Ở phía sau ba người này, Ngu Tri Dao đang uống nước tuyết lê thiếu chút nữa cười to.
Mặc dù ba người này là nói nhỏ bên tai nhau nghe, nhưng cũng không tránh khỏi Ngu Tri Dao cố ý thám thính.
Vân Cảnh thánh địa tỏ thái độ Vân Kiếm phái làm cho tông môn trung đẳng bị cổ lập biến thành tông môn nhỏ tam lưu?
Không hổ là đại lão, trâu bò nha trâu bò.
Biết Vân Kiếm phái xui xẻo như vậy, Ngu Tri Dao rất vui mừng lại uống thêm hai ngụm tuyết lê.
Ai, chính là đáng tiếc không nghe được nhiều chuyện xui xẻo hơn.
Ngu Tri Dao chuẩn bị chút nữa sẽ lấy kính Linh thông ra, đi vào mảng Chuyện của các đại tông môn, xem thật kỹ môn phái xui xẻo này.
Ba người dọc theo đường mòn quanh co, dần đi ra khỏi rừng trúc.
Sau rừng trúc, chính là một mảnh đất trống cực kỳ rộng lớn bao la, bốn phía đông tây nam bắt đều có nhà.
Phía sau bãi đất trống là núi xanh liên miên không dứt.
Ba người Ngu Tri Dao đi về phía Bắc, tìm được viện số 88, đẩy cửa đi vào.
Trái lại tiểu viện trang trí rất thanh nhã, trong góc trồng một đám trúc xanh, bên phải của viện là một cây đào lớn, ở dưới còn có bàn trà có bàn cờ,..
Ba người một người một phòng.
Ngu Tri Dao ở phòng chính, Lạc Vân Dã và Thời Việt thì chia nhau ra ở sương phòng bên trái phải.
Đợi bọn họ tùy ý thu dọn xong, một con chim bồ câu vỗ cánh bay vào sân, ngồi chổm hổm trên bàn đá, lớn tiếng kêu: "Thư đến thư đến thư đến! Số 88 thư đến rồi!"
Ba người đồng loạt đẩy cửa ra ngoài, ngồi trước bàn quan sát con bồ câu này.
Bồ câu đối mặt với ba mặt sáu con mắt, cũng vô cùng ưu nhã bình tĩnh dùng mỏ chải chuốc bộ lông xinh đẹp của mình, nó nâng móng vuốt nhỏ lên run một cái, cuộn giấy trên đùi bị rơi ra.
Sau đó chim bồ câu vỗ cánh, biểu diễn ra một tư thế rời đi đầy kiêu ngạo.
Ngu Tri Dao mở cuộn giấy kia ra, phía trên là hàng chữ màu đen rất rõ ràng ---
[Các tu sĩ trẻ tuổi ưu tú, chúc mừng các ngươi thành công tiến vào Học phủ Thánh địa. Ba ngày sau học phủ sẽ tổ chức một lần thi lý thuyết, để làm bước đệm hiểu biết về học sinh của học phủ, sau đó lại tiến hành phần lâu dạy học. Trong ba ngày này, theo thứ tự sẽ có tiên sinh của Đao tu, Kiếm tu, Cầm tu, Phù tu, Đan tu, Khí tu, Thuẫn tu thậm chí còn có mấy nghề nghiệp hiếm hoi khác ở trong lâu dạy học ở Phù Không lâu. Thời gian biểu như sau, mong rằng các vị tu sĩ ưu tú trẻ tuổi không nên bỏ qua cơ hội này.]
Ở bên dưới còn kem theo thời gian cụ thể, địa điểm, cùng với dạy cái gì của các tiên sĩ ở lâu dạy học.
Cả người Ngu Tri Dao có chút tê dại.
Đây còn chưa có bắt đầu vào học, đã trực tiếp thi rồi?
Không hổ là Vân Cảnh thánh địa - đại tông môn đứng đầu.
Ba người nhìn xong tờ giấy này, bên ngoài lập tức loáng thoáng nghe được từng trận tiếng kêu khóc theo gió truyền đến.
Ngay sau đó cửa viện của bọn họ bị gõ.
Thời Việt đi mở cửa.
Kỷ Phù và Linh Tu đi đến, mỗi người kéo một tay của thiếu niên áo hoa, lôi hắn ta vào. Trong lúc đó thiếu niên bị lôi vào còn ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, quật cường không cho nước mắt trong hốc mắt chảy xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-183.html.]
"Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Nếu như lúc đầu ta mang theo quý danh Hoa Hoa của mình chạy trốn, cũng sẽ không bị cha ta lấy hoa uy hiếp, đi tới chỗ Học phủ Thánh địa này. Không đến Học phủ Thánh địa, cũng sẽ không đối mặt với chuyện thi cử khổ sở trong trường học."
DTV
Thiếu niên áo hoa đón ánh nắng chiều tà, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, cuối cùng kết luận: "Ta thật khờ."
Kỷ Phù và Linh Tu nhét hắn ta vào trên ghế, Kỷ Phù vỗ tay một cái, cười khúc khích nói: "Không phải chỉ là cho các tu sĩ thi lý thuyết một chút mà thôi, có đáng sợ như vậy sao?"
"Ngươi không hiểu." Hoa Hoa than thở lắc đầu: "Thi lý thuyết giống như tép so với cá nhỏ, cá nhỏ so với cá lớn. Đối với ta mà nói, là một chuyện cực kỳ đáng sợ."
"Ta thật là ngốc mà." Hoa Hoa lại than thở.
Linh Tu nói: "Đừng lo lắng, Bạch Tống, chúng ta giúp ngươi."
Kỷ Phù nhịn cười: "Đúng, Bạch Tống, chúng ta đều sẽ giúp ngươi!"
Tên Bạch Tống này làm cho Hoa Hoa tạm thời thoát khỏi nổi buồn bi thương phải thi lý thuyết, hắn ta chống mắt nói: "Cái tên này, thật tạo nghiệt! Cha ta họ Bạch, nương của ta họ Tống, cho nên ta chính là Bạch Tống."
Mọi người cười to ha ha tại chỗ.
Kỷ Phù cười ra tiếng ngỗng: "Vậy ngươi chính là đồ tặng không của cha nương mình rồi."
"Chứ còn gì nữa." Thiếu niên áo hoa nói: "Cho nên ta bây giờ ta có tên của mình rồi! Gọi Hoa Hoa!"
"Được được, Hoa Hoa, chúng ta tạm thời sẽ cho ngươi ôm chân phật!" Kỷ Phù vỗ vai Linh Tu: "Vị này là đại thần thi lý thuyết, có hắn ở đây, đảm bảo ngươi nhất định sẽ qua!"
Học sinh dở Hoa Hoa lắc đầu: "Ban ngày không hiểu bi thương của ban đêm."
Ngu Tri Dao giơ tay lên: "Hoa Hoa không cần, ta, Tiểu vân và Tiểu Vũ cần."
Hoa Hoa giống như tìm được đồng bạn, ánh mắt hơi sáng: "Tiểu Ngư, ca ca, còn có Bạch Vũ, ba người các ngươi cũng là học sinh dở thi lý thuyết?"
"Nói giống như chỉ có một mình ngươi là học sinh dở." Ngu Tri Dao bình tĩnh uống một ngụm tuyết lê, nhìn thẳng nói: "Học sinh dở cố gắng một chút, cũng sẽ có mùa xuân."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Ta cũng là học sinh dở thi lý thuyết."
Trong đầu Thời Việt không có khái niệm thi lý thuyết này, chỉ gật đầu theo Lạc Vân Dã thôi.
Hoa Hoa nghĩ đến bộ dạng võ công lười biếng ngày thường của Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, gần như không chút do dự, trực tiếp tin.
Rốt cuộc học sinh dở Hoa Hoa cũng thoải mái rồi.
Không hổ là đồng bạn định mệnh hắn ta nhìn trúng!
Học dở đi cùng nhau cả đời!
Đột nhiên bên cạnh Hoa Hoa cũng có người học dở như mình, làm cho hắn sinh ra dũng khí vô tận, nằm quyền khích lệ những đồng bạn khác: "Đi, tạm thời ôm chân phật, đám học dở chúng ta cũng sẽ có mùa xuân!"
Ba người khích lệ xong tinh thần của Hoa Hoa, lập tức bắt đầu thời gian học tư nhân với tiên sinh Linh Tu.
Ban đêm của cuối tháng 9, từng trận gió mát thổi đến.
Bốn người xếp bằng dưới đất, tiếp nhận khóa học một dạy một của Linh Tu.
Người đầu tiên là Hoa Hoa.
Ngu Tri Dao là người cuối cùng, đeo bao tay mỏng như cánh ve với Lạc Vân Dã, vui vẻ vừa lột vừa ăn tôm hùng đất cay thơm ngon.
Bộ dạng quá thối nát này của hai người, đơn giản chính là người mạnh trong đám học sinh dở.
Không có càng dở chỉ có dở nhất.