Vị ngọt từ nụ hôn còn vương lại trên môi, Anos ánh mắt lưu luyến nhìn chăm chú người đang say giấc trên chiếc giường êm ái.

Bàn tay nâng lên vuốt gọn mái tóc người thương, nén lại thêm một chút nữa rồi rời khỏi phòng của Đường Ân.

Hắn hiện tại phải chuẩn bị vài món bổ dưỡng để phòng khi cậu tỉnh dậy, như vậy sẽ không bị đói

Trong căn bếp gọn gàng, nam nhân thuần thục nấu liên tục vài món ăn ngon

Khi nấu xong, đem số thức ăn đặt sẵn vào lò làm nóng liên tục để giữ nguyên mùi vị của món ăn rồi mới chậm rãi trở về phòng đánh thức Đường Ân vẫn đang còn say giấc

.....

Hai tháng trôi qua, Đường Ân hôm nay phải tham gia một cuộc khảo nghiệm mà nhà trường yêu cầu.

Đã lâu không gặp Thẩm Trạch An khi nhìn thấy Đường Ân, ánh mắt lập tức phát sáng chạy ngay đến chỗ cậu.

Đôi tay thon dài nhanh chóng vươn ra bắt lấy đôi tay của người kia

" Đường Ân, cậu có nhớ tôi không? "

Đường Ân nhìn thụ chính tay nắm chặt tay mình, khóe miệng không nhịn được mà nở một đường cong nhẹ, phối hợp là cái đầu gật lấy một cái

" Đương nhiên là nhớ "

Thẩm Trạch An nghe người kia vẫn còn nhớ đến mình, trong lòng nổi lên một tia vui mừng không rõ tên. Cậu hơ xấu hổ mà cúi đầu sau đó đem một viên kẹo màu hồng đặt vào đôi tay mình đang giữ lấy

" Cái này cho cậu...xem như là quà tôi tặng cậu vì cậu nhớ rõ tên tôi đi " Nói xong liền tức tốc chạy biến vào đám người đang tụ tập phía trước

Đường Ân nhìn viên kẹo trong tay, dường như là loại kẹo tự học làm nên không giống mấy những viên kẹo mà Anos từng cho cậu.

Lớp vỏ màu hồng được lột bỏ làm lộ ra màu sắc trắng ngà của nhân kẹo bên trong. Đường Ân có chút thích thú khi ngửi thấy mùi sữa nhẹ đang lan ra trong không khí.

Đem viên cho vào miệng, vị ngọt lập tức lan ra làm tâm trạng của cá nhỏ càng thêm tốt. Cậu híp mắt lại mà thưởng thức vị ngọt ngào đang dần xâm chiếm vào khoang miệng của mình, đầu lưỡi đảo viên kẹo qua lại để cho nó mau tan nhanh hơn, đôi tay nhỏ cũng không rảnh, nhẹ nhàng mà thuần thục xếp vỏ kẹo lại thành một cái bao nhỏ rồi cho vào túi cất giữ

Phía này, đoàn người đã nhanh chóng ổn định vị trí, mà Đường Ân cũng thành công được ngồi vào chiếc ghế hàng vib do Anos đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

Số học viên đông đảo háo hức chia sẻ những kinh nghiệm về những lần tham gia khảo nghiệm mà bản thân học được. Trong số đó cũng không thiếu những thiếu gia, tiểu thư của các gia đình giàu có, họ đều là những người có dòng máu cao quý đang chảy trong thân nên tính cách có đôi phần kiêu ngạo.

Một thú nhân tiến đến chỗ Thẩm Thẩm Trạch An ý đồ làm quen, lại bị người kia khéo léo từ chối. Thú nhân thở dài, mặt mày ủ rủ ngồi trầm ngâm dường như chưa tiếp thu được sự thật đầy phũ phàng là bản thân vẫn không lọt được vào tầm mắt của giống cái mỹ lệ kia.

Bất chợt, Đường Ân cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đầy căm hận từ trong góc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu và Thẩm Trạch An

Nhanh chóng quay người tìm kiếm ánh mắt kia phát ra từ đâu, nhưng Đường Ân vậy mà không bắt được kẻ kia là ai

" Làm sao vậy? " Thẩm Trạch An thấy phản ứng kì lạ của Đường Ân liền lên tiếng hỏi

" Không sao " Chậm rãi phun ra hai chữ, Đường Ân nghĩ có lẽ gần đây cậu quá mệt mỏi nên mới có cảm giác như vậy.

Nghĩ nghĩ, vẫn là nên cảnh giác một chút thì tốt hơn, nên Đường Ân sau đó quyết định ngủ một giấc thật thoải mái. Cậu tựa người vào chiếc ghế mềm mại, sau đó ngủ một giấc thật trầm trong ánh mắt đầy hâm mộ của Thẩm Trạch An

Aaa, tiểu giống cái dù tùy tiện ngủ cũng đẹp nữa. Nội tâm gào thét, Thẩm Trạch An hai tay siết chặt lại thầm thề rằng cậu phải thật cố gắng để có thể xứng đáng làm bạn thân với Đường Ân. Đường đường chính chính đứng một chỗ, không thể kéo chân người bạn tốt duy nhất của mình được

Mà Khải Trạch ngồi cách bọn họ hai ghế đã thu lại hết mọi hành động của Thẩm Trạch An lúc bấy giờ, hắn dùng tay che lại gương mặt đang nở nụ cười của mình, một nụ cười đầy ôn nhu.

Bảo bối của hắn vẫn như trước, vẫn hồn nhiên và dễ thương như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play