Cửa ra đại trận Huyễn sơn.
Lạc Vân Dã thấy được Ngu Tri Dao đã không nhịn mà thả lỏng cười một tiếng. Hắn còn chưa đến gần, Ngu Tri Dao đã lập tức ngửi được mùi m.á.u tươi nồng đậm.
Đôi mắt hạnh đang cười chúm chím của nàng hơi cứng đờ, bình tĩnh liếc nhìn tay áo dài rộng kia, hai tay quấn vải đen mơ hộ lộ ra một góc.
Lạc Vân Dã đi tới gần đó, cười gọi nàng: "Tiểu Ngư, có phải là chờ rất lâu không?"
Thân hình thiếu niên gầy gò, bị bộ quần áo rộng này bao bọc càng đơn bạc hơn.
Ngu Tri Dao lắc đầu: "Không lâu."
DTV
Nàng tự nhiên đứng lên, đè bả vai của hắn, để hắn ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: "Tiểu Vân đi lâu như vậy, khẳng định mệt rồi."
Lúc đè vai Lạc Vân Dã, mùi m.á.u tanh đập vào mặt càng đậm, ngay cả cọng tóc cũng thấm ra m.á.u tươi. Lúc Ngu Tri Dao nhận ra nhuyễn giáo linh bảo màu đen tặng cho hắn biến mất, ngón tay hơi run một cái.
"Tiểu Vân, lúc ta đào cây trái cây, phát hiện dưới gốc cây có hai viên Tu Phục đan bát phẩm."
Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy một hộp gỗ màu đỏ ra: "Ngươi ăn trước cái này đi."
Lông mi Lạc Vân Dã hơi run rẩy, hắn không từ chối, ừ một tiếng, mở hộp gỗ đỏ ra, lấy một viên đan dược bát phẩm nuốt vào.
Đan dược bát phẩm vào trong miệng thì tan, nhanh chóng biến thành một cổ nhiệt lưu tràn ra toàn thân, dần tu bổ nội thương và ngoại thương trong cơ thể.
"Tiểu Vân, " Ngu Tri Dao mở khăn tay bên trong có mấy miếng bánh hạt dẻ màu vàng, cầm lên một miếng đưa đến bên miệng hắn: "Có lẽ đan dược có chút đắng, ăn bánh hạt dẻ, rất ngọt."
Lạc Vân Dã thuận thế cắn một miếng bánh hạt dẻ, ngưỡng mặt lên, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười: "Ừ, rất ngon. Cảm ơn Tiểu Ngư."
Ngu Tri Dao không vội hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng qua là yên lặng đút cho hắn ăn hai miếng bánh hạt dẻ.
Nàng đoán dược hiệu của Tu Phục đan đã phát huy hơn nửa, lập tức gói kỹ mấy miếng bánh hạt dẻ còn lại.
Ngu Tri Dao lấy từ trong nhẫn trữ vật một bình sứ màu trắng, ngồi chổm hổm xuống trước mặt hắn, hơi liếc nhìn bàn tay giấu bên trong ống tay áo rộng lớn kia: "Tiểu Vân, đưa tay cho ta xem một chút."
Lạc Vân Dã cũng không muốn lừa gạt nàng, vô cùng phối hợp, đưa bàn tay bị quấn vải đen thật chặt kia.
Lúc nãy dùng vải quấn thật chặt m.á.u tươi có thấm ra, nhuộm trên vải đen cũng không thấy được rõ ràng.
Nhưng Ngu Tri Dao biết, nàng hít sâu một hơi, lúc vươn tay chuẩn bị cởi ra cho hắn, lại bị Lạc Vân Dã mở miệng ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-116.html.]
"Tiểu Ngư, chờ một chút."
"Được."
Ngu Tri Dao dừng tay lại, hắn nói chờ một chút, nàng liền chờ một chút.
Ước chừng qua năm hơi thở, Lạc Vân Dã nói: "Tiểu Ngư, được rồi."
Ngu Tri Dao theo lời hắn tháo miếng vải nhuống màu ra.
Từng miếng vảy màu đỏ thẩm theo vải thấm m.á.u từ từ được cởi ra rụng xuống, bên trong không còn là da thịt trắng như tuyết, trái lại là bàn tay đã hơi mọc ra da thịt màu đỏ, phủ toàn bộ mu bàn tay.
Có thể tưởng tượng lúc trước bị thương nặng cỡ nào.
Lạc Vân Dã thấy những vảy khó coi tróc ra kia, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Tri Dao cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ tỉ mỉ bôi thuốc cho hắn, sau đó lại cởi tay quấn vải còn lại, tiếp tục bôi thuốc màu trắng lên.
"Hôm nay không được đụng nước, ngày mai sẽ tốt hơn." Nàng cầm bình thuốc nhỏ đứng dậy, ân ần hỏi: "Tiêu Vân, trên người của ngươi còn chỗ nào khó chịu nữa không?"
Lạc Vân Dã lắc đầu: "Tu Phục đan rất hữu dụng."
Hắn nháy mắt mấy cái, do dự nói: "Tiểu Ngư... Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"
"Ta muốn biết xảy ra chuyện gì, nhưng điều kiện tiên quyết là Tiểu Vân nguyện ý nói cho ta biết." Ngu Tri Dao cầm ra một phiến lá thật to như lá chuối tây, nhẹ nhàng lau đi sợi tóc nhiễm m.á.u tươi của hắn.
Lạc Vân Dã hơi đắn đo mở miệng, nói một chút chuyện xảy ra bên trong con đường cực hung hiểm cho nàng: "Thật ra cũng không có gì nguy hiểm. Đúng là ta đi theo Tiểu Ngư cùng nhau đi vào nơi tràn đầy hoa đồ ăn. Chẳng qua là chờ sau khi xuống núi, đó cũng không phải là cửa ra ảo cảnh, trái lại gặp được một đám Yêu thú có tu vi luyện khí Trúc cơ và một tòa núi đao, còn có biển lửa. Mặc dù những thứ này rất nguy hiểm, nhưng Tiểu Ngư thật lợi hại, dạy phương pháp để cho ta làm thế nào đi qua núi đao biển lửa này.”
Lạc Vân Dã than thở: "Nếu không phải chỗ biển lửa cất giấu một con Yêu thú cực kỳ lợi hại, ta cũng sẽ không bị thương. Thật may có nhuyễn giáp linh bảo của Tiểu Ngư, làm cho Yêu thú kia không làm gì được ta. Biển lửa kia không tính là lớn, lúc ta khống chế thuyền linh bảo đi về phía bờ bên kia, Yêu thú tập kích ta lại đột phá, lúc đón đở kích thứ năm nhuyễn giáo hoàn toàn vỡ vụn, chẳng qua vận may của ta đặc biệt tốt lên được bờ. Yêu thú kia bị biển lửa hạn chế, không có cách nào lên được bờ, cũng không có cách nào công kích ta."
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngu Tri Dao đang lau đuôi tóc cho mình, con ngươi đen nhanh hơi lóe sáng, "Tiểu Ngư, ngươi nói, ta có phải rất may mắn không?"
Ngu Tri Dao nghe ra được sự run rẩy trong giọng điệu của hắn, cười chân thành: "Tất nhiên Tiểu Vân rất may mắn rồi! Đổi thành những người khác gặp phải nhiều nguy hiểm trí mạng như vậy, nhất định đã sớm chết. Tiểu Vân mới tu vi Khai Thiên cảnh, lại có thể chuyển nguy thành an nhiều lần như vậy, thật sự đặc biệt may mắn."
Nghe vậy, Lạc Vân Dã hơi ngước mắt lên, lộ ra đôi mắt đen nhánh sáng rực, hắn dùng sức ừ một tiếng, ngón tay giấu bên trong tay áo không tự chủ mà nắm lại.
Trước kia có rất nhiều người lúc bắt đầu cũng sẽ thân thiện đến gần hắn, chẳng qua sau khi tiếp xúc không lâu, thì từ từ thay đổi, dữ tợn mắng hắn xui xẻo, mắng hắn xui quẩy, bảo hắn cút đi.
Hầu kết cả Lạc Vân Dã hơi lăn nhẹ hai cái, hắn có chút nghiêm nghị: "Tiểu Ngư, ngươi không cần đi. Vận may của ta rất tốt."
"Ta biết." Ngu Tri Dao thả đoạn tóc đen đã được lau sạch của hắn: "Vận may của Tiểu Vân đặc biệt tốt. Ta sẽ không đi đâu, sau này gặp nguy hiểm đi theo Tiểu Vân cũng có thể chuyển nguy thành an."
"Chẳng qua là, lần tới gặp phải chuyện nguy hiểm, ta hy vọng Tiểu Vân đừng lừa gạt ta, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách giải quyết." Ngu Tri Dao than thở một tiếng: "Ta không muốn nhìn thấy Tiểu Vân bị thương."