Trên tầng cao nhất của Phù Không lâu, hai người ngồi đối diện uống trà. Minh Lê rụt đầu từ cửa sổ, càn rỡ cười to nói: "Tôn giả, sau đứa nhóc này thật thú vị, ngài nói có đúng hay không?"

Ánh mắt của Minh Tiêu tôn giả rất bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời: "Rất tốt. Hợp tác lẫn nhau, chăm sóc đồng bạn, tương lai sẽ thành một đội trừ ma ưu tú."

Minh Lê sờ chén trà cười một tiếng: "Trong này có đệ tử của ta, nàng cũng chọn Đan đạo, chính là cô nhóc ngự đao mới vừa rồi. Chờ một lát lúc tôn giả ngài truyền thụ Đan đạo, nhất định phải chiếu cố một chút nhé."

Cô nhóc ngự đao?

Tôn giả cẩn thận nhớ lại, trên mặt có chút ý vị thâm trường. Ngài phất ống tay áo, bưng chén trà trước mắt, từ từ thưởng thức trà, sau đó nói: "Tuổi tác nhỏ đã có đối tượng đạo lữ, không tệ. Trái lại người lớn tuổi, xông xáo bên ngoài hơn hai trăm năm, ngay cả một đứa con nít cũng không có."

Minh Lê: "..."

Y lễ phéo mỉm cười: "Tôn giả, ta nhớ tiền bối Vân Sinh phi thăng thành công duy nhất của Vân giới là tu Vô tình đạo."

Minh Tiêu tôn giả liếc nhìn y: "Tu luyện thành công Vô tình đạo mới gọi là Vô tình đạo, ta hỏi ngươi, hôm nay tu luyện đến tầng thứ mấy?"

Minh Lê: "..."

Y quật cười nói: "Tu luyện, không phải là chuyện một sớm một chiều."

Minh Tiêu tôn giả: "À."

Minh Lê: "..."

Thật sự, nắm đ.ấ.m hơi ngứa rồi!

Phù Không lâu do ba lầu gác màu đỏ gạch tạo thành, chia thành Thiên lâu, Vân lâu, với Địa lâu. Hai bên lâu nối với nhau bằng một hành lang dài liên tiếp.

Buổi sáng sẽ giảng về Đao tu, Âm tu, Đan tu cùng với một ít nghề nghiệp khác. Linh Tu tu Đan đạo, Đao tu và Thuẫn tu, suy nghĩ đến vấn đề lười biếng của Ngu Tri Dao, chỉ đành kính nhờ Thời Việt đi Vân lâu dạy Đao tu, giúp hắn ta ghi chép nội dung của bài giảng.

Kỷ Phù đi Địa lâu của Âm tu, Ngu Tri Dao đi Thiên lâu của Đan tu, Lạc Vân Dã đi nghe giảng với nàng, Linh Tu cũng đi chung.

Trị Liệu sư của Hoa Hoa cũng ở Thiên lâu, chẳng qua ở tầng một, Ngu Tri Dao ở tầng hai.

Trong nháy mắt sáu người mỗi người một ngả.

Lúc ba người Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã và Linh Tu đi vào, bên trong đã có hơn hai mươi người đang ngồi.

Sở Thanh ngồi ở vị trí trung tâm hàng đầu tiên.

Ngu Tri Dao kéo Lạc Vân Dã ngồi ở hàng sau dựa vào cửa, là một vị trí rất tốt để lười biếng.

Vì đốc thúc đồng bạn võ công của mình, Linh Tu cũng ngồi cùng bọn họ.

Đợi đến giờ giảng bài, từ bên ngoài cửa có một nam nhân mặc quần áo màu trắng thân hình rất cao chậm rãi đi đến.

Mặt mũi nam nhân tuấn tuấn, đôi mắt màu nâu nhạt nhuộm một vẻ đẹp ôn hòa, như chân trời rộng lớn, giống như có thể bao dung vạn vật.

Linh Tu không ngờ đến ngày đầu tiên sư tôn đã xuất hiện giảng bài ở Học phủ Thánh địa, thật sự rất kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-185.html.]

Hắn ta ngồi ngay thẳng lại, vội vàng viết mấy chữ trên giấy, giao cho Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao ở bên cạnh mình.

Chỉ thấy trên giấy viết---

DTV

"Người này là Tôn giả Vân Cảnh thánh địa."

Trong lòng Ngu Tri Dao không ngừng kêu giỏi lắm, chỗ nào dám lười biếng, lập tức vô cùng có tinh thần nghe giảng.

Một lần học này, hơn nhiều ngày tự học, đây mới là nghĩa sâu xa cao nhất của võ công.

Bên trong phòng cũng có đệ tử ngoại môn của Vân Cảnh thánh địa, bọn họ không nhận biết Linh Tu, cũng không nhận biết Minh Tiêu tôn giả, chỉ là thái độ rất bình thường nghe nam nhân áo trắng giảng bài.

Minh Tiêu tôn giả giảng bài khoảng nửa canh giờ, sau đó nói ra các vấn đề liên quan của một toa thuốc.

Sở Thanh vô cùng hăng hái phát biểu.

Nàng ta trả lời xong, Minh Tiêu tôn giả nhu hòa gật đầu, sau đó trực tiếp ngước mắt lên, nhìn về phía vị trí dựa vào cửa sổ, chỉ đích danh: "Linh Tu."

Linh Tu đột nhiên bị rớt ngựa: "..."

Trong nháy mắt bên trong phòng xuất hiện tiếng kinh hô nho nhỏ.

"Sư... Vâng." Sau khi Linh Tu đứng dây, vội vàng đổi xưng hô, "Tiên sinh, ta cho rằng nếu muốn thay đổi toa thuốc của Ngư Huyết đan, có lẽ phối hợp Ngưng Huyết thảo và Tuyết Cơ hoa sẽ có hiệu quả tốt hơn."

Minh Tiêu tôn giả gật đầu, ngài lại chuyển tầm mắt nhìn về phía Ngu Tri Dao: "Cô nương ngồi bên cạnh Linh Tu, ngươi tới nói một chút."

Ngu Tri Dao đột nhiên bị gọi tên, có chút mơ màng đứng lên: "Thay đổi toa thuốc Ngưng Huyết đan... Có thể đổi Bích Ngọc quả trong đó thành Thanh Lương diệp có giá cả rẻ hơn, không chỉ không tổn hao hiệu quả đông máu, hơn nữa còn có công hiệu lạnh buốt giảm đau."

Đừng hỏi tại sao nàng biết rõ ràng như vậy, lúc đầu Ngu Tri Dao có ý tự học thành tài chữa trị cho sư tôn, nhưng bởi vì trong túi không có tiền, không thể làm khác hơn là cải tạo một ít toa thuốc. Ngưng Huyết đan chính là một trong số đó.

Có lẽ lời của Ngu Tri Dao chọc cười Minh Tiêu tôn giả, ngài hơi cong môi mỉm cười: "Không tệ."

Ngài quay người lại, tiếp tục giảng bài.

Lại giảng khoảng nửa canh giờ, lúc này Minh Tiêu tôn giả mới rời đi.

Vừa kết thúc lớp học Đan đạo, Linh Tu bị lộ thân phận ngay trước mặt mọi người, lập tức bị hơn hai mươi mất người trong phòng vây quanh, mỗi người đều muốn hỏi về vấn đề Đan đạo với hắn.

Cầm đầu chính là Sở Thanh.

Sở Thanh cầm sổ ghi chép, gò má trắng noãn hơi ửng đỏ, sùng bái hâm mộ nhìn nam tử trước mặt.

Linh Tu rất nguyện ý giải đáp thắc mắc của mọi người, nhưng vừa nghe đến Sở Thanh hỏi cách nào thế nào cải tạo toa thuốc gì đó, không khỏi nhướng mày một cái.

Toa thuốc này phải là tu sĩ Quy Nhất cảnh mới có thể dùng được, vị đạo hữu Minh Tâm cảnh này không khỏi có chút theo đuổi mục tiêu không thực tế rồi.

Cho tới bây giờ Linh Tu chưa bao giờ là người giữ mặt mũi cho người ta, hắn ta nói thẳng: "Ngươi hỏi chính là toa thuốc thất phẩm mà tu sĩ Quy Nhất cảnh mới có thể thử, xin đạo hữu đến tìm tiền bối Quy Nhất cảnh đi. Chẳng qua Linh Tu ta còn muốn nhắc nhở đạo hữu một câu, cần quan tâm thứ có trước mắt, đừng lỡ căn cơ."

Sở Thanh hơi thay đổi sắc mặt, trong con ngươi dần dần hiện lên nước mắt.

Ngu Tri Dao tập trung hóng hớt.*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play