Nàng không biết Bạch Vũ như thế nào, nhưng nàng và Tiểu Vân lấy hành động ngày thường chứng minh, thật sự không có lòng dạ nào chăm chỉ học tập được.
Không thể nào có khả năng võ công trở nên chăm chỉ, đời này đừng nghĩ đến chuyện nàng và Lạc Vân Dã sẽ trở nên cuồng tu luyện.
Nàng và Tiểu Vân như vậy, đặt ở những nơi khác còn có hy vọng làm võ công không cố gắng, nhưng ở học phủ do Vân Cảnh thánh địa thành lập, dự cảm có chút không ổn...
"Sẽ không để cho các ngươi bị nghỉ học." Linh Tu chưa bao giờ uống rượu, có chút không biết tửu lượng của mình là như thế nào. Giờ phút này hắn ta chỉ uống hai ly mặt đã đỏ bừng, có chút say, hắn ta vuốt ly rượu nói: "Có Linh Tu ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi bị đuổi học!"
Kỷ Phù cầm ly rượu:?
Ngu Tri Dao:?
Lạc Vân Dã:?
Không phải, đại ca ơi, ngươi cứ bị lộ thỏa mái như vậy?
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đồng loạt nhìn ly rượu trước mặt mình, yên lặng cách xa.
Tiểu Hoa Hoa cũng đã uống say: "A! Vẫn còn muốn so chống lưng với ta? Nếu ngươi là Linh Tu, ta chính là Lạc Vân Dã, hì hì hì! Ta, đệ tử của một vị đại năng lánh đời! Vẫy tay có thể hô mưa gọi gió, hì hì hì!"
Lạc Vân Dã thật: "..."
Không, hắn thật sự không phải như vậy.
Thiếu niên áo bông vừa khoe khoang, hoàn toàn không dừng lại được: "Lạc Vân Dã ta, ba tuổi đã dùng quyền đánh hổ, năm tuổi đánh tơi bời gấu to lớn, bảy tuổi có thể cầm búa nặng như cầm cây liễu, mười một tuổi đã có thể chơi đùa với yêu long!"
Linh Tu say khướt, nghe vậy thì gật đầu: "Lạc huynh thật lợi hại. Ta thì không giống, ta vào mười lăm tuổi vận may tốt săn g.i.ế.c được một con Ma giao long."
Hoa Hoa tự tin giơ tay lên: "Linh Tu, ngươi không được, ngay cả móng tay của Lạc Vân Dã ta cũng không xứng."
Linh Tu than thở: "Lạc huynh nói đúng."
Lạc Vân Dã cạn lời rồi.
Hắn thật sự không có lời gì để nói nữa.
Kỷ Phù chợt vỗ bàn nói: "A! Nếu các ngươi là Linh Tu, Lạc Vân Dã, vậy ta chính là Ngu Tri Dao, là thần thai từ trên trời hạ xuống!"
Ngu Tri Dao thật đang vui vẻ gắp thức ăn:?
Chuyện này?
Nàng nuốt miếng khoai hầm, quay mặt qua chậm rãi nói: "Mặc dù các ngươi sẽ không tin, nhưng ta là Kỷ Phù, một nữ nhân để cho vố số nam nhân ưu tú của Vân giới cầu còn không được."
Kỷ Phù thật:?
Ở một bên Lạc Vân Dã vừa bóc tôm cho Ngu Tri Dao vừa gật đầu nghiêm túc nói: "Ta là Thời Việt. Chỉ là một tu sĩ bình thường tu luyện mười lăm năm đã lên được Thiên Bảng mà thôi."
Kỷ Phù:?
Không phải, sao các ngươi người sau còn thổi phồng hơn người trước vậy?
Ở bên cạnh Thời Việt đang gắp thức ăn thì hơi dừng lại động tác.
Hắn ta nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Lạc Vân Dã, thấy ca ca đang nghiêm túc nói lời này, đoán chừng ca ca cũng thích cái tên Thời Việt.
Vậy ca ca tên là Thời Việt cũng được!
Thời Việt vui vẻ nhường tên ra, tiếp tục vùi đầu vào ăn uống.
Ở Vân giới trong lúc uống nhiều thổi phồng mình là tu sĩ Thiên Bảng là chuyện quá bình thường, cho nên cũng không có ai chú ý đến.
Mọi người vui vẻ ăn ăn uống uống một trận, bắt đầu ngươi một lời ta một lời so đấu khả năng khoác lác, thẳng đến nửa đêm mới tản đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-180.html.]
Trước khi đi, Linh Tu cũng sắp không mở nổi mắt, hắn vẫn còn dùng sức vỗ n.g.ự.c mình nói: "Mặc dù Linh Tu ta không có lợi hai như người huynh đệ Lạc Vân Dã, ợ! Có thể ba tuổi đã dùng quyền đánh hổ, năm tuổi đánh tơi bời gấu to lớn, bảy tuổi có thể cầm búa nặng như cầm cây liễu..."
Lạc Vân Dã: "..."
Không, hắn thật sự không thể cầm búa như cầm liễu.
DTV
Linh Tu dùng ngón tay chỉ vào mình: "Nhưng là ta! Có Linh Tu ta ở, các ngươi cứ yên tâm. Chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện thật tốt, tuyệt đối sẽ không bị đuổi học!"
Kỷ Phù yên lặng lấy tay che mặt mình.
Không cứu được nữa, không cứu được nữa.
A, ta nên làm thế nào với ngươi đây? Ta đây cũng bại lộ thân phận?
"Đừng để ý đến hắn! Sư đệ của ta nhập diễn quá sâu, nhập diễn quá sâu!” Kỷ Phù quyết định ra tay cứu lần cuối cùng, nhanh chóng đẩy Linh Tu đi lên lầu.
Một con quỷ say khác là Hoa Hoa thì cũng bị Thời Việt ném vào trong phòng.
Náo loạn hơn nửa đêm, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã vô cùng buồn ngủ. Hai người đơn giản rửa mặt, sau đó trèo lên giường.
Tối này Ngu Tri Dao nhận bậy là tu sĩ Thiên Bảng, làm cho giờ phút này nàng có chút muốn thẳng thắn thừa nhận. Trong lòng nàng có chuyện cất giấu, có chút không ngủ được, trở người, nhìn về phía Lạc Vân Dã, nắm lấy ngón tay đặt bên người của hắn.
Nàng hỏi: "Tiểu Vân, tu sĩ Thiên Bảng rất lợi hại?
Lạc Vân Dã hơi mở mắt, trả lời nàng: "Ừ. Rất lợi hại."
"Vậy ta muốn nói cho ngươi một bí mật." Ngu Tri Dao nghiêng người đến gần, gằn từng chữ: "Thật ra ta chính là Ngu Tri Dao."
Lạc Vân Dã hơi cong khóe miệng, thoáng thả lỏng cánh tay, để cho thiếu nữ dễ dàng chui vào lòng của mình.
Hắn ôm lấy nàng, buồn ngủ đến mức phải nhắm mắt lại, nói: "Vậy ta cũng muốn nói cho Tiểu Ngư một bí mật, thật ra ta chính là Lạc Vân Dã."
Ngu Tri Dao: "..."
Hư! Nói thật còn không tin!
Tối này một đám người thổi phồng chuyện Thiên Bảng hơn một giờ, đừng nói Ngu Tri Dao nói mình là Ngu Tri Dao, coi như hiện tại nàng nói mình là Lạc Vân Dã, Lạc Vân Dã cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ngu Tri Dao đang muốn rút Tiểu Ngư kiếm, khôi phục bộ dạng vốn có của nó cho Lạc Vân Dã nhìn thấy, lấy đó chứng minh thân phận.
Ai ngờ nàng mới vừa giãy giụa trong lòng hắn, Lạc Vân Dã đã trấn an dùng miệng hôn lên tai của nàng, dịu dàng nói: "Được rồi, ta biết Tiểu Ngư lợi hại nhất. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng leo lên Thiên Bảng.”
Mặt của Ngu Tri Dao trong nháy mắt đỏ ửng.
Cũng không vùng vẫy nữa.
Trực tiếp lựa chọn nằm trong lòng của Lạc Vân Dã.
Ai! Tu sĩ Thiên Bảng gì đó! Bây giờ nàng chính là một người vô danh tiểu tốt hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp với Tiểu Vân.
Ngu Tri Dao nhiệt huyết sôi trào, cảm giác từ Trúc cơ đến Phá Hư cảnh, nàng còn có thể tu luyện lại thêm mười ngàn lần nữa.
Lạc Vân Dã buồn ngủ đến mức khép tròng mắt lại, Ngu Tri Dao nằm trong lòng hắn, hơi ngửa đầu nhìn ngắm vương tử Bạch Tuyết mà mình bắt về ổ.
Càng nhìn càng kiên định ---
Chuyện này tuyệt đối không thể bị lộ, nàng phải ở bên cạnh cùng nhau lên Thiên Bảng với Tiểu Vân, để cho hắn cảm nhận được sự quan tâm ấm áp nhất, sau đó sẽ cho hắn một ngạc nhiên mừng rỡ.
Nàng suy nghĩ mặc dù để cho Tiểu Vân vượt qua Lạc Vân Dã rất khó khăn, nhưng vượt qua người cuối cùng Kỷ Phù có tu vi Phá Hư cảnh sơ kỳ vẫn có chút hy vọng.
Qua mấy tháng nữa, bọn họ sẽ đi đến Vân Cảnh thánh địa.
Tiểu Vân thông minh như vậy, đến lúc đó được tu sĩ Thiên Nhân cảnh chỉ bảo một chút, lại tu luyện chăm chỉ một chút, khẳng định rất nhanh có thể đuổi kịp tu sĩ Thiên Bảng!
Ngu Tri Dao suy nghĩ xong, hài lòng ôm vương tử Bạch Tuyết của mình ngủ.