Sau đó hắn đứng lên, đi thẳng ra ngoài, tố chất thân thể của Khương Lâm quả thật kinh người, sự mệt nhọc khi phát tiệt quá độ chốc lát đã dịu đi, làm hắn khôi phục rất nhiều, tinh thần lực cũng khôi phục lại, thần thức cũng đã phát hiện bên ngoài có năm sáu người vẫn đứng bên ngoài, tựa hồ đang chờ mình đi ra. Trong lòng Quân Khương Lâm biết rõ là ai, cũng biết là vì sao.
Dù sao đã qua một ngày, động tĩnh bên trong lều cũng không nhỏ, giằng co lâu như vậy...
Nếu tam thúc mấy người không sửa mình một lúc mới là lạ. Quân Khương Lâm cười khổ, cũng đoán trước được nếu mình ra ngoài sẽ gặp được dạng "cuồng phong bạo vũ" gì.
Dù sao việc tam thúc Quân Vô Ý giải trừ hôn ước còn chưa công cáo thiên hạ, ai cũng nghĩ rằng Quản Thanh Hàn là chị dâu mình, mà hành vi này chẳng khác nào "ăn" mất chị dâu.
Nhưng Quân Khương Lâm không muốn trốn tránh, lại càng không trốn tránh. Ăn thì ăn, có sao đâu? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, chẳng lẽ không thể thừa nhận hạnh phúc nữ nhân của mình sao? Vậy thì còn là nam nhân sao?
Ta phải đối mặt! Cho dù cuồng phong bạo vũ có cuồng bạo hơn nữa, ta cũng sẽ thừa nhận! Cũng chỉ có ta thừa nhận thôi!
Theo Quân Khương Lâm đi ra ngoài, mí mắt Quản Thanh Hàn giật giật, chậm rãi mở ra. Hai hàng nước mắt lặng lẽ theo khóe mắt chảy xuống. Nhưng trên mặt lại hiện ra một tia cười nhẹ đầy thỏa mãn.
Đây, chính là cái cảm giác gọi là "Gia" sao?
Này, chính là cảm giác có "Trượng phu" sao?
Nguyên lai loại cảm giác này thật sự khá lắm, thực lưu luyến.
Tuy rằng hôm nay phải ăn mọi đau khổ, cũng mất hết thể diện nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu hối hận. Huống chi, tình huống Khương Lâm lúc ấy cũng không thể do dự. Thậm chí lúc ấy mình muốn chạy cũng hoàn toàn có thể. Cho nên dù là nguyên nhân gì, sự tình hôm nay là mình tự nguyện.
Nhất là vừa rồi, Quân Khương Lâm cho rằng mình mê man chưa tỉnh. Một phần ôn nhu, một phần săn sóc kia làm cho nàng cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào tận đáy lòng! Bởi vì hết thảy Quân Khương Lâm làm đều là do hắn cho rằng mình còn chưa thức tỉnh, nói cách khác, phần nhu tình kia hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Một phần nam nhi nhu tình này làm dậy lên cơn sóng lớn trong lòng Quản Thanh Hàn.
Đây là cảm giác được người khác che chở!
Thật sự ấm áp nha, ấm áp đến nỗi làm ta muốn khóc...
Trên mặt Quản Thanh Hàn tươi cười, thêm vào vài giọt lệ, tựa như một đóa hoa hồng điểm xuyết sương sớm vậy, nở rộ ra vô cùng xinh đẹp, vô cùng động lòng người. Lại nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, đột nhiên ảm đạm bi thương...
Ta nên làm cái gì bây giờ? Thật sự là oan nghiệt mà!
Lúc Quân Khương Lâm đi ra, lại đổ một thân mồ hôi lạnh.
Mồ hôi lạnh này cũng không phải vì hôm nay "ăn" Quản Thanh Hàn, mà là Quân Khương Lâm nhìn ra được chính mình khó chịu, như vậy chỉ sợ Quản Thanh Hàn càng khó chịu hơn mình, dù sao mình còn có thân thể cường hãn, lại thêm tác dụng của dược lực chết tiệt kia, khi thần chí mình bị dược vật chi phối, vậy động tác "quán tính" kia cơ hồ thực hiện suốt một ngày, Quản Thanh Hàn phải thừa nhận bao nhiêu?
Ngay cả mình đều không nghĩ ra lúc đấy mình cuồng bạo đến mức nào!
Khi mình nhìn thấy Quản Thanh Hàn, nàng gần như là hấp hối vậy! May mắn "không có tiếp tục", cho dù chỉ nửa canh giờ, chỉ sợ Quản Thanh Hàn cũng bởi vậy mà hương tiêu ngọc vẫn a.
Nguy hiểm thật!
May mắn xuân dược mà Độc Cô Tiểu Nghệ hạ tuy mãnh liệt, nhưng Quản Thanh Hàn lại là người luyện võ, thể chất hơn xa nữ tử bình thường nên mới miễn cưỡng thừa nhận được lần cuồng bạo này, nếu không quả thật không xong rồi...
Quân Khương Lâm không biết xuân dược mà Độc Cô Tiểu Nghệ hạ không phải thái quá, mà là rất thái quá! Nha đầu kia e sợ " nấu cơm không chín", xuống tay không lưu tình chút nào, cả một bao xuân dược đến cặn cũng không còn.
Nếu không phải Quân Khương Lâm thể chất đặc thù, mà Hồng Quân Tháp linh khí lại phát huy tác dụng thật lớn, vừa tẩm bổ thân thể hắn, đồng thời triệt tiêu một phần dược lực, nếu không chỉ sợ bây giờ hắn vẫn còn đang tiếp tục "chinh phạt". Ngay cả hắn có thể chống đỡ thì Quản Thanh Hàn làm sao chịu được... Quân Khương Lâm cười khổ đi ra khỏi lều trại. Tuy nói khôi phục một chút, nhưng dưới chân vẫn hư hư, mềm nhũn, quả thực như dẫm lên bông, đằng vân giá vũ vậy, đi vài bước mà hai đùi như nhũn ra.
Ta kháo, chuyện này thật sự thực hao phí thể lực, vừa rồi lại còn cảm thấy không có vấn đề gì!
Quân Khương Lâm cũng không ngẫm lại, hắn làm một lần mười mấy giờ, loại cường độ siêu cao, tần suất vận động siêu kịch liệt này, có thể đứng được đã tốt, đi đường được thì phải gọi là kỳ tích trong kỳ tích...
Ai không tin cứ chống đẩy – hít đất mười mấy giờ liên tục xem, ta chắc chắn ngươi chẳng thể đứng dậy nổi nữa chứ đừng nói là đi.
Đám người Quân Vô Ý mang vẻ mặt buồn bực, cùng nhìn Quân Khương Lâm với cặp chân run rẩy đi tới, thần tình dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn Quân Khương Lâm đi lại đây, đột nhiên bi thương tràn về, lên tiếng khóc lớn, mang đậm vẻ hối hận, nhìn rất chi là bi thương...
Quân Khương Lâm ngẩn ra: "Ngươi hạ dược ta, điểm hỏa, xong lại chạy mất, giờ ngươi lại còn khóc? Ủy khuất cái chó gì?"
Hắn lại không hiểu, hiện tại trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ, hoàn toàn là ăn trộm gà còn mất nắm gạo, lộng xảo phản thành ngu, tự lấy đá đập chân, bực nhất là tất cả đều là một tay mình chế tạo, lòng mang đầy tạp vị nên mới khóc òa.
Bổn ý là độc chiếm cái gọi là "gạo nấu thành cơm" kia, ai ngờ cơm thì chín đấy, nhưng mình lại ngại nóng, một ngụm cũng chưa ăn, toàn bộ tiện nghi bị người khác chiếm, chẳng phải vô cùng buồn bực sao?
Giờ lại thấy Quân Khương Lâm, nhất thời nhớ tới Quản Thanh Hàn "chiếm đại tiện nghi" ở trong, nhất thời ủy khuất, phẫn nộ trộn lẫn với nghẹn khuất, không cam lòng cùng nhau dâng lên, muốn nói nhưng khó thành lời, cứ vậy mà khóc lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT