Chương 91

Nghe lời khen của Quân Lâm, trong lòng Quản Thanh Hàn dâng lên nỗi chán ghét, cái thứ quần là áo lượt như ngươi mà cũng biết tiếng tiêu hay hay dở sao? Chẳng qua là mượn cơ hội để đến gần ta mà thôi. Nàng trừng mắt nhìn hắn, để xem thử hôm nay hắn lại có chiêu gì mới đây, cho nên lời nói đáp lễ cũng không kém phần sắc bén. Với trí tuệ của Quân Lâm sao lại không hiểu cơ chứ. Bất quá hắn cũng rất bội phục cô gái đang đứng trước mặt này. Càng hiểu “sâu sắc” thêm về cái tên Quân Khương Lâm này, chả trách người khác khinh thường hắn. Đối với mối thâm tình đến cố chấp của Quản Thanh Hàn, trong lòng hắn cũng có chút kính nể.

– Tiếng tiêu tức tiếng lòng, chuyện cũ đã qua. Đại tẩu nên mở lòng để quên đi tất cả. Tất cả rồi cũng sẽ qua thôi mà.

Quân Lâm ngập ngừng một chút rồi mở lời khuyên nhủ. Quản Thanh Hàn khẽ hừ một tiếng, môi điểm một nụ cười lạnh lẽo, quay mình đi, không thèm để ý tới hắn.

Quân Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, với tính cách của hắn, ngươi không để ý đến ta, việc quái gì ta phải quan tâm đ ến ngươi. Mỹ nữ à, mỹ nữ thì sao chứ? Chẳng lẽ mỹ nữ thì có thể vênh mặt với ta được sao? Hắn miễn cưỡng ôn tồn nói:

– Vừa rồi mạo muội, đã quấy rầy đại tẩu, xin cáo lui.

Nói xong cười khẽ xoay người bước đi, không chút do dự. Ngươi không để ý đến ông, càng khỏe. Ông tếch về ngủ. Quản Thanh Hàn có chút bất ngờ. Vốn tưởng rằng tiểu tử này lại giở trò bám dai như đỉa, cù cưa lôi kéo thân cận một phen. Không ngờ rằng hắn chỉ nói vỏn vẹn có hai câu, cũng không dây dưa, lập tức rời đi mặc cho mưa như trút nước.

Nhìn bóng dáng của Quân Lâm dần khuất trong màn mưa. Quản Thanh Hàn há miệng thở d ốc, định nói rồi lại thôi. Mắt hạnh chợt lóe, nàng bỗng phát hiện rằng hôm nay tiểu thúc tử khác với mọi hôm nhiều lắm. Trước kia tên tiểu tử này trên mặt luôn có nụ cười xấu xa bỉ ổi, ánh mắt lại có chút không thật thà, nhìn ngó láo liên, mỗi khi thấy mình thì ch ảy nước dãi. Nhưng nhớ lại thần thái, động tác vừa rồi của hắn, hoàn toàn không có nữa điểm lỗ mảng, rất trịnh trọng rất trầm ổn.

Hơn nữa ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không có nhìn mình, cũng không hề mày la mắt liếc. Chưa kể bóng dáng hắn rời đi rất đ ĩnh đạc, bước trong mưa nhưng rất bình tĩnh. Thật sự là hắn đã thay đổi sao? Quản Thanh Hàn trong lòng cười lạnh. Chắc là vì mấy chiêu chai mặt không có tác dụng, nên giờ biến thành bộ dáng chính nhân quân tử để đến thân cận với mình ư? Nàng lẩm bẩm, Quân Khương Lâm ta há có thể để cho ngươi toại nguyện ư? Cho dù ngươi có thay đổi cả ngàn bộ dáng thì trong lòng ta ngươi vĩnh viễn là một tên phá gia chỉ tử hạ lưu vô sĩ bại hoại, không bao giờ thay đổi. Mưa lớn như vậy, ngươi đội mưa tới chỉ để nói với ta hai câu thôi sao? Có quỷ mới tin ngươi. Chắc chắn là trong lòng ngươi có quỷ. Ngươi mà là chính nhân quân tử ư? Phì, ta khinh. Ai dám tin điều đó chứ?Nụ cười trên khuôn mặt của Quản Thanh Hàn trong nháy mắt vụt lạnh như băng. Bất quá tiểu tử này hôm nay thấy ta, trong mắt không hề có nữa điểm vui mừng… Hừ!

(1) Một trong các khúc nhạc mà Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng rất thích. Đây là Khúc ba: UỔNG NGƯNG MI (Hoài công biết nhau).

UỔNG NGƯNG MI

Một bên hoa nở vườn tiên,

Một bên ngọc đẹp không hoen ố màu.

Bảo rằng chả có duyên đâu,

Thì sao lại được gặp nhau kiếp này?

Bảo rằng sẵn có duyên may,

Thì sao lại đổi thay lời nguyền?

Một bên ngầm ngấm than phiền,

Một bên đeo đẳng hão huyền uổng công.

Một bên trăng dọi trên sông,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play