Những tiểu đội trừ ma khác phơi nóng dưới ánh mắt trời chói chang giống như Linh Tu thỉnh thoảng nhìn về phía bên này, vô cùng hâm mộ.

Mặc dù tu sĩ đều có linh khí hộ thể, cũng sẽ không chân chính cảm thấy nóng, nhưng người nào không muốn nằm hưởng thụ dưới dù che nắng?

Có một ít tu sĩ ngồi không yên, chạy ra nơi đóng quân, len lén tiến lên muốn nói chuyện với tiểu đội của Ngu Tri Dao, có thể để cho bọn họ ngồi dưới dù che nắng nghỉ ngơi hay không.

Ngu Tri Dao có thói quen ngủ trưa, cộng thêm lúc này không có ma tập kích, sẽ không cần phải đi lên phòng tuyến, cho nên lúc này nàng đeo chụp mắt linh bảo, trực tiếp ngủ mất.

Lúc có người tìm đến chỗ của Lạc Vân Dã, đang muốn mở miệng, Lạc Vân Dã đã đưa tay lên môi, tỏ ý hắn đứng lên tiếng.

Sau đó vẫy tay để cho người này ngồi xuống.

Kỷ Phù nằm bên phải Ngu Tri Dao vô cùng kích động lấy ra quyển sổ nhỏ và bút, cũng không dám viết quá nhanh, để tránh cho tiếng bút va chạm vào giấy vang lên quá rõ ràng.

Tất nhiên Thời Việt sẽ làm theo Lạc Vân Dã, cũng để cho những tu sĩ đến hỏi kia không cần nói.

Hoa Hoa đang cố gắng khôi phục linh khí, cũng làm động tác đừng nói chuyện với những người đến kia, trong lúc nhất thời chỗ đóng quân này vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt.

Chỗ yên tĩnh này, làm cho tu sĩ đến sau đều rón rén, cẩn thận ngồi xuống dù che nắng.

Gió nhẹ mát mẻ thổi đến, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Bọn họ nhìn trái nhìn phải nhìn thấy Linh Tu đang nắm chặt mắt khổ tu dưới ánh nắng mặt trời, dồn dập cảm thấy hắn ta thật đáng thương.

Linh Tu đột nhiên bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn ta cảnh giác mở mắt ra, dưới dù che nắng thấy được từng cặp mắt thương hại của mọi người, không nhịn được sững sốt một chút.

Linh Tu:?

Tại sao chỗ nghỉ ngơi của bọn họ lại nhiều người như vậy? Hơn nữa ánh mắt của những người này.., Là thương hại hắn ta?

Linh Tu: "..."

Không, là những người này không hiểu chỗ diệu dụng của khổ tu!

Linh Tu xoay lưng lại, tiếp tục khổ tu.

Ngu Tri Dao thoải mái ngủ một giấc trưa, lúc tỉnh lại còn chia sẻ bánh sơn trà mỹ vị của Kim Ngân phường cho mọi người.

Nhưng, vào buổi tối hôm đó, bởi vì trong rãnh đột nhiên xuất hiện một Ma tu cao cấp Quy Nhất cảnh, công kích chỗ yếu của phòng tuyến, làm cho bên Nhân tộc Yêu tộc c.h.ế.t thảm.

Toàn bộ tiểu đội trừ ma đều bị điều động đến lấp khoảng trống, do đông đảo tu sĩ mặt khôi giáp đỏ dẫn dắt, quyết chiến một đêm với Ma vật g.i.ế.c không hết.

Tiểu đội trừ ma của Ngu Tri Dao, mọi người đều rất ăn ý cố gắng tiết kiệm linh khí, để tránh có tình huống ngoài ý muốn xảy ra.

Đánh từ trời tối đến trời sáng.

Một đêm nay, không biết bao nhiêu Ma tu cấp thấp và Ma vật cấp thấp từ chỗ rãnh xông ra, giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh, tụ thành một đại quân.

Từ Ma tu Khai Thiên cảnh, Minh tâm cảnh, Phá Hư cảnh... Thậm chí còn có một ít Ma tu Quy Nhất cảnh.

Dưới tình huống cùng cảnh giới, một ít Ma tu và Yêu tu nhờ vào sự lợi hại chủng tộc trời sinh cường đại hơn Nhân tu.

Tiếng c.h.é.m giết, tiếng khóc lóc chồng chất lên nhau.

DTV

Chiếu hỏa thật lâu không kết thúc, cho đến trời sáng, mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Sáu người trong đội trừ ma được điều đến lấp chỗ trống ban ngày, từ đầu đến cuối, đội ngũ chưa từng phân tán.

Bọn họ giống như lưỡi d.a.o đ.â.m vào trái tim của địch nhân, một đêm này không chỉ tiêu diệt vô số Ma vật cấp thấp, hơn nữa còn đánh c.h.ế.t hai Ma tu Phá hư cảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-170.html.]

ở chỗ này chỉ có một Ma tu Quy Nhất cảnh, vào ban ngày đã bị tu sĩ Nhân tộc kia và một Yêu tu của Thần Loan cung vững vàng kiềm chế.

Có thể thấy được chút hy vọng, mọi người đều cùng nhau cố gắng, cố gắng cứu chữa lại phòng tuyến sắp bị công phá thành công.

Lúc trời sáng, Ma tộc tạm thời rút lui.

Trên con đường phòng tuyến mỗi một người còn sống giống như đi ra từ biển máu, Thanh sơn thuẫn của Linh tu đã bao phủ một tầng m.á.u dày.

Mấy tầng trận pháp phòng ngự thiết lập trên váy nhỏ màu xanh da trời mặc trên người của Ngu Tri Dao đã hoàn toàn bị hư, biến thành màu đỏ tươi, ngón tay cầm kiếm cũng hơi phát run.

Lạc Vân Dã thì không thay đổi sắc mặt, nhưng tay cầm Cổ phù bút của hắn đã cứng nhắc, hắn dùng một tay khác nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm kiếm của nàng.

Hắn nói: "Tiểu Ngư, kiên trì thêm chút nữa."

Ngu Tri Dao đưa tay vỗ mu bàn tay của hắn: "Ta không sao, chỉ là cầm kiếm quá lâu mà thôi."

Đây là nói thật.

Chủ yếu là thực lực toàn thể của đội ngũ bọn họ quá tốt, hơn nữa công phòng không có khuyết điểm, còn có một v.ú em siêu cấp, hiện tại Ngu Tri Dao còn hơn phân nửa linh khí.

Một đêm nay, trên cơ bản chính là không ngừng vung kiếm, rất ít có lúc dừng lại được.

Sáu người trong tiểu đội trừ ma giữ gìn thực lực, trong lòng bọn họ đều lo lắng gặp phải tu sĩ Quy nhất cảnh, linh khí không đủ sẽ bị diệt toàn quân.

Cũng may, vận may không tệ lắm.

Kỳ Phù ở phía sau đổi tay khảy đàn, tóc dính m.á.u dính chung một chỗ.

Thiếu niên áo hoa sắc mặt tái nhợt, đặt m.ô.n.g ngồi phía sau thở hổn hển.

Chỉ có Thời Việt và Lạc Vân Dã thể chất siêu cường là không lộ ra mệt mỏi, trong mắt của hai người rất có thần, giống như còn có thể đánh ba ngày ba đêm.

Ngay cả Linh Tu cũng không nhịn được bội phục nói: "Vân huynh, còn có vị Bạch Vũ huynh đệ này là Thể tu trời sinh đi. Nhất là Vân huynh ngươi, thật sự khó tin ngươi là Phù tu."

Lạc Vân Dã: "... Ta đúng là một Phù tu."

Linh Tu không lên tiếng, chỉ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.

Lúc này mặt trời đã dâng lên, đường chân trời xuất hiện một vầng sáng màu vàng, một con thuyền lớn màu trắng thật to từ bầu trời bay đến.

Hoa Hoa vui mừng la lên: "Vân Cảnh thánh địa phái người đến rồi!"

Ở chỗ này rất nhiều người đều nhận ra đó là phi thuyền của Vân Cảnh thánh địa, trong nháy mắt phòng tuyến đang rơi vào bầu không khí ảm đảm lại lần nữa xuất hiện tiếng hoan hô.

Lúc này Vân Cảnh thánh địa phải đến đệ tử của bốn phong và bốn cung, mấy trăm người thay đổi những người khác canh giữ biên giới.

Vị trí của sáu người Ngu Tri Dao được người Vân Cảnh thánh địa thay thế, mấy người vội vàng cho mình một thuật thanh tẩy, sau đó chạy đến chỗ ngủ.

Linh Tu vô cùng mệt mỏi, lúc này cũng không từ chối, nằm lên ghế nằm, hơn nữa cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác vui sướng trong chuyến trừ ma mà Ngu Tri Dao nói.

Bày kết giới ở chỗ đóng quân, sáu người trực tiếp ngủ đến trời đất tối sầm, một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đã quen với việc một ngày ăn ba bữa, mặc dù tu vi đến, nhưng không có ích cốc. Lúc này bị đói tỉnh, sau khi rửa mặt sạch sẽ, hai bên gặm hết mấy linh quả mới dừng lại.

Linh Tu tỉnh lại sớm nhất, đang xếp chân tu luyện trên ghế nằm.

Hắn ta thấy tình trạng của hai người, không nhịn được than thở: "Tiểu Vân và Tiểu Ngư, hai ngươi phải cố gắng tu luyện, sớm ngày đột phá Phá Hư cảnh là có thể ích cốc được rồi."

Hai người vui vẻ chia sẻ bánh ngọt cho nhau, hơn nữa còn phát ra tiếng ừ ừ.

Linh Tu: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play