1.
Anh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa.
Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ - sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi.
Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư?
Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là.
Chết thì cứ chết thôi.
...
Tôi cũng chả cảm thấy gì cả.
Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ.
2.
Con người này của anh lúc sống thật sự quá thất bại, không có người nhà cũng không có bạn bè, tro cốt vẫn là để tôi nhặt về, nếu không phải vì đã chung sống bên nhau tám năm thì còn lâu tôi mới nghỉ việc để dẫn anh về nhà.
Bó hoa kia vẫn luôn được anh ôm trong lòng, thời điểm anh đưa cho tôi khi tôi đến anh còn cười với tôi, tôi không nhận lấy nó mà quay người lại tính lấy khăn giấy cho anh, rồi anh tắt thở.
Anh còn chưa kịp nói với tôi lời nào, miệng đầy là máu, nụ cười đầy máu kia trông rất thê thảm, tôi quả thật muốn lấy khăn giấy lau đi cho anh, nhưng anh đã chết rồi.
Bác sĩ đề nghị tôi vứt bó hoa kia đi, chắc hẳn là cho rằng trên đó có dính máu nên không may mắn gì gì đó, tôi nhìn gương mặt anh bị bác sĩ lấy vải bố trắng trùm lên, còn bó hoa thì lại được y tá nhẹ nhàng nhặt lên chuẩn bị ném vào thùng rác y tế, tôi vô thức nhận lấy, vốn dĩ muốn tỏ ra lễ độ đôi chút nhưng lúc đó lại không nói được lời nào, chỉ biết nhìn cánh hoa đã nhuốm máu, cổ họng như bị chặn lại.
Đây là hoa mà anh đưa cho tôi.
Tôi nghĩ, là bó hoa anh tặng cho tôi, một bó hoa cuối cùng.
4.
Bây giờ đầu óc tôi có hơi rối bời, không thể xử lý công việc của công ty, đống tài liệu trong đầu như bị đập cho tan nát, thư ký Trương khuyên tôi nên nghỉ hai ngày, tôi cũng không cố sức nữa mà chiều đó lái xe về nhà luôn.
Hũ tro cốt của anh là nhà tang lễ tặng, là một cái hộp gỗ hết sức đơn giản song lại chẳng có mùi gỗ, là thứ vật liệu kém chất lượng, hai hôm trước tôi mới lấy về đặt trên bàn cà phê trong phòng khách, cho nên vừa vào cửa đã nhìn thấy cái hộp, tôi không cảm thấy xui xẻo gì cả, chỉ là có phần hoang mang.
Anh ấy sẽ không trở về nữa ư? Tôi tự hỏi bản thân.
Hũ tro cốt trên bàn trà chính là anh đó sao?
Anh sẽ không về nữa. Trong lòng tôi luôn vang vọng một âm thanh dai dẳng mà tôi chẳng thể nào ngừng lại được, con tim đau đớn.
Thật kỳ lạ.
5.
Tôi ngồi trên sô pha, nhìn anh ấy.
Nếu là trước kia thì lúc này anh sẽ đỏ mặt nhỏ giọng gọi tên tôi, hỏi tôi cần gì sao? Hỏi xong anh sẽ lập tức đứng dậy làm giúp tôi.
Anh có hơi sợ tôi, bởi vì anh luôn yêu tôi vô cùng cẩn thận.
Anh sẵn sàng nghe bất cứ thứ gì mà tôi nói, anh từng nói ngôn ngữ của loài người là một cách thức để thể hiện tình cảm một cách rõ ràng, nếu tôi không kiên nhẫn có lẽ đã mắng anh ấy ngay tại chỗ rồi. Anh nói xong thì bật cười ngây ngô, tựa như đang cố ý kể chuyện cười để cho tôi vui, lúc ấy tôi cho anh một đạp để anh bớt lên cơn động kinh đi.
Anh cười đến nỗi cứ như bị ngốc vậy, cả người còn run bần bật, tôi nhìn cả buổi trời muốn đưa tay ra đẩy anh một cái để anh ngồi xuống, kỳ cục quá trời.
