượu, ăn hơn mười lát thịt, trước mắt đã hơi mơ hồ. Thành ra khi Lý Sâm xuất hiện trước mặt y, y chẳng hề nhận ra ngay.
Hắn thấy mặt y có chút ửng hồng, trên tay còn cầm miếng thịt, thì không khỏi bật cười.
Hồi sau Tề Vân Nhược mới phản ứng lại, hỏi: "Vương gia, sao người lại sang đây?"
"Tới gặp ngươi." Lý Sâm đáp.
Sau khi tiền viện khai tiệc, qua ba vòng rượu, Lý Sâm liền đứng dậy đi về phía nhà sau kính rượu. Tại Đông Mai viện, ngoại trừ cơ thiếp hắn thì chỉ có ba vị nhạc mẫu, cũng không cần kiêng dè gì. Sau đó hắn lại sang Lạc Hà viện uống một chén với các thứ phi, thị thiếp, rồi mới thong thả bước trở về tiền viện.
Lý Sâm đã uống khá nhiều, bị các huynh đệ thay phiên rót rượu, rồi cũng làm mấy chén ở hậu viện. Hồ nước mát rười rượi, hắn chầm chậm đi theo hướng gợn nước, cho đến khi Quan Hà đinh châu xuất hiện trước mặt. Tới nơi, hắn chợt thắt lòng, nhà trước nhà sau đều không có chỗ cho Tề Vân Nhược.
Ấy mà hắn không ngờ Tề Vân Nhược lại tự rót tự uống vui vẻ tới nhường này.
Chẳng giải thích được vì sao y cười, lại muốn cùng cười với y.
Tề Vân Nhược uống vui tới mức quẳng luôn cả đũa, chỉ dùng tay không bốc thịt. Lý Sâm ngồi xuống cạnh y, cũng thò tay cầm thịt muối lên ăn. Y nhìn hắn với ánh mắt long lanh, hắn thấy buồn cười, trong miệng mằn mặn nhưng lại rất ngon. Hắn hớp một ngụm rượu của Tề Vân Nhược, không nhịn được khen: "Không tồi."
"Đúng chứ. Trước đây Quý ca ca uống rượu này phải phối kèm mấy món ăn tinh tế, ta lại thấy ăn thịt muối là vừa đủ ngon."
Lý Sâm nói: "Bây giờ Quý Hoàn vào Quốc Tử Giám rồi."
"Năm tới Quý ca ca nhất định được bảng chính." (được cống sĩ – đậu Hội thí)
Hắn cười cười, lại hớp một ly rượu.
Lát sau Lục Lam tiến vào, bẩm với Lý Sâm: "Vương gia, Túc Cát công công tìm ngài bên ngoài."
Hắn sửng sốt, chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, mình là nhân vật chính ở tiền viện.
Y bảo: "Thế người mau đi đi."
Hắn đứng lên, "Ừm" một tiếng.
Tề Vân Ngược cũng đứng dậy, đi đường có vẻ lảo đảo. Y tiễn Lý Sâm ra tới cửa, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vương gia, ta chúc người bay xa vạn dặm, luôn luôn như ý."
Lý Sâm cười gật đầu: "Lời này ta nhận."
Lý Sâm trở lại bàn, Khánh vương cười với vẻ xấu xa: "Nhị ca lạc ở đâu thế?"
Hắn cười lắc đầu: "Ai bảo các ngươi chuốc rượu ta, ngay cả đường về cũng tìm chẳng thấy."
Cảnh vương cười nói: "Nhị đệ vốn tửu lượng cao, có thể do hôm nay cao hứng, rượu không say người tự say. Tới, làm ly nữa."
Lý Sâm cười khổ, nói với Lý Húc ngồi đối diện: "Đến giúp nhị ca uống chén này đi."
Tứ hoàng tử Lý Húc là em ruột cùng mẹ với Lý Sâm, cười tiếp nhận: "Đại ca đừng làm khó nhị ca, sinh nhật ngươi vừa qua bọn ta cũng có chuốc ngươi tới vậy đâu."
Rượu mấy tiểu hoàng tử uống là loại rượu trái cây, cũng không say, ở một bên đùa giỡn ầm ĩ. Còn lại là quan hệ thông gia, Tử Dương Bá thân phận cao nhất, ngoài ra còn hai người một chưởng quản bộ Binh, một chưởng quản Quốc Tử Giám, thân phận tính ra cũng không thấp. Song Cảnh vương với Khánh vương vô tình ngồi giữa, cũng vì vậy mà mặt mày có chút u ám.
Rượu tới cao trào, Khánh vương nói: "Không kịch, không ca múa đúng là không thú vị. Chi bằng chúng ta chơi ném thẻ vào bình* đi." (*đầu hồ)
Lý Sâm lại bảo: "Đầu hồ vô nhạc khiếm nhã. Túc Cát, mang đàn đến cho ta."
Túc Cát lui xuống lấy đàn, Khánh vương xoay tròng mắt, vờ tức giận: "Nhị ca giảo hoạt quá, chúng ta chơi đầu hồ có có thắng có thua, ngươi lại đi đánh đàn."
Hắn cười phá lên: "Hôm nay hai vị anh vợ phủ Tử Dương bá đều có mặt, cả hai đều là tay thành thục văn võ. Ta say tới mức này, càng uống càng say thôi."
Tề Vân Sam với Tề Vân Anh nào dám đấu thắng các hoàng tử, thế nhưng lúc chơi, nhún nhường thế nào vẫn có thể thấy được mạnh hơn Khánh Vương với Cảnh Vương. Khánh Vương càng chiến càng hăng, uống hết ly này đến ly khác. Cảnh Vương cũng dần dần không chống đỡ nỗi.
Lý Sâm ngồi một bên gảy《Lưu Thương》, qua hai khúc nhạc, người trên bàn tiệc nên ngã cũng đã ngã.
Chiều tới, các tiểu hoàng tử được đưa về cung, Cảnh Vương Khánh Vương thì đưa về quý phủ. Lý Sâm mệt mỏi, trò chuyện với Tử Dương Bá. Tử Dương Bá nói: "Hôm nay hai thằng nhóc kia đắc chí lắm, ây, đúng là chẳng hiểu chuyện."
"Nếu không nhờ anh vợ trợ giúp, hôm nay ta thật sự trốn không thoát."
Tử Dương Bá cũng không phải thật lòng muốn tạ lỗi. Hai đứa con trai lão tài hoa xuất sắc, ném thẻ vào bình phát nào trúng phát nấy, lão rất hả dạ. Lý Sâm nói: "Bên Vương phi không uống, chắc là xong sớm rồi. Có điều Vương phi đã lâu không gặp mẫu thân, nhạc phụ cũng ở lại thêm mấy canh giờ đi."
Chiều Tề Vân Nhược dậy, tới tiền viện hỗ trợ sắp xếp quà mừng, phân loại chỉnh đốn, còn phải chuyển đến kho ở hậu viện Tề Nghê Quần. Y đi theo Phụng Nguyên công công – thủ hạ của Túc Cát – là phó quản sự thái giám quản lý đồ đạc. Phụng Nguyên vừa chỉnh sổ sách vừa nói: "Uây, tiền kiếm trong năm còn nhiều hơn mấy năm trước nữa."
Tề Vân Nhược tò mò hỏi: "Sao thế?"
Phụng Nguyên liếc xéo y: "Nói ngươi ngươi cũng chả hiểu."
Tề Vân Nhược cũng không tức giận. Phụng Nguyên nói chuyện có hơi chua ngoa, nhưng làm việc lưu loát, đối xử với người khác cũng không khắc khe. Tề Vân Nhược bỗng dưng lật tới tờ khai quà mừng của phủ Tử Dương Bá, không khỏi sửng sốt.
Phụng Nguyên cũng sáp đến: "Ngươi nói xem rốt cuộc phủ Tử Dương Bá có bao nhiêu tiền? Vương phi xuất giá được một trăm hai mươi tám hòm đồ cưới, nhị tiểu thư xuất giá cũng có tám mươi mâm, hai thiếu gia vẫn chưa đón dâu nhưng tặng quà mừng sinh nhật Vương gia chúng ta lại nhiều thế này, chậc, đúng là hào phóng."
Tề Vân Nhược chẳng nói gì.
Phụng Nguyên cười cười: "Mấy hôm trước ta nghe nói một tôi tớ phủ Tử Dương Bá gây chuyện. Mà căn nguyên là từ con trai của một ma ma quản sự, xin cái ân huệ thả đi, tự mình làm chút buôn bán, ai dè thua lỗ một mớ. Tên đó gian xảo bảo mình làm việc cho Bá phủ, lại bịp không ít tiền rồi bỏ chạy."
Y đối với chuyện phủ Tử Dương Bá cũng không biết rõ, không biết là ma ma quản sự nào, bởi vậy cũng chẳng để chuyện này trong lòng.
"...... Tử Dương Bá phủ là số ít quý tộc có thể duy trì từ thời kiến quốc đến hiện tại, chưa từng bị giáng tước bao giờ nữa chứ." Phụng Nguyên cảm khái.
Y nói: "Nghe kể rằng đã dẫn dắt mấy đời binh, bao đời Tử Dương bá đều máu đổ sa trường."
"Thế hệ này, khó nói." Phụng Nguyên đáp.
Tề Vân Nhược không nêu ý kiến, tự mình dọn dẹp này nọ, trong chốc lát đống đồ gần như được thu xếp ổn thỏa. Phụng Nguyên gọi y ra ngoài uống trà: "Để Túc Cát công công thấy ta sai bảo ngươi như vậy còn không quất ta à?"
Y cười: "Túc Cát công công tốt tính mà."
"Không phải với bọn ta."
Tề Vân Nhược chùi tay, ra khỏi nhà kho, lúc sắp vòng qua phía trước Mặc Liên viện đột nhiên thấy Tề Vân Sam đứng cách đó không xa.
Tề Vân Sam ở bên ngoài cho tỉnh rượu, bắt gặp Tề Vân Nhược cũng sửng sốt.
Anh em đối diện không nói năng gì, Tề Vân Nhược lách qua hắn, tiếp tục đi đường của mình.
Tề Vân Sam lại ngăn y lại: "Ngươi ở đây làm gì?"
Tề Vân Nhược không muốn đáp, nghiêng tránh vài bước.
Lần này Tề Vân Sam không cản y, bước chân Tề Vân Nhược nhanh hơn, ngờ đâu tông lại thẳng vào người ai đó. Tề Vân Anh tửu lượng không tốt, không thấy rõ người, Tề Vân Nhược thì lại cúi đầu, lập tức bị Tề Vân Anh cao lớn đụng ngã xuống đất.
Tề Vân Nhược: "......"
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Chuyên mục chú thích
Tiêu đề: Nếu tra cả cụm 曲酒流觞 sẽ ra được kết quả thay thế là 曲水流觞 (khúc thủy lưu thương – một trò chơi thời Trung Hoa cổ đại). Trò chơi hoàn toàn không liên quan gì đến nội dung chương truyện nên mình giải nghĩa theo kiểu cắt câu lấy chữ: 曲 Khúc – đoạn nhạc, 酒 – tửu/rượu, 流觞 – Lưu Thương – tên đoạn nhạc Lý Sâm đã gảy đệm cho trò chơi đầu hồ của các anh em mình. Tiêu đề chương đơn thuần là về dịp vui (sinh nhật Lý Sâm), có rượu có nhạc có người nhà, vậy thôi.
(2) 御史台 Ngự sử đài/hay Đô sát viện (bên ta đổi tên sau này) là cơ quan chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.
(3) 翰林院: Hàn Lâm Viện: chuyên trách việc soạn thảo văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế.
p/s: Mặc dù là lần thứ 2 thứ 3 mình edit-beta lại nhưng chương này có rất nhiều chỗ khó chuyển ngữ, nếu mọi người thấy sai sót nào, mong nhận được sự chỉ giúp của mọi người.
nghiên cứu thêm về khoa cử thời Minh Thanh từ:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT