Yumi nằm viện đến ngày thứ ba Sato mới biết chuyện, hôm đó anh cùng với nhóm người Hiroshi đi ăn tối ở một quán mì gần sân vận động vô tình gặp Kami và Aiko đang ở đó, bàn mà nhóm người bọn họ ngồi vừa hay là bàn phía sau bàn của Kami và Aiko. Hiroshi là người phát hiện ra đầu tiên, bởi vì vị trí của anh ngồi khá gần nên vừa hay nghe được đoạn nói chuyện giữa hai cô gái.

“Yumi đang bị bệnh sao?”

Giọng nói của Hiroshi khiến cho tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, Aiko và Kami giật mình quay người lại, nhìn thấy nhóm người Sato hai cô ấy thầm than một tiếng.

Sato phản ứng lại đầu tiên, gương mặt anh tràn đầy lo lắng, giọng nói mang theo sự gấp gáp, “Yumi bị bệnh gì, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Đã ba ngày rồi Sato không có cách nào liên lạc với Yumi, mặc cho anh túc trực trước cửa nhà cô từ sáng sớm đến tối muộn vẫn không gặp được cô lần nào. Mấy ngày qua ngày nào Sato cũng vác theo một gương mặt u ám đến sân tập, anh không tin một người sờ sờ như Yumi lại biến mất không một chút tin tức nào như vậy.

Aiko và Kami nhìn nhau, do dự một lúc Aiko mới lên tiếng, “Em ấy bị rối loạn tiêu hóa, hôm từ Kyoto trở về liền bị đau bụng đến ngất xỉu. Bây giờ đang nằm ở bệnh viện trong thành phố.”

Sato nghe xong liền hỏi số phòng của Yumi nhưng Kami ngăn anh lại, “Tâm trạng em ấy không tốt, đặt biệt dặn dò chúng tôi đừng cho anh biết chuyện.”

Câu nói này khiến cho Sato khựng người lại, không chỉ anh mà mấy người Hiroshi và Kimura cũng đang nhìn nhau, sau cùng tất cả ánh mắt đều dồn về phía Sato, tất cả mọi người đều muốn biết Sato đã làm gì mà khiến cho Yumi trở nên như vậy.

Sato không đáp lại ánh mắt của bọn họ, anh cau chặt hai hàng mày của mình, đang cố suy nghĩ xem rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Tin nhắn cuối cùng của Yumi hôm đó là báo đã về nhà an toàn với anh, hoàn toàn không có chút vấn đề hay việc khác lạ nào nữa. Ban đầu Sato còn nghĩ bởi vì anh thất hẹn mới khiến Yumi giận dỗi nhưng anh cũng hiểu rất rõ tính cách Yumi, cô sẽ không vì chuyện như vậy mà tức giận đến mức chặn luôn cả liên lạc của anh.

Sato mặc kệ lời ngăn cản của Aiko và Kami anh vội vàng lái xe đến bệnh viện, mặc dù không biết được số phòng bệnh của Yumi nhưng anh vẫn muốn tìm kiếm sự may mắn, hi vọng bản thân có thể tìm thấy được cô.

Vào đến bệnh viện Sato liền bước nhanh lại bàn tiếp tân, y tá đang trực ở đó nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh liền hỏi, “Xin chào, anh cần hỗ trợ gì không ạ?”

Giọng của Sato pha thêm một chút gấp gáp, “Chào cô, xin hỏi cô có biết bệnh nhân….” Sato đang nói bỗng khựng lại, bởi vì anh đột nhiên phát hiện bản thân không biết họ tên đầy đủ của Yumi.

Thấy y tá trước mặt lộ vẻ khó hiểu Sato liền sửa lời, khuôn mặt mang theo một tia hi vọng nhỏ, “Xin hỏi ở đây có bệnh nhân nào tên Yumi…cô ấy cao tầm này, mái tóc đen ngang vai, nhìn…nhìn hơi giống con lai một chút…” Sato vừa nói vừa cố gắng diễn tả dáng vẻ của Yumi.

Y tá vội ngắt lời anh, “Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của bệnh nhân được, với lại bệnh nhân tên gọi Yumi hình như ở đây có đến mấy người…anh có thể thử gọi điện thoại cho người thân bệnh nhân.”

Khuôn mặt Sato lộ rõ vẻ thất vọng, anh nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi.”