Bàn tay vươn ra song chỉ đụng được cái hộp gỗ bên cạnh.
À, thì ra anh ấy không còn cười nữa.
6.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh là ở trong trung tâm thương mại, ba tôi đưa tôi đi thị sát, anh thì ăn mặc chả khác gì tên ăn mày, cả người bẩn thỉu ngồi xổm trước cửa chính ngấu nghiến cái màn thầu trong tay.
Tôi nhìn anh, anh cũng gần như ngẩng đầu lên cùng lúc, trong đôi mắt to tròn sáng ngời thoáng qua từng tia bất lực và cả hốt hoảng, tôi bước đến gần anh thêm chút nữa, anh vội vàng đứng dậy lắp bắp: "... Xin, xin lỗi, tôi... Tôi không phải cố ý ngồi đây đâu, tại lạnh quá, tôi chỉ sưởi ấm một xíu, xíu là đi." Cái màn thầu trong tay anh ấy bị những ngón tay lúng túng bóp chặt làm biến dạng, cánh tay anh không biết là bị thương ở đâu mà toác ra một mảng lớn đang rỉ máu.
Dường như cảm thấy khá mới mẻ nên tôi đưa cho anh một cái khăn tay rồi mở miệng nói: "Lau vết máu trên tay anh đi, trên người anh còn chỗ nào bị đau nữa không? Tôi kêu ba tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Anh vội vàng lắc đầu: "Không đau nữa không đau nữa, tôi đi ngay lập tức đây ạ!"
Trông anh thật sự là hết sức đáng thương, cho nên tôi không kìm lòng được mà vươn tay ra kéo tay anh lại.
Chỉ là một ân huệ nho nhỏ, thậm chí còn chẳng phải là một ân huệ.
Nhưng anh lại vô cùng biết ơn tôi.
Trên đường đến bệnh viện anh ấy hỏi tôi anh không có tiền để trả cho tôi nên có thể ném đại anh ơ ven đường được không, tôi đáp không thể, thế là anh bày ra vẻ mặt như đưa đám: "Tôi không đủ khả năng mà, như vậy là không tốt đâu."
Đôi mắt của anh thật sự rất đẹp, lúc nhìn người ta đều nom vô cùng chân thành đáng yêu, không biết vì sao tôi lại thoáng khựng lại rồi thốt lên một câu: "Vậy cứ theo tôi đi, không cần phải trả lại nữa."
Hai mắt anh mở tròn xoe, tôi cười với anh thì anh lập tức xụ xuống, như thể đang tự đau khổ suy nghĩ một lúc lâu rồi trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ báo đáp cậu."
Sau đó quả thật là anh báo đáp cho tôi, anh lúc nào cũng đối xử với tôi rất tốt, trên đời này có lẽ sẽ chẳng có ai đối tốt với tôi như anh đâu.
Khi ấy anh đã chín tuổi, lý lịch rõ ràng, anh nói với tôi rằng anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống ở viện phúc lợi, sau nữa thì bị người ta lừa bán cho một đường dây ăn xin, tuần trước vì người xấu muốn đánh gãy tay anh nên anh mới nhân cơ hội trốn thoát, anh nói anh không muốn lừa tiền người ta như vậy, tôi cảm thấy anh sao mà ngốc đến đáng yêu quá thể, trọng điểm của chuyện này sao lại là điều ấy chứ?
Anh vô cùng uất ức, nói là làm người không thể đi lừa gạt được, ngay cả với bạn nhỏ cũng không được.
Vậy trước kia anh trốn thế nào vậy?
Nghe tôi hỏi như vậy anh ngạc nhiên, sau đó cười ha ha mà nói: "Thì chạy đó, cơ mà lúc bị bắt về đánh có hơi ghê, xém tí nữa là đánh gãy chân luôn rồi đó, cho nên lần này tôi chạy thiệt xa thiệt xa, chạy thiệt lâu thiệt là lâu không dám dừng lại, chỉ mong ngày nào đó có thể tìm chỗ nào yên tâm mà nằm, không bao giờ phải chạy nữa."
"Thế không chạy nữa, anh theo tôi đi." Tôi nói với anh như vậy.
7.
Đúng là anh vẫn luôn theo tôi thật.
Từ đó trở đi đến nhiều năm sau, mãi cho đến lúc chết.
Mấy thứ linh tinh trên bàn trà đã được tôi đặt sang một cái bàn khác, chỉ là tôi muốn cho anh nằm lặng lẽ ở đó, chỉ mỗi mình anh thôi.
Tôi nhìn anh, thầm nghĩ, quả thật anh đã tìm được một nơi có thể yên tâm mà nằm, một nơi không bao giờ phải chạy nữa.
Tôi năn nỉ ba mình giữ anh lại, giúp cho anh đi học, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh tôi, từ sáng sớm đến tối mịt, từ trường học về đến nhà.
Tôi không cảm thấy tôi thích anh.
Anh quá lắm chỉ là người ở trong nhà tôi mà thôi, ba tôi nuôi một người bạn cho tôi chơi cùng, anh không đẹp như cậu chủ nhỏ của tập đoàn Vinh Thịnh, cũng không thông minh, còn ngu ngốc đến không ai bằng.
Tôi chắc chắn, chắc chắn sẽ không thích anh.
Cho nên, giây phút anh tỏ tình tôi đã đánh anh, anh bị tôi đá đến ngã rạp, món quà đang ôm trong tay rớt xuống, là một lọ thuỷ tinh thật lớn có vô số ngôi sao, đủ loại màu sắc rơi vãi ra đầy đất.
Tôi mắng anh là đồ bệnh hoạn, anh chật vật ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ biết nở nụ cười, song nơi đáy mắt lại thoáng vụt qua một ít lúng túng và cả bi thương chưa kịp cất giấu, dường như anh có phần khó hiểu mà hỏi: "Không thể thích em sao? Nhưng có nhiều người thích em lắm mà?"
Tôi đúng là bị vấn đề ngu xuẩn này của anh chọc đến tức cười, đến mức muốn tung chân đá chết anh ấy.
"Người khác là người khác, còn anh sao có thể thích em được?"
Anh ấy nói: "Nhưng mà anh thật sự rất thích em."
"Sao anh lại không thể thích em? Bởi vì em không thích anh hả?"
...
Tôi bị anh hỏi đến nỗi không biết phải trả lời làm sao, quả thật tôi không hề thích anh ấy, chỉ là tôi không muốn rời xa anh, không muốn... Trái tim và ánh mắt của anh không có tôi.
Tôi thật ích kỷ.
Không yêu anh nhưng lại muốn anh yêu tôi, rồi lại không cho phép anh yêu tôi.
Làm người ở trên đời thật quá khó, để anh ấy ở nơi đây càng khó hơn.
8.
Bình hoa cát tường được tôi đặt bên cạnh anh, tôi đã dùng bữa sáng rồi, cứ cảm thấy mì sợi mình làm không ngon bằng anh làm, chỉ gắp có hai đũa mà đã nuốt không vô.
Tài nghệ nấu nướng của anh được rèn luyện suốt mấy năm nay, trước kia mấy món anh làm thật là chỉ dám đứng nhìn từ xa, chẳng qua vì để tôi có thể ăn được đồ ăn nóng hổi mà anh đã đăng ký một lớp học nấu ăn.
Anh luôn nghiêm túc với mỗi một chuyện mình làm.
Ngay cả lần đầu quan hệ với tôi cũng là nghiêm khắc kìm chế, nhớ đến là lại thấy buồn cười, bạn nói xem có ai nhìn bạn tình trên giường mang vẻ mặt nghiêm nghị hướng dẫn bạn đeo bao cao su, rồi đọc cho bạn nghe 30 mục chú ý sinh hoạt an toàn trong cuộc sống người trưởng thành mà không bị xìu xuống không?
Ngốc hết sức.
... Đúng là đồ ngốc mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT