Nhãn tình của Quân Vô Ý sáng lên, chẳng lẽ việc này là có duyên cớ khác hay sao? Tam gia tuy tỉnh táo nhạy bén nhưng hắn làm sao hiểu được tâm sự của một tiểu nữ nhi. Tiểu nha đầu ở bên kia nhăn nhó không chịu nói, căn bản chuyện này không thể nói thẳng ra được.
- Ta ta ta ngày đó Quân Tam thúc có nói muốn đem Quản tỷ tỷ cùng Khương Lâm ghép cùng một chỗ. Ta ta rất tức giận!
Độc Cô Tiểu Nghệ mắt thấy không nói rõ ràng nhất định là không được, cho nên đơn giản đem tất cả mọi chuyện ở trong lòng ra nói, nói tới hai chữ "Tức giận" Đột nhiên cảm giác ủy khuất lại dâng lên. Thanh âm cũng có phần lớn hơn:
- Ta rất tức giận, đặc biệt rất tức giận!
Độc Cô Tiểu Nghệ hung hăng nói.
- Ách, việc này ta biết rồi, ngươi rất tức giận, phi thường tức giận, nhưng vậy thì sao? Có quan hệ gì với chuyện trước mắt?
Quân Vô Ý thật sự có điểm mơ hồ. Đây chính là đang nói tới chuyện tình của Quân Khương Lâm, tiểu lạt tiêu [cây ớt nhỏ] này tại sao lại kéo tới bên người mình? Điều này có quan hệ gì sao?
- Ta đã nhắm chuẩn Khương Lâm ca ca, ta rõ ràng là người yêu đầu tiên của Khương Lâm ca ca, Khương Lâm ca ca là của ta! Ai cũng không thể đoạt!
Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận bi phẫn lớn tiếng tuyên cáo, hồn nhiên đã quên hiện tại đang nói tới vấn đề gì, cũng quên mất chuyện lớn đang phát sinh, mà chính nàng là người khởi xướng.
- E hèm là của ngươi, là của ngươi, nhưng...
Quân Vô Ý có cảm giác toát mồ hôi, liên tục gật đầu, điều này rõ ràng là cố trấn an tiểu nha đầu đang rất kích động.
- Thúc đừng có ngắt lời! Hãy nghe ta nói đã!
Độc Cô Tiểu Nghệ kích động ra lệnh một câu, Quân đại soái nghe vậy mà líu lưỡi đành im miệng.
- Cho nên ta phải áp dụng biện pháp bảo vệ Khương Lâm ca ca không bị người khác cướp đi, cho nên ta ta ta ta ta…
Độc Cô Tiểu Nghệ ta ta tới mấy lần, vòng vo một hồi không để người khác ngắt lời, thế nhưng bản thân lại không nói được.
Quân Vô Ý, Ưng Bác Không, Đông Phương tam huynh đệ. Năm vị đại cao thủ ngơ ngác nhìn nha đầu bưu hãn này, chờ nàng nói tiếp, trong lòng đều hô to hậu sinh khả uý a.
- Cho nên ta, cho nên ta…
Độc Cô Tiểu Nghệ sóng mắt lưu chuyển. Lắp bắp vừa mới rồi còn đang rất tức giận, miệng lưỡi đầy lý lẽ. Đột nhiên lại nghẹn lời trông thật đáng thương, chuyển biến như vậy khiến năm đại cao thủ đều là nhíu mày kinh hoàng. Thật là quỷ dị a.
- Cho nên ta nghĩ muốn đem Khương Lâm ca ca gạo nấu thành cơm! Hắn liệu có thể chạy được sao? Người khác cũng không đoạt được!
Độc Cô Tiểu Nghệ đem suy nghĩ vứt sang một bên. Hồng nghiêm mặt nhắm mắt lại hô lớn một câu.
Năm đại cao thủ đồng thời như bị sét đánh, toát mồ hôi, toát mồ hôi, mồ hôi rơi xuống như thác nước. Cuối cùng nhất tề không hề để ý tới hình tượng, đều đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn tiểu nha đầu trước mắt này thật là bưu hãn a, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
- Ta liền gọi đám gia tướng kia đến, lấy được xuân dược từ trong tay bọn họ, sau đó hòa tan với một hồ lô rượu, sau đó đi tìm Khương Lâm ca ca, vừa vặn Khương Lâm ca ca khát, cho nên hắn uống hết.
Dù sao cũng là nói hết ra, cho nên Độc Cô Tiểu Nghệ đơn giản kể ra tất cả, cũng không quan tâm tới thẹn thùng chẳng quan tâm tới ngượng ngùng, rất có khí thế lợn chết không sợ nước sôi:
- Nhưng, nhưng Khương Lâm ca ca sau khi uống xong, lại không có chút nào giống với cảnh bị đun sôi, trực tiếp nổi điên, lại muốn, lại muốn phi lễ ta. Ta rất luống cuống, hô lớn, sau đó Quản tỷ tỷ tới cứu ta, sau đó ta liền chạy tới đây, đều là ta hại Quản tỷ tỷ, hu hu.
Năm đại cao thủ lúc này lau mồ hôi không kịp, giống như bị sét đánh, đồng thời kinh ngạc ngơ ngác, miệng lệch, mắt nghiêng, há hốc mồm, lưới líu lại.
Chuyện tình ly kỳ bực này lại được nói ra từ miệng một tiểu cô nương như minh châu mỹ ngọc. Quả nhiên là khiến người ta kinh ngạc, kinh dị, kinh khủng. Tuyệt đối thật không ngờ, nguyên nhân gây ra chuyện này, cư nhiên là thế, cái này là cái dạng gì a? Chính mình muốn nấu cơm, đến lúc cơm gần chín lại không để người ta ăn, cuối cùng để cho người thứ ba tới ăn...
Thật sự là nấu cơm rất tốt a!
Năm đại cao thủ đồng thời làm một động tác: lấy tay vuốt mồ hôi trán, [:2 (29):] không thể dùng từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm trạng lúc này của đám người.
Nguyên bản chỉ biết tiểu nha đầu này rất bưu hãn, nhưng mà tuyệt đối không ngờ, bản thân vẫn còn đánh giá thấp nàng! Hơn nữa lại còn lầm to! Tiểu nha đầu này không ngờ bưu hãn đạt tới tình trạng như vậy! Vì sao kêu là mãnh nữ? Đây chính là câu trả lời tốt nhất!
Vì tranh giành tình nhân, lại dám hạ xuân dược với tình lang, muốn gạo nấu thành cơm, điều này cũng có thể bỏ qua, thế nhưng sau khi sắp sửa thành công, lại bị doa cho phải chạy trốn, loại sự tình này thực sự là cổ kim chưa từng nghe qua!
Thực là loại người tiêu chuẩn phóng hỏa bỏ chạy a!
Độc Cô Tiểu Nghệ vĩ đại tại lịch sử Huyền Huyền đại lục bắt đầu sáng chói! Đây tuyệt đối là hành động vĩ đại xưa nay và tới cả mai sau chưa từng có! Hơn nữa lại là người đi tiên phong.
Thật sự là quá bưu hãn! Quá ngưu!
- Lão tử triệt để chấn kinh rồi, nha đầu. Ngươi nói là sự thực a, ngươi rốt cuộc có hiểu thế nào là gạo nấu thành cơm hay không?
Đông Phương Vấn Đao giương cái miệng rộng ra, con mắt trừng lớn như chuông đồng, lông mi chớp động liên tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT