Thiếu niên áo hoa rơi lệ tố cáo, năm người nằm trên ghế lập tức chột dạ, không khí tại hiện trường có chút ngưng trệ.
Ngu Tri Dao dẫn đầu cổ vũ: "Ai, câu chuyện này thật hay."
Lạc Vân Dã: "Quả thật không tệ."
Linh Tu: "Ừ, rất hay."
Kỷ Phù tương đối tinh tế, từ trong hốc mắt nặn ra một giọt nước mắt: "Ai, thật là tình yêu cảm động đến trái tim!"
Thời Việt gật đầu ừ một tiếng: "Đúng là như vậy."
Hoa Hoa: "..."
Các ngươi còn có thể qua loa lấy lệ hơn nữa không?
Tức giận nha!
"Các ngươi không thích quyển này, vậy chúng ta đổi quyển khác." Thiếu niên áo hoa xoa mắt dính nước mắt, lại lựa một quyển khác trong đống tiểu thuyết chất đầy, ""Ta yêu ngươi, ngươi lại không yêu ta", "Tình cảm rắc rối của nhiều người không có liên quan gì đến ta", hay là "Ngươi vô tình vô nghĩa tranh cãi vô lý", "Ngươi muốn nghĩ như vậy ta cũng không có cách nào"."
Hoa Hoa than thể: "Tên sách của những quyển này nghe vào đều rất ngược luyến!"
Lúc hắn ta khom người vùi đầu lựa tiểu thuyết, mọi người vô cùng ăn ý bình tĩnh bỏ phần thưởng của Thiên Bảng vào trong nhẫn trữ vật.
Cùng lúc đó, đột nhiên Thiên Bảng treo trên chân trời lại trở nên sáng lạng.
Sua khi ánh sáng chói mắt kia chậm rãi tản đi, sau hàng tu vi, ngòi bút màu đen nặng nề viết xuống hai chữ phương hướng, sau chữ phương hướng loáng thoáng hiện lên hai chữ chỉ địa điểm.
Tiếp đó, Thiên Bảng công bố phương hướng của năm người theo thứ tự.
Vị trí thứ năm, Kỷ Phù, phướng hướng phía Đông.
Vị trí thứ bốn, Thời Việt, phướng hướng phía Đông.
Vị trí thứ ba, Linh Tu, phướng hướng phía Đông.
Vị trí thứ hai, Lạc Vân Dã, phướng hướng phía Đông.
Vị trí thứ nhất, Ngu Tri Dao, phướng hướng phía Đông.
Phương hướng của năm người vừa xuất hiện, người quan tâm đến Thiên Bảng đều có chút kinh ngạc.
Tất cả đều đang ở phía Đông.
Ngay cả Ma tu của Ma vương cung cũng đang ở phía Đông?
Ma Vương cung thuộc phía Tây, chính là hai hướng khác nhau với phía Đông. Hôm nay Ma tu trên Thiên Bảng xuất hiện ở phía Đông, cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Vân Cảnh thánh địa.
Giờ phút này Minh Tiêu tôn giả đang ngồi bên cửa sổ, hai chân ngồi xếp bằng trước bồ đoàn, ngài liếc nhìn Thiên Bảng xa xa, lại hơi liếc nhìn nghịch tử uống trà ngon của mình như trâu uống nước lã ở đối diện, hỏi: "Minh Lê, hôm nay Ma tu Thiên Bảng xuất hiện ở phía Đông, ngươi thấy như thế nào?"
"Thấy thế nào? Thì cứ thấy vậy thôi." Một tay Minh Lê nhấc bình trà, một tay cầm ly trà, lại uống ừng ực linh trà ngàn năm. Y dành ra một ngón tay chỉ vào mắt mình, cười nói: "Dùng mắt mà thấy."
Minh Tiêu tôn giả: "..."
Nghịch tử! Nghịch tử!"
"Ta thấy nha, đại khái Ma vương cung không dạy nổi Ma tu trên Thiên Bảng này, cho nên để cho người lén trộm đến đây học." Minh Lê rất tùy ý khoát tay một cái: "Tôn giả, không phải ta nói, chuyện này còn chưa xảy ra, lo lắng như vậy làm gì? Dù sao ngài cũng không tìm được hắn. Không bằng cứ chuẩn bị cho đầy đủ, lại tới ứng đối. Chẳng lẽ ngài cảm thấy Nhân tu trên Thiên Bảng của chúng ta có thể mặc cho người xẻ thịt sao?"
Minh Tiêu tôn giả hơi liếc nhìn đứa con trai phản nghịch lưu lạc hơn hai trăm năm bên ngoài cũng mình, thật sự không muốn nói chuyện.
Bầu không khí lại trở nên yên lặng.
Minh Lê da mặt dày tiếp tục ở chỗ này ăn uống miễn phí, dù sao nơi này ngay cả trà cũng là linh trà ngàn năm hiếm thấy, chứ đừng nói đến những thứ ăn ngon khác.
Hoàn toàn không cần lo lắng tình huống nguy hiểm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-173.html.]
Chờ ngày sau Tiểu Ngư Ngư đến Vân Cảnh thánh địa, hai thầy trò bọn họ có thể ăn uống miễn phí ở chỗ này rồi! À, nhận tiện còn có con heo do Tiểu Ngư Ngư bảo vệ nữa.
Minh Tiêu tôn giả không biết trong đầu Minh Lê chỉ có ăn ăn uống uống, sau khi yên lặng ném cho ý một lệnh bài màu xanh, lập tức đuổi người ra ngoài.
Minh Lê nhặt lệnh bài, thản nhiên đứng dậy, lúc đi ra còn không quên thuận tay lấy một đĩa bánh ngọt.
DTV
Trán Minh Tiêu tôn giả hiện đầy gây xanh.
Sau khi Thiên Bảng công bố phương hướng của năm người, tiếng ầm ầm vang khắp thiên địa ---
[Từ lúc này bắt đầu, phương hướng của năm vị tu sĩ trên Thiên Bảng sẽ được theo dõi, kỳ hạn là ba tháng. Mỗi ngày phương hướng thay đổi một lần. Ba tháng sau bắt đầu công bố vị trí tồn tại của năm vị tu sĩ trên Thiên Bảng! Mong các vị tu sĩ Thiên Bảng cố gắng tu luyện, đứng c.h.ế.t trước kia tiến vào Tiên cung.]
Tin tức này vừa ra, trực tiếp khiếp sợ tất cả người Vân giới quan tâm đến Thiên Bảng.
Công bố phương hướng, chỉ có thể theo dõi phương hướng đại khái mà thôi.
Nhưng công bố vị trí.
Vậy coi như là có thể dễ dàng xác định được địa điểm rồi.
Tương đương với việc, tu sĩ Thiên Bảng ở chỗ này! Mọi người nhanh đến bắt bọn họ!
Người của Vân giới có người vui cũng có người buồn.
Biên giới Nhạn thành.
Dưới dù che nắng, nằm người nằm trên ghế thay đổi sắc mặt.
Ngu Tri Dao giống như bị mũi tên đ.â.m vào trái tim, lấy tay che ngực.
Tới rồi, nó lại tới. Thiên Bảng lại gây chuyện rồi.
Nàng cũng biết lần này khen thưởng hào phóng như vậy, khẳng định không có chuyện tốt lành mà!
Chẳng qua theo dõi phương hướng, có thể làm cho người có tâm chạy một vòng tìm kiếm lớn. Nhưng sau ba tháng trực tiếp công bố địa điểm.... Thật quá rối loạn, đây tuyệt đối là chuyện người bình thường không thể làm được.
Sau lớp mặt nạ Linh Tu và Kỷ Phù cũng hơi thay đổi sắc mặt.
Lạc Vân Dã hơi nhíu mày, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Tri Dao, trong mắt toát lên sự lo lắng.
Thời Việt nằm trên ghế nằm, sau lớp mặt nạ lông chim trắng, đôi mắt lóe lên suy nghĩ sâu sa.
Hai tháng trước khi hắn ta còn ở đại đấu trường cũng từng nhận được vật kỳ lạ này, chẳng qua lúc đó đều đang so đấu với người trên đài, không hiểu vì sao vật này lại im hơi lặng tiếng chui vào trong tay của hắn.
Lúc này ở biên giới Nhạn thành, Thời Việt có thể rõ ràng nghe được lời của Thiên Bảng---
"Khen thưởng đã phát đến tay năm vị tu sĩ Thiên Bảng".
Vừa vặn chỉ chốc lát sau trong tay của hắn ta cũng có món đồ kỳ lạ.
Thời Việt nhìn Thiên Bảng xán lán trên bầu trời kia.
Hắn ta nhìn bảng danh sách theo thứ tự, Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã, Linh Tu, Thời Việt, Kỷ Phù.
Cùng với tuổi tác, xuất thân, tu vi của năm người.
Trong mắt Thời Việt toát ra vẻ mê mang.
Hắn ta mới mười sáu tuổi nha.
Nhưng phía trên đó lại không có người nào mười sáu tuổi cả.
Chẳng lẽ Thiên Bảng này phát nhầm người?
Thời Việt đỡ mặt nạ, nhìn về phía Hoa Hoa vẫn còn chui đầu vào trong đống tiểu thuyết tìm kiếm.
Hắn ta hỏi: "Hoa Hoa, ta bao nhiêu tuổi?"
Hoa Hoa đang lật quyển tiểu thuyết "Các ngươi đều khóc, chỉ có ta cười", nội dung chính là nữ chính sống lại dùng nhiều cách thức ngược tra nam, hơn nữa còn xen lẫn mấy cái tình hình kịch tính như Tu la tràng, vô cùng có cảm giác kích thích.*