Sato mang theo dáng vẻ mông lung của mình đi vài bước, bản thân anh giống như người bị mất phương hưóng đứng giữa sảnh của bệnh viện, hai chân giống như đang mang tạ, mỗi một bước đi đều trở nên nặng nề đến đáng sợ.

Sato còn đang suy nghĩ xem có cách nào tìm được phòng bệnh của Yumi hay không thì phía thang máy bỗng có một người đi ra. Dáng người cao ráo so với Sato thì hơi gầy hơn một chút, áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây màu trắng ngà, vừa đi vừa xem điện thoại, mà người đó lại giống như cố tình không nhìn thấy Sato, hai chân thon dài vội vàng bước nhanh về phía cửa.

“Takehiko!!” Sato gọi.

Nhìn thấy Takehiko giả vờ như không nhìn thấy mình Sato vội kéo tay anh ta giữ lại.

Gương mặt Takehiko vẫn lạnh nhạt như cũ, lời nói ra không hề mang theo chút hơi ấm nào, “Buông tay.”

Sato không buông ngược lại còn cố tình kéo để Takehiko đối diện với mình, “Yumi đang ở phòng bệnh nào?”

Takehiko tắt màn hình điện thoại nghiêm túc nhìn Sato, “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”

Ánh mắt hai người giao thẳng vào nhau, ở giữa giống như đang có một tia điện xẹt qua vậy.

Sato là người dao động đầu tiên, anh nói, “Tôi muốn gặp cô ấy.”

Takehiko dùng ánh mắt như đang nhìn một người điên để nhìn Sato, giọng nói giống như đang phát ra từ kẽ răng, “Cậu muốn gặp cô ấy thì tôi phải nói cho cậu biết sao? Cậu dựa vào đâu vậy? Ai cho cậu cái tự tin là chỉ cần cậu muốn đều sẽ có được vậy?”

Gương mặt Takehiko đã lạnh đến cùng cực. Yumi bị tổn thương, bị đau đến mức phải nhập viện là do ai? Hai lần, hai lần cô phải vào viện đều do cái người trước mắt này gây ra, người từng là bạn tốt của anh. Ấy vậy mà người đó bây giờ lại chạy đến kéo tay anh nói muốn gặp cô, còn muốn anh tiếp tục nhường nhịn sao?

Takehiko đã từng nghĩ muốn từ bỏ, muốn nhún nhường, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng biểu cảm đau đớn của Yumi anh lại mềm lòng. Từ lúc phát hiện bản thân đối với Yumi không phải là sự ngộ nhận cô giống người yêu cũ mà là một sự rung động thật sự, anh đã biết nếu cố chấp lao đầu vào mối quan hệ này thì người tổn thương cuối cùng sẽ là anh. Yumi không thích anh, người mà cô thích là cái người máu lạnh vô tình trước mắt anh đây này.

Càng nghĩ Takehiko càng tức giận, anh nắm lấy cổ áo của Sato, âm thanh phát ra mang theo một sự cảnh cáo, “Tốt nhất là cậu đừng nghĩ đến chuyện làm phiền cô ấy. Sato tôi nói cho cậu biết, kể từ hôm nay tôi chính thức theo đuổi Yumi, dù cho có thế nào tôi cũng quyết tâm sẽ không để cậu thương tổn cô ấy thêm lần nào nữa.”

Hai người đàn ông điển trai đứng giữa sảnh bệnh viện rất nổi bật, xung quanh có rất nhiều người đưa mắt nhìn về phía hai người. Hai người một người có gương mặt hòa ái, đôi mắt mang theo tia sáng nhu hòa, một người nét mặt cao ngạo, đôi mắt chứa đựng tia băng lãnh, hai người đứng đối diện nhau giống như hai thái cực khiến cho những người đi ngang đều phải quay đầu nhìn lại. Những bệnh nhân nữ trẻ tuổi hay những y tá gần đó đều đưa mắt hâm mộ nhìn qua, nhưng khi thấy sự xung đột giữa hai người các cô ấy lại dè chừng, chỉ sợ thêm một vài giây nữa hai người đẹp trai trước mắt này sẽ đánh nhau.

Sắc mặt Sato tái xanh, anh không nghĩ đến chuyện Takehiko sẽ hành động như vậy. Những người xung quanh lo lắng cũng không phí, anh thật sự rất muốn đấm cho Takehiko một cái, nhưng đấm rồi thì sao, dù thế nào thì người sai vẫn là anh, anh cũng không thể ngăn cản được việc Takehiko theo đuổi Yumi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play