Trận náo động đó được dẹp quá là đơn giản. Chiến trường Thượng Cổ kéo dài gần ngàn năm, nhưng trận đó lại không tới nửa năm, thật sự là quá dễ dàng, tạo cho người ta cảm giác như chẳng có chỗ ra sức. Nhưng nghĩ tới các đại yêu lão ma đã phí hết mấy vạn năm trong Yêu Ma Cảnh, thực lực giảm mạnh là điều hiển nhiên, chúng thần cũng cho là như vậy.
Sau năm năm bình loạn Yêu Ma Cảnh, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Phàm giới và Linh giới lần lượt xảy ra náo động, đến nỗi có một nước ở Phàm giới đã trở thành hang ma. Sau khi Yêu Ma Cảnh bị phá, những yêu ma bị giết lúc đó chẳng qua chỉ là những con quỷ chết thay do đại yêu lão ma đẩy ra, bọn chúng đã triệt để thay đổi hoàn toàn căn nguyên của mình lúc trong Yêu Ma Cảnh, mượn đó mà chạy trốn đến các giới.
Bọn chúng ẩn náu ở Phàm giới đã lâu nên đã phát triển thế lực trong âm thầm, sau đó đột ngột bùng lên, Thần giới không kịp phản ứng lại nên nước đó đã trở thành hang ma.
Không chỉ vậy, hiện nay Yêu Vương của Yêu giới, và Ma Tôn của Ma giới đã bị lật đổ. Trước kia Yêu giới và Ma giới không đối địch với Thần giới, nhưng từ khi những yêu ma trong Yêu Ma Cảnh thượng vị, thì hai giới đó đã trở thành phía đối lập với Thần giới.
Sự ẩn náu và bạo phát này hiển nhiên là có ý đồ từ trước, tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Năm năm này Cận Nghiêu hiếm ra rời khỏi Điện Côn Lôn, nhưng lần này hắn không thể không đi bình loạn.
Tạm thời không nói tới ý muốn của hắn như thế nào, những yêu ma này vốn là bị Cận Nghiêu nhốt vào Yêu Ma Cảnh chịu đủ dày vò mấy vạn năm, chúng hận Cận Nghiêu thấu xương, hận không thể ăn sống hắn. Tất cả mọi người đều có thể nằm ngoài cuộc, duy nhất mỗi hắn là không thể.
Khi trước Triều Từ ngày nào cũng phải giáp mặt Cận Nghiêu, bây giờ thì cách ba năm tháng mới gặp một lần.
Tháng thứ tư sau đại loạn bạo phát, Triều Từ vẫn như thường lệ nhận được thư từ Triều Quyết vào cuối tháng.
Trong thư Triều Quyết nói sức khỏe mình dạo này không ổn lắm, Triều Từ có thể về thăm hắn một lần hay không.
Tuy Triều Quyết biết Cận Nghiêu đưa Triều Từ lên Thần giới, nhưng lại không hề biết cậu bị hắn giam lại. Chỉ cho rằng là Triều Từ bị Cận Nghiêu đưa lên đó, thì khó mà về được.
Khi Triều Từ đọc bức thư này, trong lòng trùng xuống.
Mấy năm này, hai người họ hiếm khi nhắc tới chuyện không vui trong thư, chỉ báo vui không báo buồn. Nhưng giờ đây Triều Quyết lại nói thân thể hắn không thoải mái, hỏi Triều Từ có về được không...điều này chứng minh rằng sức khỏe của huynh ấy nhất định đang cực kỳ tệ.
Triều Từ đọc thư mà lòng như lửa đốt.
Nửa tháng sau, Cận Nghiêu quay lại.
Hắn tới rất vội vàng, nhưng không mặc tuyết y như bình thường, mà lại mặc trường bào đen. Hắn đi từ ngoài điện vào, bước chân gấp rút, theo sau là mùi máu tanh nồng đượm. Tuy không thể thấy được máu trên huyền bào, nhưng có thể thấy được cảm giác nặng nề trong hành động.
Triều Từ ngồi trên ghế mây, thấy hắn về, hiếm khi lại chủ động đứng bật dậy: "Ngươi về rồi?"
Cận Nghiêu thấy bộ dạng chủ động ngoan ngoãn đó của cậu thì rất là ngạc nhiên cùng vui vẻ, hắn bước nhanh về trước, kéo thanh niên vào lòng, cọ cọ chóp mũi cậu: "Nhớ ta rồi?"
Triều Từ không trả lời, hơi ngập ngừng, hỏi: "Bên ngoài...như thế nào rồi?"
"Những thứ đó ảnh hưởng hơi rộng, muốn giải quyết hết thì hơi phiền, cần chút thời gian." Cận Nghiêu nói.
Bọn chúng ngầm phát triển quá nhiều thế lực, liên lụy tới rất nhiều người, còn có con giấu đầu lòi đuôi mãi không ra, đúng là có hơi phiền phức.
"Tháng trước trong thư ca ca nói thân thể huynh ấy không khỏe, ta có thể...đi thăm chút không?" Triều Từ khó khăn mở miệng, trong mắt hiện lên sự khẩn cầu.
Vẻ mặt vốn đang vui mừng của Cận Nghiêu chợt khựng lại.
Sau đó hắn mím môi, nói: "Không được."
Hắn còn thấy lạ tại sao thanh niên lại chủ động ngoan ngoãn như vậy...
Huống hồ bây giờ bên ngoài rất loạn, Triều Từ ra ngoài là quá nguy hiểm.
Thấy vẻ mặt cậu ảm đạm đi trong chớp mắt, Cận Nghiêu hơi mềm lòng, nói: "Đợi thêm một thời gian nữa đi."
Ít nhất là tới khi tóm được mấy thứ trốn sau màn, hắn mới yên tâm mà đưa cậu ra ngoài.
"Nhưng mà---" Triều Từ sốt ruột muốn nói gì đó.
Triều Quyết nói với cậu thân thể không khỏe, tuyệt đối không đơn giản chỉ là không khỏe...nhất định là đã rất nghiêm trọng. Cậu đợi được, nhưng làm sao Triều Quyết đợi được đây?
"Đừng quậy nữa." Cận Nghiêu cau mày, "Ta sai người đưa thư đem ít linh dược xuống đó, ngươi không cần lo lắng quá."
Triều Từ nhất thời không nói gì được nữa.
Cậu hiểu rõ Cận Nghiêu sẽ không cho cậu đi, chỉ mong huynh trưởng thật sự không sao.
Trong lúc đang phiền lo, cậu phát hiện trên môi xuất hiện xúc cảm lạnh lẽo.
Sau đó cậu liền bị nam nhân bế vào trong trướng.
...
Cận Nghiêu đúng là nhín chút thời gian rảnh về đây một chuyến, qua ngày thứ hai trời còn chưa sáng hắn đã đi.
Triều Từ trả lời thư cho Triều Quyết, nói bây giờ cậu không cách nào về được, chỉ có thể đợi thêm một thời gian.
Sau khi thư được gửi đi, Triều Từ ngày ngày trông mong. Trong nỗi buồn lo và sốt ruột, cuối cùng cũng tới cuối tháng.
Người đưa thư đã đổi người.
Triều Từ có hơi bất an, nhưng sau khi mở thư thấy Triều Quyết nói thân thể hắn đã có chuyển biến tốt, dặn Triều Từ không cần lo lắng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Triều Quyết lại lưu loát viết mấy ngàn chữ cho Triều Từ như bình thường, Triều Từ xem xong, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng đặt xuống.
Lại thêm bảy tám tháng nhanh chóng qua đi, Cận Nghiêu không ở trong Điện Côn Lôn, tâm trạng Triều Từ lại tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là dần dần cậu lại phát giác được có chút không đúng.
Trong thư cậu thường nhắc tới một số chuyện, như là đến bây giờ Triều Quyết vẫn còn độc thân nên cậu luôn lấy chuyện này ra chế nhạo huynh ấy, lại như cậu hay trò chuyện với Triều Quyết về những chuyện thú vị khi xưa. Nhưng bảy tám tháng này, Triều Quyết hầu như không trả lời cậu. Thư huynh ấy viết cho cậu, giống như là tự biên tự diễn.
Càng nghĩ Triều Từ lại càng bất an, cho đến khi nhận được thư của tháng này.
Tháng trước cậu cố ý hỏi Triều Quyết vài chuyện, trên thư này khó khi lại có trả lời lại, nhưng...nét chữ không đúng!
Nhìn trên hình dáng thì hết sức giống nét chữ của Triều Quyết, nhưng bút phong lại hơi trì trệ.
Triều Từ cảm thấy tay chân phát lạnh, sau đó chạy vọt vào trong điện, lật hết những bức thư Triều Quyết đã gửi cho cậu thời gian qua.
Không phải cậu cảm giác sai, thực sự...không cùng một người.
