Tiếng hét của Lý Tử Vân khiến Hạ Tuyết hốt hoảng, cô vội bịt chặt miệng của nó, sau đó từ từ nhìn vào chiếc rương Lý Tử Vân đã mở, bên trong có rất nhiều hình nộm gớm ghiếc, có con còn dính đầy máu trên người.
Hạ Tuyết lấy hết can đảm, cầm một con hình nhân lên.
Con hình nhân đó được làm bằng vải khổ lớn, tóc tai của nó lòa xòa, gương mặt thì cực kỳ quỷ dị và đáng sợ, máu trên bộ y phục trắng là giả, nó được sơn phết lên để tạo hiệu ứng trông giống như thật.
Nơi đây là khu giải trí, Hạ Tuyết đoán số hình nộm này là dùng cho nhà ma, chỗ cô và Lý Tử Vân bị giam cầm chắc là một ngôi nhà ma nào đó không còn được sử dụng.
Trong đầu Hạ Tuyết lóe lên một tia sáng, nếu đây là nhà ma thì chắc hẳn sẽ có lối ra.

Ở thế giới của mình, Hạ Tuyết từng đến nhà ma mấy lần hồi đi học cùng với mấy người bạn.

Như vậy chắc là có thể xem như cô có kinh nghiệm để thoát ra khỏi nơi này rồi nhỉ?
"Tử Vân, đi theo chị, chị nghĩ có thể đưa em ra khỏi nơi đây!"
Hạ Tuyết đặt hình nộm vào rương hào hứng nói.
"T - Thật hả chị...!làm...!làm sao chị biết nơi nào là lối ra?"
Lý Tử Vân sợ sệt, lắp bắp hỏi.
Mấy con hình nhân đáng sợ kia rất ám ảnh với nó, lúc thấy Hạ Tuyết dũng cảm cầm lên nó đã không dám nhìn rồi.
"Chỗ này là một nhà ma mà khu vui chơi này không dùng đến nữa, lúc trước chị từng đi nhà ma mấy lần nên xem như có kinh nghiệm thoát thân!"
Hạ Tuyết vui vẻ đáp.
"Chị...!chị nói thật không?"
Lý Tử Vân lộ vẻ vui mừng nhưng trong lòng vẫn có nhiều nghi vấn.

"Chị nói thật mà.

Em hãy tin tưởng chị đi!"
Hạ Tuyết cười trấn an thằng bé.
Lý Tử Vân vô cùng do dự, nhưng thấy Hạ Tuyết tự tin như vậy, nó cũng muốn đánh cược một phen, dù sao ở lại đây mãi cũng không phải là cách tốt.

Chưa biết mấy kẻ bắt cóc muốn làm gì, chuyện trước mắt vẫn nên rời khỏi nơi đây.
Lý Tử Vân nắm tay Hạ Tuyết ra hiệu.

Hạ Tuyết lại mỉm cười nhẹ nhàng, cốt không làm cho nó thêm lo sợ.
Cô cùng thằng bé lần mò theo vách tường, căn phòng không hề khép kín, nơi này có một lối đi rộng chừng một mét, men theo lối đi này có thể sẽ ra ngoài, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cả hai chỉ quanh quẩn trong căn phòng rộng, điều kiện ánh sáng lại không tốt, khó quan sát được xung quanh, nếu không phải Lý Tử Vân tình cờ phát hiện cái rương hình nộm đó, chắc là hiện tại cả hai vẫn còn lẩn quẩn, không biết làm sao để thoát thân.
Lối đi này không dài lắm, ánh sáng bên ngoài dần dần xuất hiện, Hạ Tuyết và Lý Tử Vân rất vui mừng vì sắp thoát khỏi nơi đây.

Tuy nhiên, lúc còn cách vài bước nữa, họ trông thấy bóng dáng của hai người đàn ông cao lớn.
Hạ Tuyết vội ôm Lý Tử Vân lùi lại, cố gắng không để phát ra tiếng động nào.

Chưa biết bọn họ là kẻ thù hay chỉ là người tình cờ gặp gỡ nói chuyện với nhau.
Hạ Tuyết muốn xác định rồi sẽ xem xét có nên cầu cứu hay không?
"Nè, cái cô họ Tống đó trả tiền cho chúng ta nhiều không vậy? Đứng đây canh giữ lối ra vào này chán chết đi được!"
Một tên trong số chúng lên tiếng phàn nàn.
"Trả nhiều lắm, lúc đại ca cử chúng ta đến đã đưa cho tao một nửa rồi, bảo là cứ canh đến tối muộn, khi nào cô Tống đó xuất hiện thì chúng ta có thể về, lúc đó tao sẽ chia cho mày một nửa của một nửa số tiền đó!"
Tên còn lại đáp.
"Mà kể cũng lạ, cô Tống đó là diễn viên nổi tiếng, lại đang tham gia chương trình ghi hình ở đây.

Cô ta không lo làm tốt việc của mình lại bày trò bắt cóc người khác."

"Mấy người càng nổi tiếng thì đầu óc càng không bình thường, mày thắc mắc làm gì, miễn là chúng ta có tiền là được."
Nói xong, hai tên đó cười khoái chí.
Qua mấy đoạn đối thoại, Hạ Tuyết đã biết người bắt và giam giữ cô cùng Lý Tử Vân là ai.
Quả nhiên tha cho Tống Phương Thảo là sai lầm cực kỳ ngu xuẩn của Hoắc Thiên Ân.

Khi nào thoát khỏi chỗ này, chắc chắn cô sẽ tìm hắn ta tính nợ.
(....................)

Từ khi phát hiện Hạ Tuyết và đứa bé kia mất tích đến nay đã qua mấy tiếng, người trong đoàn phim vẫn tích cực đi tìm, phía trường mẫu giáo cũng đã biết chuyện, hiệu trưởng còn vì chuyện này đích thân đến nói chuyện với ông.

Ông ấy không trách đạo diễn, thân phận đứa bé vốn rất phức tạp, mỗi khi ra ngoài đều có nguy hiểm rình rập xung quanh.
Hạ Tuyết là tiểu thư nhà họ Hạ danh giá, nếu bắt cóc cả hai rồi tống tiền sẽ được một món hời quá lớn.

Hiện tại bọn họ vẫn chưa báo cảnh sát, chỉ có Trương Tử Sơn phái người kiểm soát nghiêm ngặt ngoài cổng, bản thân hắn ta cũng hổ trợ đi tìm.
Lúc này, hắn đang ở cùng nhóm của Hà Lạc Tâm.
Khi Trương Tử Sơn xuất hiện, chỉ có Tống Phương Thảo là lộ ra vẻ mặt vui vẻ, chào đón hắn.

Những người còn lại thì không có tâm trí nào để trò chuyện, bọn họ chỉ chào hỏi qua loa, mà bản thân hắn cũng không câu nệ lễ tiết gì nữa cả.
Suốt đường tìm kiếm, Tống Phương Thảo liên tục bắt chuyện với Trương Tử Sơn.

Cô ta là người duy nhất không hề để tâm đến việc mất tích của Hạ Tuyết và Lý Tử Vân.
Điều này hiển nhiên đã bị Hà Lạc Tâm chú ý.
Hay nói đúng hơn là cô ấy chưa từng bỏ qua bất kỳ hành động, lời nói nào của Tống Phương Thảo.
Ả và hai người họ là kẻ địch, không oan khi phải nghi ngờ nếu một trong hai người xảy ra chuyện trong phạm vi cô ta xuất hiện.

Thái độ cực kỳ phấn khích cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Hà Lạc Tâm gia tăng sự hoài nghi.
"Anh đang làm gì vậy? Có rảnh không? Có thể giúp tôi âm thầm tìm tung tích của Hạ Tuyết và một đứa bé không?"
Hà Lạc Tâm nhân lúc không ai để ý vội nhắn tin cho Hoắc Thiên Ân.
Giữa cô và hắn đang tồn tại một hợp đồng dài hạn, trong đó có phần nội dung yêu cầu giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn.
Rất nhanh, Hoắc Thiên Ân đã nhắn tin lại.

"Tôi đang xem tài liệu.

Sao vậy? Có chuyện không hay xảy ra sao?"
"Hạ Tuyết mất tích rồi, lúc đang ghi hình buổi trưa thì cô ấy biến mất cùng một đứa trẻ trong nhóm do cô ấy quản lý!" Sợ Hoắc Thiên Ân hiểu lầm, Hà Lạc Tâm nói thêm: "Không phải cô ấy lại gây ra chuyện gì đâu, hình như có người có ý đồ xấu với họ!"
Phía bên kia Hoắc Thiên Ân không trả lời vội, hắn nhìn chầm chầm tin nhắn hơn năm phút rồi mới trả lời Hà Lạc Tâm.
"Tôi biết rồi!"
Khi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ này của Hoắc Thiên Ân, lông mày của Hà Lạc Tâm chau lại.

Hắn nói hắn biết rồi là có ý gì? Là biết Hạ Tuyết bị bắt cóc hay biết Tống Phương Thảo giở trò? Hà Lạc Tâm không thể nào hiểu nổi.

Cô muốn nhắn tin lại, nhưng mọi người đã đi xa, Hà Lạc Tâm đành cất điện thoại vào túi rồi nhanh chân đuổi theo họ.
Ở văn phòng của Hoắc Thiên Ân.

Hắn vừa phân phó cho trợ lý điều vệ sĩ âm thầm đến khi giải trí kia phụ giúp tìm kiếm.

Gần đây hắn không dám nghĩ xấu về Hạ Tuyết, lại thêm tin nhắn giải thích của Hà Lạc Tâm, tâm trạng của Hoắc Thiên Ân rối bời, hắn cố gắng trấn tĩnh, uống hết tách cà phê, sau đó ra ban công hít thở không khí bên ngoài để trong lòng được thanh tịnh.
Kế tiếp, Hoắc Thiên Ân trở lại bàn làm việc, lên mạng tìm kiếm bản đồ khu giải trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play