Nếu đổi là người khác, nhất định sẽ không nhận ra. Nhưng Triều Từ đã ở Điện Côn Lôn này sáu năm, mỗi tháng cậu đều đọc lại những bức thư đó vô số lần, nét chữ của Triều Quyết cậu vô cùng quen thuộc.
Cậu lo sợ bất an nói với người đưa thư ngoài điện: "Bức thư này không phải huynh trưởng ta viết."
"Cái này, cái này...chắc là huynh trưởng của đại nhận bận quá nên nhờ người viết thay."
"Vậy sao huynh ấy lại không nói thẳng với ta? Mà lại tìm người mô phỏng nét bút, giấu giấu giếm giếm như vậy?" Triều Từ lạnh lùng nói, thấy người đưa thư còn muốn mở miệng, cậu lại nói: "Vả lại, thư của mấy tháng trước cũng không đúng. Tuy rằng nét chữ không sai, là từ tay huynh trưởng ta, nhưng những chuyện mà ta hỏi trong thư, huynh ấy đều không trả lời, cứ như chưa từng thấy những bức thư ta gửi lúc trước."
Người đưa thư thấy cậu đã nói tới nước này, dường như đã hết đường ngụy biện nên hắn cứ mãi ấp úng không nói nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Triều Từ sẽ không để hắn cứ như vậy mà cho qua.
"Ôi...đại nhân, huynh trưởng ngài...sớm đã tạ thế..." Cuối cùng hắn cũng nói ra.
Triều Từ trong đầu đột nhiên ầm một tiếng, cả người mất đi phản ứng.
Nếu đã nói hắn cũng nói hết luôn: "Lúc trước Tôn thượng phái tiên hữu trước kia đi gửi thư, nhưng trên đường hắn đã bị yêu ma hại chết. Trong điện vội vàng lệnh tiểu tiên thay thế làm việc này, vì quá vội nên chưa nói cho tiểu tiên biết về việc cứu chữa. Tháng sau lúc tiểu tiên xuống gặp huynh trưởng ngài, hắn đã bệnh qua đời rồi."
"Hắn để lại người giao phó với tiểu tiên, nói sợ ngài quá đau buồn nên bảo tiểu tiên không cần nói chuyện này với ngài. Hắn đã chuẩn bị số thư cho mấy năm sau, dặn ta mỗi tháng đưa cho ngài một bức."
"Tháng trước trong thư ngài hỏi tới quá nhiều chuyện, người bên phía huynh trưởng ngài lo rằng ngài sẽ phát giác ra không đúng nên đã mô phỏng nét bút của huynh trưởng ngài, ai ngờ..."
Hắn nói tới đây thì nhìn Triều Từ một cái, lập tức liền khựng người.
Triều Từ ngẩn ra rất lâu, mới giống như cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời nói lạnh lẽo này.
Cậu cầm thư trong tay, lặng lẽ rơi nước mắt.
Thì ra là vậy.
Cho nên sau khi nhận được thư biết rằng cậu không về được, nên đã chuyển chủ đề, nói sức khỏe mình đã chuyển biến tốt. Chuyển biến tốt đâu ra chứ, chẳng qua là biết không có hi vọng, nên không muốn cậu buồn lo thêm nữa mà thôi.
Mà những bức thư sau đó, thế mà lại là huynh trưởng lúc còn sống để lại.
"Đại nhân, ngài bớt đau thương, huynh trưởng ngài lúc còn sống công đức vô số, xuống minh phủ nhất định sẽ được đầu thai tốt..." Hắn thấy cậu bi thương thành như vậy, nhất thời hoảng hồn, vội vàng an ủi.
"Những bức thư khác thì sao?" Triều Từ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đều ở chỗ ta." Người đưa thư từ trong túi giới tử lấy ra một chồng thư.
Triều Từ ôm hết số thư đó vào lòng, nói với hắn: "Ngươi đi được rồi."
Người đưa thư hơi không yên tâm, nhưng Triều Từ thấy hắn mãi vẫn chưa đi, lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi đi, không nghe thấy?"
Hắn chỉ có thể rời đi.
Xung quanh không còn ai, Triều Từ ngửa đầu trượt vào góc tường.
Nước mắt chảy dài như đê bị vỡ.
Huynh trưởng chỉ là muốn gặp cậu lần cuối cùng.
Thấy cậu nói không về được, huynh ấy phải tuyệt vọng biết bao nhiêu đây.
...
Cận Nghiêu.
Cậu cùng nước mắt và vị gỉ sét trong miệng, đọc lên cái tên này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT